Buổi trị liệu thứ tư
Tôi thở dài mệt mỏi khi đọc nốt tờ chép nhạc cuối cùng. Mối quan hệ của họ, quả nhiên không thể chỉ là một sự đồng mệnh tương liên đơn thuần. Chỉ qua những con chữ này, tôi dần dà có thể thấy được sự tồn tại một cách sống động của Chaeyoung. Nếu mai sau có cơ hội được gặp mặt, tôi hoàn toàn có thể coi cô nhóc như một người lạ thân quen.
"Sing once again with me
Our strange duet
My power over you grows stronger yet
And though you turn from me to glance behind
The Phantom of the Opera is there
Inside your mind."
Tôi chập chờn, nửa mê nửa tỉnh. Bên tai rõ ràng nghe thấy một tiếng hát nào đó. Lúc nãy quên không tắt máy nghe đĩa sao? Tôi nhấc người khỏi giường, đi về phòng khách. Nhưng tất cả chỉ là một khoảng không tối đen như mực, hoàn toàn im lìm không thể phát ra tiếng động nào. Hay là nhà hàng xóm lúc nãy mở nhạc? Có thể lắm, bởi khi ngủ, tiếng động ngoại cảnh vẫn có thể tác động vào chúng ta, gây ra nhiều ảo giác. Hoặc đơn thuần là dạo này tôi đang phải dính tới hơi nhiều opera nên tự tưởng tượng ra mà thôi.
Quay về phòng, tôi có chút giật mình khi thấy bàn làm việc của mình trở nên lộn xộn. Những bản viết nhạc được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn giờ lung tung khắp nơi như có bàn tay kẻ nào đó quấy phá.
Tôi nhìn về phía cửa sổ đang mở toang. Từng cơn gió thốc mạnh khiến rèm cửa bay phấp phới liên hồi. Tôi nhớ mình luôn đóng chốt cửa sổ khi ngủ mà? Có lẽ nào... Không, không thể, chẳng qua bản thân đang có chút ảnh hưởng từ mấy lời kể của Mina. Chỉ là gió thôi, chỉ là tôi đãng trí thôi, làm gì có kẻ nào trèo tường vào nhà để lục lọi mấy bản nhạc chứ? Chưa kể phòng làm việc của tôi còn đang ở trên tầng cao nhất, việc có người đột nhập bằng cửa sổ mà không để lại chút dấu vết thật quá phi lý.
Khi đó tôi chỉ nghĩ tất cả là một sự trùng hợp...
Buổi trị liệu thứ tư
"Không thấy! Không thấy nó đâu nữa! Chị vứt nó đi đâu rồi? Tôi không thể nào tìm ra nó!!!"
Mina gần như đã xiết chặt lấy cổ áo tôi, lắc mạnh mà tra hỏi đầy giận dữ. Dường như hàm răng đang nghiến chặt kia, sẽ sẵn sàng cấu xé tôi trong một giây thiếu kiềm chế. Tôi nhìn đôi mắt gần như đang lồi hẳn ra vì phẫn nộ đó, cố giữ giọng hòa ái hết sức có thể.
"Vứt nó? Tôi không hiểu ý cô? Không lẽ một bản viết nhạc..."
"Đúng! Là Fantasmas, bản nhạc duy nhất mà Chaeyoung đã viết cho tôi! Nó biến mất, nó thực sự đã biến mất rồi! Đó chỉ đơn thuần là một bản nhạc chưa được viết lời, vậy nên nó rất nổi bật! Tại sao chị có thể để mất nó chứ!"
Chưa được phổ lời sao? Tôi nhớ lại đêm qua mình thực sự đã xem kĩ từng bản chép nhạc. Theo trí nhớ của tôi, tất cả đều được Mina phổ lời rất đầy đủ. Nếu có một bản nhạc đặc biệt như Fantasmas thì tôi ắt sẽ nhớ rõ...
