Chap 2
Jungkook biết đến Jimin ở những tháng đầu tiên bước chân vào môi trường đại học, lúc đó anh xinh đẹp và thanh thuần hơn bất kỳ hoa cỏ nào, anh khiến bản thân cậu say mê khi bắt gặp một chàng trai tựa lưng vào gốc cây với quyển sách dày cộm trên tay, chiếc sơ mi trắng mỏng tanh phấp phới trong gió, lùa vào mái tóc vàng óng ánh, nhảy múa với những tia nắng dịu nhẹ và bồng bềnh.
Khuôn mặt trắng trẻo đầy ngây thơ không ngừng được vuốt ve bởi ánh mai rực rỡ, xinh đẹp đến mức Jungkook đã nghĩ rằng đây có lẽ là một thiếu gia, một hoàng tử nhỏ bước ra từ tiểu thuyết của các gia tộc quyền quý.
Khoảnh khắc Jimin khẽ đưa tay dụi mắt rồi ngẩng mặt lên nhìn cậu, Jungkook ngỡ rằng bản thân sẽ chết vì ngạt thở nếu người kia cứ tiếp tục dùng ánh mắt long lanh để đối diện với mình.
Mắt chạm mắt càng làm khuôn mặt cậu đỏ ửng vì bị bắt quả tang, Jungkook chẳng hề muốn ấn tượng đầu tiên với người mình thích lại là tên biến thái nhìn chằm chằm vào họ.
Cậu nhanh chóng xoay gót chạy ngược về phía các tòa nhà của trường đại học một cách bạt mạng, mỗi bước chân gấp gáp càng thúc đẩy trái tim nơi ngực trái đập loạn, Jungkook biết mình tiêu rồi, bản thân thật sự tiêu rồi.
Cậu vậy mà lại rung động với người con trai ấy khi lần đầu chạm mặt.
Bắt đầu từ cái ngày định mệnh đó Jungkook thường vờ đi ngang Jimin một cách vô tình, luôn xuất hiện ở những nơi có dấu chân anh. Cố gắng thể hiện bản thân thật nhiệt huyết, xuất sắc trên giảng đường để được người kia chú ý. Cậu tìm cách tạo ấn tượng, tìm cách xây dựng một hình mẫu mà bản thân nghĩ rằng Park Jimin sẽ thật sự để tâm.
Đến cuối cùng sau những cố gắng, Jungkook đã có được ánh mắt say mê, có được cả sự ngưỡng mộ và yêu thích từ những sinh viên cùng khoa, cậu lúc đó chính là hình mẫu bạn trai mà hầu hết sinh viên nữ hướng đến. Thế nhưng sau tất cả, chưa bao giờ những điều ấy xuất phát từ Jimin. Mỗi cố gắng của cậu chỉ đủ khiến bản thân có được một vị trí tạm bợ, một người bạn thân luôn xuất hiện bảo vệ anh ở bất kỳ đâu.
Park Jimin từ trước đến nay không có khái niệm về tình yêu đồng giới. Anh luôn xem Jungkook là bạn thân nhất của mình, một con người tốt bụng và thân thiện, nhưng bản thân lại chẳng hề biết rằng sự dịu dàng đó chỉ dành cho một mình Jimin. Jungkook đã nghĩ rằng làm bạn thân cũng được, bạn tốt cũng chả sao, miễn Jimin mãi mãi là của cậu, cả hai vẫn có thể sống thật hạnh phúc cho đến hết cuộc đời này.
Nhưng tất cả kế hoạch của Jungkook sụp đổ từ ngày đó.
Ngày anh dẫn bạn gái đến giới thiệu với cậu, khoảnh khắc đó Jungkook thấy tim mình ngừng đập, lồng ngực thắt lại một cách nặng nề, thứ gì đó vô hình nghẹn lại nơi cổ họng, Jungkook chẳng thể điều khiển nhịp thở của mình một cách đều đặn.
Cậu buồn nôn trước hình ảnh cả hai ngồi cạnh nhau, ghê tởm khi hai bàn tay đan lấy đối phương siết chặt, cách Jimin cười thật tươi rồi đặt lên má cô ta một nụ hôn ngại ngùng theo yêu cầu, Jungkook đã nghĩ bản thân có thể gục ngã ngay lúc đó nếu tiếp tục nhìn họ, đó là một phép màu phi thường khi nhớ lại vì rõ ràng cậu đã có thể cùng Jimin dùng hết bữa ăn mà chẳng nổi điên túm lấy bạn gái anh quẳng ra đường.
