1.
Son Chaeyoung một đứa trẻ không biết cha mẹ mình là ai, phải sống trong một cô nhi viện nghèo khó đến mức nó thường phải trốn ra ngoài kiếm tiền và thức ăn bằng mấy trò lừa đảo, kể cả việc lấy trộm của một ai đó. Thường thì lấy trộm nhiều hơn bởi nó tự tin vào khả năng chạy thần sầu của mình nếu bị phát hiện, với lại mấy trò lừa đảo dễ bị bắt thóp lắm.
Có một bí mật khá to lớn trong cuộc đời nhỏ bé của nó và nó nghĩ sẽ mang theo cho đến lúc nó không còn có mặt trên cõi đời nữa đó là:
Nó sợ chết đói...
Nó nghĩ rằng ít nhất là dù có chết cũng nên thành con ma no chứ ốm quá thì với những việc "tốt" nó đã làm có bị đày xuống dưới sức đâu mà hành nghề. Bởi người như nó thì có ai nhớ thương đốt giấy tiền vàng mã cho xài, các sơ thì còn phải nuôi mấy đứa nhóc nhỏ khác tiền không đủ ăn lấy đâu mà đốt cho nó.
Son Chaeyoung đã tính hết cả rồi. Nhưng nó tính không bằng trời tính, ông trời đặc biệt ưu ái nó cho nó vào một ngày đẹp trời nó được nhận nuôi bởi một gia đình giàu có và quyền quí.
Nó chẳng buồn tìm hiểu xem lí do vì sao một đứa không ra gì như nó lại được nhận nuôi bởi một gia đình cực phẩm như thế, khi nghe tin từ sơ câu đầu tiên xuất hiện trong đầu nó là
Nó sẽ không bị bán đi lấy nội tạng đó chứ?
Ngày hôm nay có người đến đưa nó đi, chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang chờ nó nhưng sao bước chân nó nặng trĩu, nó còn có thể quay lại thăm các sơ ở đây không?... Họ là người nuôi nấng nó từ bé tình cảm tuy không gọi là quá sâu sắc vì tình cảm đó không dành riêng cho nó nhưng Chaeyoung biết trên thế gian này ngoài các sơ ra không còn ai quan tâm nó nữa, không một ai.
" Chaeyoung con nhớ giữ gìn sức khoẻ, ở nhà mới đừng làm gì khiến người ta phật lòng cũng đừng làm mấy việc như trước đây nữa con bây giờ đã có một cuộc sống mới rồi"
Thì ra sơ luôn biết những việc nó làm,
Chaeyoung đột nhiên không biết nên nói gì.
" Người bảo trọng có thời gian con sẽ về thăm mọi người"
" Mau lên xe đi kẻo người ta đợi" Sơ vỗ lấy tay nó, thúc giục.
" Vâng" Chaeyoung nhìn đám người mặc vest đen cao to đằng sau như sẵn sàng tóm cổ nó lôi đi bất cứ lúc nào thì đành quay gót bước đi, kinh nghiệm lăn lộn ngoài đời dạy nó phải biết thức thời.
Qua cửa kính nó nhìn thấy nơi nó dành 17 năm cuộc đời ở đó dần dần thu nhỏ thành một chấm đen rồi biến mất hoàn toàn, nó cảm thấy như có ai đó lấy đi một phần thân thể nó vậy.
Nhưng nó không buồn được lâu khi mà có những chuyển biến sinh lý trong người nó. Hình như lúc nãy uống hơi nhiều nước, Chaeyoung bứt rứt trong người nhưng nó cố nhịn.
5 phút, 10 phút, 30 phút trôi qua. Nó thật sự chịu không nổi.
" Tôi muốn đi vệ sinh có thể dừng xe ở trạm dừng chân nào chút được không?"
" Không được, ông chủ có lệnh phải đưa cháu về thẳng nhà" Người đàn ông khá lớn tuổi trông hiền hậu ngồi ở ghế phụ đáp lời nó, Chaeyoung thấy ông ấy thân thiện hơn mấy người đàn ông mặc vest lầm lì ngồi cạnh nhưng nó nhìn ra ông ta là người có quyền nhất ở trong chiếc xe này.
" Nhưng mà tôi không nhịn được"
" Cháu có hai lựa chọn một là nhịn hai là giải quyết tại đây" Ông ấy cười cười đưa cho nó một vỏ chai rỗng.
Son Chaeyoung mím môi, mồ hôi túa ra từ hai bên thái dương. May là trước khi thứ nước dư thừa sắp trào ra thì chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng. Cửa xe mở ra nó phi thẳng vào cửa khiến họ trở tay không kịp chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.
Nó nhào đến chụp lấy tay người nó thấy đầu tiên mà chẳng kịp nhìn kĩ mặt mũi chỉ biết đó là một cô gái.
" Nhà vệ sinh ở đâu?! NÓI NHANH!"