"Vậy là hết... Không lẽ em ấy đã đến và lấy nó đi rồi sao?"
Mina trượt dọc theo mép bàn, ngồi thụp xung quanh những bản nhạc đang vương vãi. Gương mặt cô ta là một sự tuyệt vọng đến ám ảnh. Đôi mắt ấy như chẳng còn chút tia sáng nào. Tới đôi mắt của một người sắp chết cũng chưa đủ u mù như vậy. Nhưng tôi vẫn còn một chút tỉnh táo để nhận ra được sự khó hiểu trong câu nói của con người ấy:
"Em ấy? Cô đang nhắc đến ai vậy?"
"Còn ai nữa, chỉ có thể là Chaeyoung mà thôi..."
Chaeyoung? Chaeyoung thì liên quan gì đến chuyện này cơ chứ? Dù những câu chuyện xoay quanh cô nhóc thực sự thú vị, nhưng chưa đến mức khiến tôi cố chấp tự lừa mình rằng có thể gặp cô nhóc ở Yamen này. Dù là bằng một cách kì lạ nào đó đi chăng nữa.
Vì sao ư?
"Mina, bởi thời gian mà tôi được yêu cầu để điều trị cho cô đã đi quá nửa chặng đường rồi, vậy nên tôi chỉ muốn hỏi một điều duy nhất, cô có thể cho tôi gặp Son Chaeyoung một lần được không vậy?"
Việc ám ảnh, kể đi kể lại về một người nào đó, sống động và chân thực như thật, chỉ có ba giả thiết của triệu chứng hoang tưởng. Bị cự tuyệt nhưng quá cố chấp, dẫn đến hoang tưởng. Quá huyễn hoặc về một hình mẫu đến mức hoang tưởng nó tồn tại. Hoặc người đó đã chết, do quá đau buồn nên sinh chứng hoang tưởng.
Câu trả lời của cô ta, có thể giúp tôi đưa ra được kết luận chính xác nhất. Dù bản thân cũng tự hiểu, ngày còn lại sẽ chẳng thể giải quyết được bất cứ điều gì.
Khi nghe lời đề nghị đó, Mina không tỏ ra chút gì kích động hay lo sợ. Cô ta bình tĩnh tiến về phía bàn làm việc, lấy ra một hộp gỗ sồi vẫn còn thơm mùi. Bên trong chứa rất nhiều cuống vé của nhà hát Garnier, thời gian kéo dài trong vòng ba tháng.
"Vì không thể khiến em ấy ở lại Yamen nên gần như tuần nào tôi cũng đi tàu về Orden. Cảm giác phấn khích, sung sướng khi được nhìn thấy Chaeyoung trên sân khấu, có lẽ đến bác sĩ cũng chẳng thể hiểu được đâu. Giọng hát của em ấy cứ như một liều thuốc phiện. Thiếu nó, chân tay tôi cứ như thể bứt rứt, làm gì cũng chẳng tập trung, tâm thần suy mòn kiệt quệ.
Nhưng việc chỉ ngồi ở hàng ghế khán giả mà lắng nghe tiếng hát của em ấy không đủ để thỏa mãn tôi. Ở Garnier có một căn hầm bí mật chỉ có bà nội Chaeyoung và em ấy biết. Đó chính là nơi mà giọng hát của em ấy, khi vang lên thật vô cùng ma mị và hư ảo."
oOo
"Mina, chị có yêu em không?"
Trong căn hầm có ánh đuốc đang hừng hực cháy bốn góc, mọi thứ chẳng hiểu sao vẫn tăm tối và giá lạnh đến kì lạ. Chaeyoung ngả người trên những phím đàn piano, bàn tay vô thức nhấn ra những nốt nhạc. Âm thanh cũ kĩ, có đôi chút chói tai.
"Dĩ nhiên."
