Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Bắt Đầu




Trong cuộc sống có rất nhiều việc bạn không muốn làm nhưng không thể không làm, đây chính là trách nhiệm; trong cuộc sống có rất nhiều việc bạn muốn làm nhưng không thể làm, đây chính là vận mệnh.

Bản hợp đồng ấy thành công, cả công ty đều vui mừng vì đó là một dự án lớn nhất từ trước tới nay nên ai cũng rất căng thẳng chờ kết quả.

Cứ mỗi buổi trưa, Gulf luôn nhận được đồ ăn được để sẵn ở bàn làm việc lúc cậu đi photo giấy tờ. Lúc nào cậu cũng là người đi photo lúc gần nghỉ. Cậu hỏi mọi người xung quanh thì được biết là quản lí Lee. Đặt dấu chấm hỏi to đùng ngơ ra đó.

-    Tại sao mọi người không có mà mình lại có. Là sao. Hay nhân viên mới được phát cơm. Có khi nào, trừ vào tiền lương không 😅

Dạo gần đây, Gulf luôn gặp mặt giám đốc để kí giấy tờ. Cứ gặp là tay chân cậu cứ luống cuống lật từng tờ giấy cũng không xong. Vì cậu còn lo sợ cái bản hợp đồng ấy.

-    Xong rồi. Không cần căng thẳng như vậy đâu.

-     Tôi xin lỗi tôi không biết đó là tâm huyết của công ty.

-    Ổn rồi, sau này cẩn thận một tý. Đừng phá nữa, tôi không ôm nổi.

-    Vâng, cảm ơn Mew Tổng.

Gulf vốn là người rụt rè chỉ ra oai được một lúc, nhưng khi hiểu ra vấn đề cậu luôn lo sợ. Cậu sợ sẽ làm luyên lụy tới mọi người.

Mọi thứ đều quay về vị trí ban đầu. Gulf cũng đã dần quen với công việc của mình. Cậu luôn trạm mặt Mew ở quầy cafe.

-    Tốt chứ cậu bé hậu đậu

-     Anh nói ai hậu đậu

-     Tôi không nói cậu thì nói ai đây.

-     Né ra, anh lúc nào cũng ghẹo gan tôi.

-    Tôi nói đúng quá mà, không phải sao.

Vừa nói vừa cười, cầm ly cafe bước ra khỏi quầy. Cậu tức giận bóp nát cái ly vừa uống xong. Nói thầm trong miệng

-     Được lắm, thích vậy đúng không.

Gulf đi xuống gara xe, tìm xe của anh để phá. Nhưng tìm mãi không thấy xe Mew đâu cả. Vốn dĩ đôi lúc anh đi xe nhà có khi quản lí tới đón, có khi lại đi xe khác. Cậu tìm khắp gara xe vẫn không thấy chiếc xe hồi anh cho cậu đi nhờ. Tức giận rồi đi lên phòng làm việc.

Ngay lúc này, Mew đi vào phòng cậu làm. Cả phòng ai cũng ngạc nhiên, còn Gulf nằm dài trên bàn. Anh gõ nhịp trên bàn. Cậu vẫn không ngồi dậy, vẫn tiếp tục nhịp cậu vẫn nằm lì ra đó. Sau đó, anh đập tay mạnh lên bàn

-    Tới đây làm việc, không phải để ngủ. Theo tôi.

-     Tôi mệt, có gì nói tại đây đi.

-    Theo tôi.

Gulf đi theo nhưng trong lòng còn bực tức chuyện hồi sáng. Vì dạo này làm việc nhiều căng thẳng và chế độ ăn uống thất thường làm Gulf có vẻ mệt nhọc.  Cau mày rồi đi theo vào phòng làm việc của anh.

-    Anh gọi tôi theo có chuyện gì. Sao không gởi mail tôi sẽ nhận được. Không cần phải đích thân anh xuống đâu.

-     Ngồi đi.

-    Có việc gì quan trọng không.

-     Tôi có vé xem phim vào tối nay. Cậu rảnh không, đi với tôi.

-    Hả. Tôi đi với anh. Anh nghĩ gì vậy, bạn gái anh đâu. Sao tôi phải đi chung với người có quyền thế như anh.

-    Không có gì cậu phải ngạc nhiên như vậy. Sẵn tiện tôi cần bàn với cậu một số việc. Tối 19h tôi ghé tới đón. Vậy đi.

-     Aow, khônh cần đâu.

-      19h tôi sẽ tới.

Vừa nói xong, anh đi ra khỏi phòng và tới phòng họp. Bỏ Gulf ngồi một mình trong phòng

-    Gì thế, không phải chứ. Mệt muốn chết

Tối đó, Gulf chần chừ không biết có nên đi hay không. Vì cậu cảm thấy không được khỏe, cậu bị như vậy là do không ăn uống chỉ lo game bỏ bữa.Thay đồ rồi cứ đứng mãi không chịu xuống, tình cờ có cuộc điện thoại gọi tới.