Tại sao? Ai cho cô ta cái quyền được ở cạnh Jimin. Ai cho cô ta nắm lấy đôi bàn tay thuộc về cậu. Jungkook không cho phép điều này.
Nhưng Jungkook biết bản thân không thể, cậu không có tư cách để ghen tuông với bất kỳ ai bên cạnh Jimin. Vỏ bọc của một người bạn thân chết tiệt. Lẽ ra lúc đó cậu nên tỏ tình với Jimin trước, biến cậu ấy thành của mình nhanh nhất có thể.
Nhưng tất cả vẫn chưa muộn mà đúng không?
Kể từ lần đó Jungkook luôn cố tình cùng Jimin xuất hiện trước mặt cô ta nhiều hơn, ân cần chăm sóc cậu ấy một cách công khai, luôn luôn thể hiện rằng chỉ có cậu, một mình cậu mới là người hiểu được Jimin thích gì, cần gì. Jungkook chứng tỏ bản thân là người quan trọng thế nào với Jimin, một người ở vị trí chẳng kém với bạn gái anh là bao. Nhưng đôi khi cậu cũng hiểu rõ bản thân chỉ đang làm những chuyện cực kỳ ấu trĩ, đang cố vuốt ve trái tim trước những vết cắt ngày một nhiều.
Cậu hận bản thân không thể đem người phụ nữ đó tránh xa khỏi cuộc đời của cả hai, hận không thể đưa Jimin đến một nơi mà chẳng ai cướp anh đi được. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, điều duy nhất cậu có thể làm là nguyền rủa cho tình yêu chết tiệt ấy. Chắc chắn họ sẽ chia tay sớm thôi, họ sẽ chẳng thể nào yêu nhau khi rõ ràng Jimin cũng đặt cậu vào lòng, đó cũng chính là niềm tin để Jungkook sống trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng không họ quen nhau tận 2 năm, cậu phải chia sẻ Jimin với cô ta tận 2 năm. Tuy nhiên cảm ơn chúa vì đã nghe được lời cầu nguyện của cậu.
Jimin chia tay
Thật tuyệt vời làm sao, Jungkook nghĩ đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.
Nhưng đau quá!
Thiên thần của cậu khóc rồi. Anh đau đớn tựa vào Jungkook mà nức nở, nghẹn ngào trong những lời trách móc rời rạc về người yêu cũ. Jungkook lại thấy nhói ở tim. Hàng loạt câu hỏi trong đầu, Jimin yêu cô ta vậy sao? Vẫn còn cậu ở bên anh cơ mà? Jungkook không muốn anh rơi nước mắt, đặc biệt là những giọt nước mắt vì người phụ nữ đó. Cậu ấy chỉ có thể khóc vì hạnh phúc, khóc trong những khoảnh khắc đầy xúc động của niềm vui khi bên cậu mà thôi.
Thiên thần nhỏ đừng khóc!
Tôi ôm cậu!
Tôi hôn cậu được không?
Jimin say rồi. Cậu ấy kiệt sức tựa vào bờ vai Jungkook ngủ ngon lành, khuôn mặt ửng hồng vì men rượu. Jungkook chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ấy với một khoảng cách cực kỳ gần, đã quá lâu cho lần cuối cùng họ có cơ hội ở riêng với nhau, cậu nhớ sự mềm mại nơi gò má trắng mịn và cả mái tóc vàng đầy sức sống. Jungkook đã rất nhớ, thật sự nhớ một Jimin của riêng mình.
Chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi là có thể hôn lên đôi môi ấy.