Tôi nhìn một sáng tác nữa vừa mới được hoàn thành với vẻ mãn nguyện. Kể từ khi có em ở bên, công việc sáng tác của tôi chưa bao giờ trở nên trôi chảy đến như vậy. Cứ nghĩ tới em, tới giọng hát thiên thần ấy là cảm hứng cứ tuôn dạt dào như thác nguồn Muze.
"Vậy nếu một ngày nào đó, em không thể hát được nữa, chị vẫn còn yêu em chứ?"
Tôi nhìn em. Hiếm bao giờ trên mặt Chaeyoung lại phủ một nét buồn khó tả như vậy. Những âm thanh vẫn không ngừng lạc lõng vang lên, xáo trộn như chính thứ xúc cảm em vừa bộc lộ. Trong thoáng chốc, tôi không đủ can đảm để nhìn về đôi mắt ấy.
"Đừng nói những điều vô lí như vậy."
"Ừ, chỉ là em đang đùa thôi mà."
Rất nhanh, em lại bật cười. Vẫn là cái bông đùa như mọi khi. Dù có là giả dối đi chăng nữa, nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn tự nguyện để bản thân bị đánh lừa. Một thiên thần khi mất đi đôi cánh thì chẳng ai gọi đấy là thiên thần nữa.
Chaeyoung rướn người, lấy từ phía hộp đàn ra một chai rượu ướp lạnh, thản nhiên mở ra và uống từng ngụm lớn.
"Chaeyoung! Dừng lại!"
"Chị sẽ làm gì? Nổi giận vì em dám làm trái lời? Xót xa vì nghĩ nó hại cho sức khỏe của em? Hay vì hành động nãy có thể làm hỏng mất thứ mà chị thật sự yêu?"
Tôi thở dài bất lực, nhưng vẫn có chút gì đó phẫn nộ không nói nên lời. Tôi tiến đến, giật lấy chai rượu từ tay Chaeyoung nhưng gặp phải sự phản kháng. Chúng tôi cứ thế giằng qua giằng lại, kết quả là chai rượu tuột ra, văng mạnh vào một góc tường vỡ tan tành.
Đó cũng là giây phút mọi thứ như bùng nổ.
"Tôi nói cho chị biết. Tôi phát ngán với sự điên khùng của chị dành cho thứ nhạc chết tiệt này rồi! Gì mà giọng hát thiên thần? Xét ra cũng chỉ là mĩ từ dành cho một ca sĩ may mắn hát hay hơn kẻ khác. Còn opera ư? Chẳng phải cũng chỉ là một loại nhạc thôi hay sao?"
"Em đã đi quá xa khi sỉ nhục nghệ thuật như vậy rồi đấy."
"Nghệ thuật? Nghệ thuật gì chứ? Tôi thích thì tôi hát. Ít ra tôi chưa bị danh vọng làm cho mờ mắt như chị. Chẳng phải việc sáng tác của chị dạo này trôi chảy lắm hay sao? Chị nói những bản nhạc mà chị viết chính là dành cho tôi, nhưng ngay hôm sau lại đã đem chúng tới Haxes để giao nó cho những giọng ca có tên tuổi. Nghệ thuật, nói trắng ra cũng là để kiếm tiền thôi mà, và opera chỉ là thứ công cụ giúp chị lấy tiền thiên hạ mà thôi."
Chaeyoung dùng ánh mắt căm phẫn. Không, đúng hơn là một ánh mắt đầy ghê tởm để nhìn tôi. Ánh mắt như muốn bóc trần bản chất thối nát bên trong một kẻ lúc nào cũng tưởng rằng bản thân cao quý lắm. Dường như kẻ khiến opera trở nên điêu tàn, chính là tôi chứ không phải ai khác.
oOo
"Jihyo, có phải tôi đã phạm một sai lầm rất lớn không? Khi Chaeyoung hỏi rằng tôi có yêu em ấy không, hẳn là em ấy đã mong muốn một câu trả lời khác. Nếu lúc đó tôi không lảng tránh, tôi ôm em ấy vào lòng và nói rằng tôi rất yêu em ấy, yêu em ấy hơn cả bản thân mình, liệu tôi có đánh mất Chaeyoung? Tôi đã khiến trái tim thuần khiết của em ấy nhuốm màu bởi những dục vọng tầm thường bên trong mình. Tại sao tôi lại hèn nhát đến thế?
