Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 17


Nguyệt và Nhi vừa về đến nhà, thì nhận được điện thoại của P.Tuấn

P.Tuấn: Nguyệt, em ở đâu thế?

Nguyệt: Anh à, em ở trước cửa nhà nè

P.Tuấn: Để anh ra mở cửa

Nguyệt: Dạ

Cạch

P.Tuấn: Con bé này, biết 7h đêm rồi không, đi từ 2h chiều mà giờ mới về, em biết anh lo lắm không? Em lỡ như có chuyện gì thì sao hả, thật là

B.Khánh: Ông cần gì la nó dữ dị

Nguyệt: Anh à, anh lo lắng thái quá rồi đó, có chị Nhi bảo vệ em mà

P.Tuấn: Nhi cũng là con gái, sao có thể bảo vệ em chứ

L.Nhi: Nè Tuấn, tui nhịn đủ rồi đó nha. Ai nói tui không bảo vệ được em ấy?

P.Tuấn: Tui đó thì sao h....

Chưa kịp nói hết câu, P.Tuấn đã bị Linh Nhi bế lên

P.Tuấn: Nè, bà thả tui xuống đi

L.Nhi: Còn nghi ngờ tui không thể bảo vệ em cậu nữa không?

P.Tuấn: Không dám nữa, mau thả tui xuống đi

L.Nhi: Anh họ, chụp nè. Hây

P.Tuấn: Áaaaa,đừng mà

L.Nhi: Giỡn thôi

B.Khánh: Đừng đùa nữa Nhi, trả cậu ấy cho anh

L.Nhi: Ok

P.Tuấn: Tui sẽ trả thù

L.Nhi: Chắc tui sợ

P.Tuấn: Khánh sẽ giúp tui trả thù, đúng không vợ yêu?

B.Khánh: Gọi chồng yêu đi tui sẽ giúp

P.Tuấn: Không bao giờ

B.Khánh: Vậy tui hong giúp

P.Tuấn: Tui đè ông chết

L.Nhi: Không biết ai đè ai à

Bà Loan: Thôi vào nhà đi mấy đứa, đứng ngoài đó làm gì?

Khánh+Tuấn+Nhi+Nguyệt: Dạ

_____Phòng Tuấn____

Vừa vào phòng, Khánh đã đè Tuấn xuống hôn, thấy cậu thiếu dưỡng khí, anh luyến tiếc thả ra. Tuấn nằm dưới người Khánh toàn thân như mất lực, không thể chống cự, một phần vì cậu không cự được, một phần vì kĩ thuật hôn của anh quá tốt, khiến cậu có thể hứng lên ngay lập tức.

P.Tuấn: Nè, ông hôn giỏi như vậy, chắc hôn qua rất nhiều cô gái

B.Khánh: Không nhiều lắm, khoảng trăm mấy thôi

P.Tuấn: Hèn gì

B.Khánh: Ghen hả?

P.Tuấn: Ừa, ghen

B.Khánh: Tui vui lắm

P.Tuấn: Tui ghen mà ông vui

B.Khánh: Vì điều đó chứng minh ông yêu tui

P.Tuấn: (//_//)

B.Khánh: Tuấn, chúng ta làm đi

P.Tuấn: Làm gì (〃ω〃)?

B.Khánh: Làm việc cần làm

P.Tuấn: Ông muốn hả?

B.Khánh: Ừa

P.Tuấn: Vậy thì tui sẽ cho ông

Hai người đang chuẩn bị thì tiếng gõ cửa vang lên

Cốc cốc cốc

Nguyệt: Anh hai, xuống ăn cơm thôi

P.Tuấn: À, ờ

B.Khánh ( thì thầm): Tối đi ngủ rồi làm

P.Tuấn: (//_//) Ừm

Nguyệt: Anh hai mau lên

P.Tuấn: Anh biết rồi, em xuống trước đi

____Dưới nhà____

Bà Loan: Hai đứa làm gì mà lúc nào cũng lâu thế?

P.Tuấn: Không có gì đâu mẹ

Nguyệt: Thật không anh hai?

L.Nhi: Hay hai người đang làm gì bậy bạ trong phòng

B.Khánh: Con bé này, nói bậy gì đó

P.Tuấn: Đúng vậy, hai đứa đừng ở đó đoán lung tung

Bà Loan: Ôi, tuổi trẻ

L.Nhi: Mai phải đi học rồi, chán ghê

B.Khánh: Chán gì, đi học vui biết bao

Nguyệt: Hay mai em chuyển qua lớp anh học nha anh hai

P.Tuấn: Chắc được

Nguyệt: Chắc chắn em sẽ qua lớp anh

P.Tuấn: Anh sẽ chống mắt lên xem em làm thế nào

L.Nhi: Nếu vậy thì thật tốt, tôi rất mong chờ ngày mai

B.Khánh: Anh cũng thế

____10h đêm____

B.Khánh: Nay sao Nguyệt lại chắc chắn như vậy nhỉ?

P.Tuấn: Sao tui biết

B.Khánh: Nè Tuấn, ông có nghĩ Nguyệt giấu chúng ta chuyện gì đó không

P.Tuấn: Tui không biết, thôi kệ ngủ đi

B.Khánh: Không làm sao?

P.Tuấn: Làm gì? Oáp (( _ _ ))..zzzZZ

B.Khánh: Không phải ông hồi nãy muốn làm chuyện đó sao?

P.Tuấn: Thôi, tui lười rồi. Đi ngủ đi

P.Tuấn: Ngủ ngon, lala

B.Khánh: Ngủ ngon, meomeo

____12h đêm___

Alo, chuyện tôi hứa với ông đã hoàn thành rồi, giờ đến ông đấy

Đừng lo, ta sẽ không thất hứa

Tút tút tút

" Mình làm vậy là đúng hay sai đây? Nên nói cho mọi người biết không? Họ sẽ hận mình lắm"

" Sao em lại nói ra những lời đó? Em đã lừa dối mọi người chuyện gì đây Nguyệt? Em không muốn tôi biết hay em không muốn mọi người biết. Nguyệt, mong em không phải làm ra chuyện gì có lỗi với nhà mình, nếu không, người đau khổ nhất, chính là em"

L.Nhi: Sao em chưa ngủ hả Nguyệt?

Bộp

Nguyệt: Ơ, chị chưa ngủ sao ạ?

L.Nhi: Tôi không thấy em nằm cạnh nên mới đi tìm

Nguyệt( Lụm điện thoại): À, do em khát nước nên muốn đi uống nước thôi

L.Nhi: Vậy sao?

Nguyệt: Dạ, thôi mình đi ngủ đi chị, mai phải đi học đó

L.Nhi: Ừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com