-    Xuống đi, tôi tới rồi.

Gulf mặc quần jean áo thun bình thường rất giản dị. Vừa bước ra nhìn thấy chiếc xe Bugatti đen đậu ngay đó cậu nhìn mãi nhìn mãi vì nó quá đẹp không chổ nào chê được.

-    Lên xe đi, đứng nhìn gì thế.

Gulf giật mình và bước lên xe. Nội thất trong xe quá xịn rất đẹp. Cậu nhìn xung quanh

-    Nó thật đẹp, anh giàu thật.

-     Cậu thích à.

-     Thích nhìn nhưng không thích sở hữu.

-    Tại sao

-     Khá đắt không phù hợp với người như tôi

-     Thôi đi nào.

Dọc đường đi, họ không nói với nhau câu nào. Anh nhìn cậu rồi bắt đầu mở lời thì bất ngờ Gulf cũng lên tiếng

-     Cảm thấy không thoải mái à - Sao anh có số của tôi.

-     Mọi thứ của cậu tôi đều biết, hỏi thừa rồi

-    Tôi cảm thấy anh rất kì lạ, tại sao không mời con gái đi mà lại mời tôi.

-    Tôi thích, đơn giản thế thôi.

-    Thế anh tính xem phim gì đây.

-    Fifty shades of grey

-     Cái gì

-     Sao ngạc nhiên thế

-    Anh nghĩ sao vậy, tôi không đi.

-    Thế thì đi ăn tối với tôi. Tôi hay ăn một mình nay tôi mời cậu ăn cùng tôi. Thấy thế nào.

-    Tuỳ ý.

Cả hai cùng nhau ăn tối do Gulf chọn. Một nơi không xa hoa nó bình dân, thoải mái không sang trọng. Nhưng ấm áp đông đúc người qua lại.

-    Có lẻ không hợp với người sang trọng như anh. Tôi thích những nơi này, không thích mấy chổ sang trọng.

-    Tôi không quan tâm nơi nào, miễn sao cảm thấy thoải mái là được.

-    Anh không xa hoa như những thiếu gia khác nhỉ, nhưng xe anh tôi thấy nó rất sang luôn đó

-    Tôi thích thì mua thôi, có khi mua rồi để đó.

-     Lãng phí thật

Ăn uống nói chuyện bình thường cũng dần quen với nhau hơn khi xã giao. Một người là đàn ông trưởng thành trải sự đời nhiều, một người thì mới bước ra ngoài lập nghiệp. Cả hai đều thích công việc kinh doanh, hiểu nhau hơn về công việc. Ăn xong anh chở cậu về chung cư, cả hai nói chuyện nhiều hơn và bắt đầu nở nụ cười cho nhau.

-    Mai thứ 7, ăn sáng rồi tới công ty cùng tôi.

-    Nhưng tôi ...

-     Không cần phải ngại, tôi xem cậu như một người em. Chả lẻ cậu không chấp nhận sao

-    Ý tôi không phải vậy, nhưng

-    Mai 7h30. Lên phòng đi.

Gulf đang mệt vì về không được nghỉ ngơi còn phải đi với anh nó làm cậu mệt và suy nghĩ một chuyện gì đó làm cậu đau đầu chóng mặt và ngã ngay bậc tam cấp lối lên chung cư, anh hoảng hốt mở cửa xe chạy tới.

-     Gulf... Gulf không sao chứ.

-     Tôi không sao. Anh về đi. Tôi ổn

-     Tôi giúp cậu. Nào, tôi dìu cậu lên phòng. Đừng bướng nữa, xem lại mình đi.

Đầu Gulf rất đau, không còn nhìn thấy gì nữa, khuỵu chân ngã ra khi vào thang máy. Mew rất lo lắng cho cậu. Anh cõng cậu lên phòng 520, mở cửa và để cậu nằm trên giường. Anh nấu nước ấm lau người cho Gulf.

Mew lau mặt và tay cho cậu. Anh rất muốn luồn tay vào người hay cởi áo cho Gulf để nhanh hạ nhiệt nhưng sợ khi tỉnh dậy cậu sẽ ngại nổi cáu sẽ không tốt nên anh chỉ đắp miếng khăn đắp trên trán.

-    Tại sao lại để đau như vậy chứ. Tại sao không nói với tôi là em đang không khỏe tôi sẽ hiểu mà, thật biết làm người khác lo lắng đây mà.

-    Do công việc khiến em như thế này sao Gulf. (thở dài) anh không giỏi bộc lộ cảm xúc nhưng anh lại có một cảm giác gì đó với em, nhưng anh không thể.