Những bài hát ấy, những bài hát mà chị đã xem. Dù tôi nói rằng chúng đều sáng tác riêng cho Chaeyoung, đều được lấy cảm hứng từ em ấy, nhưng cô bé không được giữ lại một bài hát nào cho riêng mình cả. Tất cả là tại tôi quá tham lam, tôi không muốn những kiệt tác hay như vậy bị đem vào góc tối quên lãng. Nếu lúc đó, tôi có thể nhận ra, khi tuyên bố những bản nhạc đó chỉ dành cho Chaeyoung, nghĩa là chỉ em ấy mới có quyền được hát, chỉ em ấy mới có quyền quyết định ai được xem, ai được thưởng thức. Tại sao chứ? Fantasmas, bài hát duy nhất mà em ấy tặng cho tôi thì tôi lại ích kỉ giấu kín. Tại sao tôi chưa từng một lần hiểu cho cảm giác của Chaeyoung?
Vì tôi, ngay cả việc ăn uống của em ấy cũng bị can thiệp. Chaeyoung là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Trẻ con sẵn sàng làm bất cứ việc gì, không màng hậu quả. Chỉ đơn giản là vì chúng thích, chỉ đơn giản vì chúng là trẻ con. Nhưng lí lẽ ấy đến giờ tôi mới có thể hiểu. Em ấy không được ăn đồ quá nóng, quá cay dù xứ Orden là một vùng hàn đới. Ngay cả thức rượu quen thuộc nơi đó, thứ đồ uống đặc sản của dân họ cũng bị tôi hạn chế. Tại sao tôi có thể nhẫn tâm tới vậy?
Rốt cuộc, tôi đã từng yêu em ấy hay chưa?"
Rốt cuộc tôi có thể làm gì để cứu rỗi con người này?
Hóa ra niềm kiêu hãnh mà xã hội dành cho một kẻ tài hoa chẳng khác nào gông cùm xiềng xích. Mina không gào thét, không la hét, đập phá hay phẫn nộ. Cô ta chỉ nói, vừa lấy tay lau nước mắt, yếu ớt như chẳng còn chút sức kháng cự nào.
Vết thương lòng mà đến bây giờ tôi mới có thể được chứng kiến.
"Thật ra tôi có thể gửi thư cho Chaeyoung và nói lên những điều mà cô suy nghĩ, phòng trường hợp em ấy vẫn chưa muốn đối diện với cô. Nếu có thể, tôi sẵn sàng làm người đưa thư."
"Nhưng..."
"Sẽ không phiền đâu, tôi cũng rất muốn được ghé thăm Orden và thưởng thức giọng ca trời phú của em ấy. Chưa kể, bác sĩ tâm lí cũng rất giỏi khiến gương vỡ lại lành đấy."
Nghe tôi thuyết phục, gương mặt của Mina sáng lên phần nào. Cô ta cảm ơn, thậm chí vội vàng tiến về bàn làm việc, dường như sẵn sàng đặt bút viết rất nhiều tâm tư chôn giấu bấy lâu nay. Một lát sau, Mina gấp gọn thư lại, trao cho tôi một phong bì dày cộp. Chúa phù hộ, mong cho tất cả mọi việc có thể suôn sẻ. Tôi không mong đợi nhiều vào một cái kết viên mãn như trong chuyện cổ tích. Chỉ mong ám ảnh quá khứ sẽ buông tha con chiên này. Sự trừng phạt của Người, có lẽ nên chấm dứt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com