Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Vào đêm giáng sinh, tất cả mọi người đều quây quần tại giường bệnh của cậu.

Điện tâm đồ cứ vang lên những tiếng tít tít vô cùng khô khốc và lạnh lùng. Dường như tất cả mọi thứ đều ở trạng thái không còn sinh tồn nữa nhưng chỉ duy nhất là trái tim vẫn còn đập.

Đôi mắt Jimin vốn đã nhỏ nay vì sưng húp còn nhỏ hơn. Anh không còn khóc nổi nữa chỉ có thể vô hồn mà nhìn nhịp tim đang đập lên xuống một cái chậm rãi.

Tít tắc, tít tắc. Tiếng chuông đồng hồ vang lên kèm theo những tiếng hò hét từ bên ngoài vào đêm Giáng Sinh. Ai cũng đang quây quần bên gia đình của họ, kể cả Jungkook.

Nhưng chỉ khác biệt ở chỗ, những người khác đang quây quần cùng nhau, thổi xì sụp những ly ca cao nóng, cười đùa bên món Turkey hay tranh nhau từng món quà thì cậu lại nằm trên giừơng bệnh, bên cạnh những giọt nước mắt.

Tiếng máy thở vẫn vang lên đều đều trong khi những tiếng nấc cứ thay phiên nhau. Cả một căn phòng bệnh, chỉ có duy nhất một mình Jimin mặc áo blouse trắng, còn lại tất cả mọi người đều khoác trên mình bộ quân phục. Nhưng hai hình ảnh ấy lại hoàn toàn khớp với nhau. Người mặc áo blouse trắng cứ vô hồn nhìn vào giừơng bệnh trong khi những chàng trai cao to trên vạc cầu vai đầy sao kia lại đứng rấm rức khóc.

Đồng hồ đã điểm 12 giờ, đã kết thúc một đêm giáng sinh đầy vật vã.

Anh thở hắt ra một hơi nặng nề, nước mắt cũng trào ra theo.Jimin vuốt ve gương mặt hốc hắc của cậu mà mỉm cười, như đang khắc sâu gương mặt của người mình yêu thương nhất vào trong lòng.

Jimin giật mạnh ống thở mặc cho những tiếng gào thét ngăn cản xung quanh mình.

Nhịp tim chẳng còn chuyển động nữa mà thay vào đó là một đường thẳng đầy đau đớn. Anh hôn nhẹ vào trán, mắt mũi và miệng của cậu, thì thầm:

"Merry Christmas

Giáng sinh năm nay có em...

Tại sao anh lại không vui vẻ nhỉ...

Giáng sinh vào những năm sau không có em....

Anh phải sống thế nào đây..."
.
.
.
.
"Anh ơi, phải đổi tờ giấy khác mà thôi.

Đã 10 tờ rồi..."

Phải, đã 10 tờ rồi mà Jimin vẫn không thể nào kí nổi tờ giấy chứng tử của Jungkook.

Cứ thở hắt ra để lấy lại bình tĩnh nhưng cuối cùng lại rơi nước mắt... Nhè nhoẹt cả tờ giấy vừa ghi.

Jimin chẳng thật sự chịu đựng nổi khi phải bắt buộc tin rằng

Phép màu vẫn chẳng xảy ra...

Bản án tử đã phải thi hành.

Thần chết đã dẫn người anh yêu nhất mà đi...

Jungkook vẫn phải rời khỏi thế gian này...

Mà nhẫn tâm bỏ anh một mình ở lại...

Cùng với một lời hứa là một đám cưới hoàn hảo...

Cùng với một lời hứa sẽ ở bên nhau đến suốt đời suốt kiếp...

Cùng với một lời hứa, anh phải quên cậu đi để sống một cuộc sống vui vẻ...

Anh chỉ có thể bất lực ký vào tờ giấy chứng tử, bất lực hiến tặng đôi mắt của cậu dành cho một người khác.

Để nó có thể được sống...

Được nhìn thấy thế giới tươi đẹp này một lần nữa...

Nếu vào những lần phẫu thuật trước, anh sẵn sàng lạnh lùng mà cắt bỏ đi đôi chân của cậu. Thì bây giờ anh chỉ có thể đứng khóc ở một góc khi thấy họ lấy đôi mắt cậu đi. 