Bỗng điện thoại reo:

-    Giám đốc, có cuộc họp gấp ở Hồng Kong.

-    Không hẹn lại được hay sao.

-    Không được ạ.

-    Được rồi.

Tắt điện thoại anh thở dài:

-    Tôi muốn chăm sóc em, nhưng không thể rồi.

Anh ngồi cạnh giường cậu, vuốt mái tóc rồi lướt nhẹ trên khuôn mặt tay anh dừng lại ở môi. Anh chạm vào nhưng lại rụt tay lại và đi ra phòng khách gọi điện thoại.

-    Ohm à, tới căn hộ Galaxy phòng 520 tôi có việc nhờ cậu. Nhanh nhé.

Anh ngồi đợi người bạn thân của anh tới để nhờ cậu chăm sóc cho Gulf, anh còn có việc đi rất sớm vào ngày mai nên không thể ở lại, anh rất muốn tự tay mình chăm cậu nhưng có cuộc hẹn ở Hồng Kông.

-    Sao thế anh bạn, sao lại ở nơi này.

-    Em tôi bị bệnh, nhưng mai tôi phải bay sớm, nhờ cậu chăm em ấy, được chứ.

-    Ôi trời, Mew Tổng đây sao. Nay có nhã hứng chăm sóc người khác sao.

-     Haha, một đứa em thôi. Nhờ ông đó.

-    Nhưng là ai, người yêu à

-    Không, nhân viên thôi

-    Giám đốc và cậu nhân viên. Nghe có vẻ ổn đó nha.

-     Này, được rồi đó. Cũng muộn rồi, nhờ vào cậu nhé. Khi về tôi sẽ đãi sau. Bye

-     Bye...

Ohm đi vào phòng Gulf, nhìn và cười:

-    Cậu giấu ai thì được chứ không giấu được tôi đâu anh bạn à, tôi quá biết cậu còn gì. Còn bảo là nhân viên 😌

Anh trở về với căn hộ riêng để chuẩn bị cho chuyến bay sớm. Mặc dù anh rất muốn tự tay chăm sóc Gulf nhưng vì sự cố bất ngờ làm anh không thể nào thay đổi được. Anh đi xa ba ngày để kí kết thêm bản họp đồng và giao lưu với các công ty lớn khác.

Sau một giấc ngủ sâu, Gulf đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn bị choáng. Đi ra khỏi phòng và giật mình theo phản xạ, thấy một người con trai lạ đang nằm ngủ tại sopha. Gulf bước chậm tới đó gọi người đó dậy

-     Này. Này dậy đi. Anh là ai.

-    Một người lạ của một người cậu quen. Dậy thì ăn sáng rồi uống thuốc đi nhé. Đó là nhiệm vụ của tôi.

-     P'Mew đâu. Anh là ai.

-     Tôi đã nói rồi mà. Cậu không cần phải lo, tôi không làm gì cậu cả. Tôi đi đây.

Gulf ngay người ra và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bỗng điện thoại reo tin nhắn



Chăm sóc bản thân cho tốt vào, tôi sẽ về sớm. Đừng để người khác lo lắng nữa.



Đọc xong dòng tin nhắn này, Gulf khẽ mỉm cười. Rồi đi tắm ăn sáng rồi bắt đầu vào công việc.

Suốt những ngày vắng bóng anh, Gulf cảm thấy buồn, không ai trêu chọc hay thích làm phiền cậu. Đã ba ngày trôi qua vẫn không thấy anh trở về. Gulf có chút buồn đứng dậy ra về tinh thần thì không được ổn cứ nghĩ gì đó mà không chú tâm là đang qua đường. Thì có ai đó kéo cậu lại

-     Điên à, không thấy đèn đỏ hay sao mà băng qua đường thế.

-     Anh...

-    Theo tôi

Anh nắm tay Gulf rất mạnh chặt và đau khiến cậu nhăn mặt gỡ từng ngón tay của người đàn ông to cao kia ra.

-    Đau, thả tay ra.

Lôi vào trong xe, anh đóng mạnh cửa rồi bước vào.

-     Sao thế hả, tính chết à.

-     Sao lại lớn tiếng với tôi, tôi không thích ai nạt tôi. Và cũng không cần anh cứu rồi mắng tôi như vậy.

Gulf mở cửa xe rồi chạy qua đường rất nhanh, xe lớn đi qua che mất tầm nhìn nên anh đã bỏ mất dấu cậu.

-    Chết tiệt thật. Tại sao ở gần em tôi lại như thế này. Em là gì vậy hả Gulf.



Chúng ta thường không phân biệt được giữa những người chỉ muốn nghe những câu chuyện của mình với người thật lòng muốn hiểu cảm giác của chúng ta sau những gì đã trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com