Lần đầu tiên là cái chạm nhẹ như chuồn chuồn, nhưng Jungkook thấy chưa đủ. Cậu nghĩ suốt cuộc đời sẽ không có cơ hội chạm vào đôi môi này, được cảm nhận những thứ mà chỉ có thể mơ hằng đêm và tưởng tượng rất nhiều lần. Cảm giác mềm mại như tơ lụa, đầy đặn và ngọt ngào. Cắn vào bờ môi dưới ẩm ướt, Jungkook hận không thể nuốt chửng nó vào bụng, mân mê nó trong sự trơn láng của nước bọt. Hai bờ môi được tách ra, chiếc lưỡi thô to của Jungkook bắt đầu càn quấy trong khuôn miệng bé nhỏ, cậu hung hăng kéo thứ mềm mại, đỏ hồng của người kia vào khoang miệng mình thưởng thức một cách thỏa mãn.
Ngon! Park Jimin ngon hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Mùi men làm cho Jungkook cảm thấy say, tiếng nút lưỡi ướt át trong căn phòng vẫn vang lên một cách đều đặn khiến người khác phải đỏ mặt. Jimin mất đi lý trí để giữ cho nước bọt không tràn ra khỏi miệng, nhưng nhanh chóng Jungkook chẳng để lãng phí một giọt nào, cậu thưởng thức nó như một loại rượu quý giá, liếm láp bờ môi mọng rồi đến quai hàm góc cạnh. Jimin bị hôn đến thiếu không khí mà vùng vẫy, đòi hỏi việc lấy lại không gian để thở, mơ màng nhìn Jungkook phàn nàn.
"Đừng nháo nữa mà Kookie à..."
Jungkook nín thở sau giọng mũi mà Jimin phát ra. Làm sao khi say con người này vẫn có thể đáng yêu đến thế.
"Không nháo tôi đưa cậu lên giường ngủ nhé!"
Jimin nhìn Jungkook bằng ánh mắt nghi ngờ, anh dừng lại để xem xét người này có đang lừa gạt mình không, sau đó lại chu môi gật gật đầu thể hiện rằng bản thân cảm thấy an toàn mà đồng ý. Jungkook cười tươi trước con người làm cậu say mê này, vòng tay bế anh lên.
Thả Jimin xuống chiếc giường êm ái, tấm nệm mềm mại lún xuống do sức nặng của cả hai. Jungkook nằm sấp trên người anh, thuận thế mà bao bọc người phía dưới trong vòng tay của mình, tách đôi chân dài sang hai bên để nằm vào khoảng trống ở giữa.
"Nặng quá...hông thích âu"
Jungkook không thể cưỡng lại sự dễ thương trong cách nói chuyện của Jimin, cậu cúi xuống hôn bờ môi ấy lần nữa, lần nữa, giờ thì Jungkook quyết định liệt kê nó vào danh sách những thứ mà cậu nghiện ngoài thuốc lá. Nụ hôn kéo dài nhưng nhẹ nhàng hơn ban nãy rất nhiều, Jimin bị cuốn vào nó cũng bắt đầu phối hợp để người kia tách mở quấy phá.
Bàn tay không yên phận của Jungkook chui vào chiếc áo sweater vàng ấm áp, hơi lạnh của nó làm anh rùng mình, lướt trên làn da thịt mềm mại, Jungkook cảm nhận sự thô ráp từ mình được anh vuốt ve. Tiếp tục không yên phận mà khều nhẹ vào hai hạt đầu làm Jimin hơi nâng ngực phát ra những âm thanh nho nhỏ đến cậu cũng chẳng biết là phàn nàn hay sung sướng.
Jungkook kéo áo Jimin lên cao, dùng tay cố định vạt áo nơi yết hầu của Jimin rồi cúi xuống liếm mút đầu ngực hồng hào cương cứng, vô liêm sỉ cắn nhẹ khiến Jimin vì đau đớn và khoái cảm mà phản ứng mạnh mẽ. Anh rên rỉ ngày càng lớn, lý trí chẳng còn biết gì ngoài việc dùng tay nắm chặt đám tóc trước ngực mình. Jungkook thấy da đầu tê rần, cả hưng phấn và đau đớn do lực kéo nơi đỉnh đầu, ngẩng mặt lên hỏi anh.
"Jimin của tôi thích không?"
"Ưm...mm không biết, lạ quá Jungkook à!"
"Không lạ, tôi sẽ khiến cậu khóc vì sung sướng chứ chẳng phải những đau đớn từ ả đàn bà xấu xa kia đâu."
Đoán xem chap sau có H ko😏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com