Đôi mắt mà anh đã bị nó thu hút ngay từ lần đầu tiên

Đôi mắt đã từng nhìn anh như cả thế giới của mình...

Đôi mắt chứa đầy sự ôn nhu khi nhìn vào anh...

Đôi mắt của người mà anh yêu thương nhất...

Nay đã mất rồi...
.
.
.
.
Anh không kìm được nước mắt mà ghì lại chiếc hộp chứ đôi mắt của cậu để đưa cho vị bác sĩ, Jimin cứ đứng đó mà khóc cứ lắc đầu mà nấc lên:" có thể không lấy nó đi có được hay không..."

Trả lại anh chỉ là những cái lắc đầu đầy bối rối và những đôi tay rụt rè lấy chiếc hộp trong lòng anh mà đi.

Anh ngồi vật vã trước cánh cửa phòng cấp cứu, trơ mắt nhìn thứ mà anh yêu quý nhất từ từ mất đi, như cái cách mà anh bất lực trơ mắt nhìn Jungkook trút đi hơi thở của mình trong từng nụ hôn của anh.

Bất lực chỉ hoàn bất lực...
.
.
.
.
Sau khi đã báo cáo cho người nhà và hoàn thành lễ truy điệu, Jimin rụt rè đứng trước cửa phòng bệnh một đứa trẻ.

Anh thật sự đã bật khóc khi thấy từng lớp vải được gỡ ra .Khi cái cách cậu bé ấy từ từ mở đôi mắt của mình lên và nhìn mọi thứ xung quanh, và rồi ánh mắt ấy cũng chạm vào anh.

Đôi mắt long lanh to tròn vẫn như vậy...

Vẫn nhìn anh một cách ôn nhu như thế..

Nhưng đáng tiếc người đó không phải là cậu...

Kookie của anh...
.
.
.
.
"Tôi...có thể chạm vào đôi mắt của cậu được hay không. Làm ơn..."

" Bác cứ chạm thoải mái đi ạ!" một giọng nói nam trầm vang lên đối với vị bệnh nhân già của mình.

Ông lão ấy có một dáng người rất nhỏ con, tóc đã bạc kín và trông rất quen. Mặc dù cậu chưa bao giờ thấy ông lão này trước đây.

Phải chăng, là người quen của đôi mắt này...

Ông nhẹ nhàng nhìn vào mắt cậu rồi đôi mắt từ từ đỏ lên, ậng nước và rơi nước mắt. Ông sờ nhẹ nhè và đuôi mắt cậu, khóc nấc lên...

"Đẹp quá...

Vẫn giống như vậy...

Chẳng khác một chút nào..."

"Bác nói gì vậy ạ?"

"À....không có gì. Xin lỗi đã sỗ sàng như vậy. Có phải, cậu mới đến đây đúng không..."

"Dạ, đúng rồi ạ! Nhưng mà ông đã vào đây bao lâu rồi?"

" Tầm 10 năm trở lại đây mà thôi..."

" Thế người nhà ông đâu?!"

" Tôi không có con, chỉ có một người chồng..."

"À, thì ra bác..."

"Ừm...tôi đồng tính. Tôi có một người chồng nhưng em ấy đã qua đời rồi..."

"Cháu xin lỗi bác!!!"

" Lỗi phải gì mà cậu xin! Mà này..."

"Sao ạ..."

" Bảo vệ đôi mắt của cậu thật tốt nhé!"

"Dạ! Cháu sẽ bảo vệ nó thật tốt! Giờ thì bác nghỉ ngơi đi ạ!"

Rồi cậu toan đi mất, sau đó chợt nhớ ra một điều gì đấy mà quay lại

"Merry Christmas!!!

Chúc bác có một đêm giáng sinh an lành!!!"

Rồi cậu nheo đôi mắt lại, mỉm cười đi mất.

"Merry Christmas! Giáng sinh năm nay, anh sẽ được gặp em rồi!!!!"
.
.
.
Và rồi sau đêm giáng sinh ấy, một viện dưỡng lão ở Busan phải đưa tiễn một cụ già lâu năm ở đấy...

Mang tên Park Jimin.

_____________END____________
🫶  (13h21p, 7/6/2023)🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com