Nó nhìn theo ngón tay run rẩy của cô ta như chiếc phao cứu sinh.
" Thần linh phù hộ cho cô" Chaeyoung biến mất nhanh như con gió, gấp gáp đến độ làm người đó ngã xuống nhưng nó làm gì để ý đến chuyện đó, nó cần chạy ngay bây giờ.
Nó chạy đi rồi hai cô hầu mặt tái mét chạy đến muốn đỡ tiểu thư nhưng Mina lắc đầu, cương quyết không chịu đứng lên cô hướng mắt về cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt.
Tiếp đó là 3, 4 người đàn ông mặc vest cùng quản gia Lee tiếng vào, quản gia Lee nhìn thấy tiểu thư ngồi bệch dưới đất. Đã xảy ra chuyện gì?
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của họ
" Sảng khoái quá" Chaeyoung mặt đầy thoả mãn bước tới chỉ là chưa được mấy giây hai tay bị bẻ quặp về sau, mẹ kiếp định phế luôn tay của nó à! Bình thường thì nó sẽ la oai oái lên rồi nhưng đối với đám người máu lạnh này thì chắc có la cũng vô dụng.
" Chú à có cần mạnh tay thế không? Một đứa oắt con như tôi thì làm được gì?" Nó khinh khỉnh cất tiếng.
" Đừng làm tổn hại con bé"
Người lên tiếng là người trên xe đã nói chuyện với nó, có điều Chaeyoung không hiểu ông ta nói gì, hình như là tiếng Nhật. À đúng rồi nhỉ sao nó lại quên bén đi sơ từng nói gia đình nhận nuôi nó là người Nhật cơ chứ?
Nó được thả ra, Chaeyoung xoa cổ tay, trực giác mách bảo có ai đó đang nhìn nó, tầm mắt Chaeyoung rơi xuống cô gái ngồi bệch dưới đất cách nó không xa. Cô ta đang nhìn chằm chằm nó thật, chợt nhớ khi nãy hình như nó đã làm cô ta ngã thì phải. Gương mặt tái nhợt nhưng lại xinh đẹp động lòng người, cô ta đẹp quá! Như một viên pha lê dưới ánh trăng tinh khiết và mong manh tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.
Khoan đã dường như nó đã từng gặp ở đâu đó?
Sự xuất hiện của một người con trai lịch lãm cắt ngang nguồn suy nghĩ của nó, hắn ta vội vàng chạy đến bên cạnh người con gái đó quỳ hẵng xuống bên cạnh cô ta. Lại nói cái thứ tiếng khó hiểu đó!
" Mina em sao vậy?"
" Các người đã làm cái gì! Lũ ăn hại!" Ánh mắt đầy giận dữ bắn về hai cô hầu đang run lẩy bẩy, một trong số đó chỉ tay về phía Chaeyoung. Tiểu thư đột ngột rời khỏi phòng lúc hai cô quay lại đã không thấy người đâu liền lập tức chạy đi tìm, từ xa nhìn thấy một cô gái giữ lấy tiểu thư hét lên câu gì đó rồi vội vàng chạy đi, sau đó họ thấy tiểu thư lảo đảo rồi ngã xuống khiến họ một phen thót tim.
" Thưa cậu Takeshi lúc nãy tôi nhìn thấy là cô ta đẩy tiểu thư ngã"
" Mày làm Mina ngã?"
Tiếng la của hắn ta khiến nó điếc cả tai, nó thấy cô hầu kia chỉ ngón tay vào nó thì tự biết không có chuyện tốt, quả nhiên bụng nó hưởng trọn cú đạp của hắn ta.
Con mẹ nó thằng điên này! May là nó đi tè rồi không thì có nước vãi ra quần. Nó đau đến nỗi quý sụp xuống đất, đừng đánh chết nó là được nó còn chưa ăn no.
Quản gia Lee chưa kịp can ngăn đã có bóng người vụt đến ôm lấy Chaeyoung, một mùi hương dịu nhẹ xông vào cánh mũi giúp nó phần nào quên đi cơn đau. Đôi bàn tay mềm mại vuốt ve gương mặt gầy gò đang nhăn nhó của nó, là người vừa khiến nó bị đánh đây mà. Cô ta lo cho nó sao? Nó muốn hỏi lo cho nó thì tại sao bị té còn ngồi lì ở đó cho người ta thấy vậy...Chaeyoung né đi đôi tay đó nó nhìn thấy mắt cô ta đỏ lên, muốn khóc sao? Tự dưng nó cảm thấy có lỗi...
" Xin lỗi" Âm thanh nhỏ nhưng sức chấn động như một quả bom, ngoại trừ Chaeyoung thì những người có mặt ở đây đều ngỡ ngàng. Chaeyoung lắc đầu nó không hiểu cô ta nói gì cả, một lần nữa đôi tay ấy lại ôm lấy mặt nó lần này thì nó hiểu vì cô ta nói tiếng Hàn, nó thích giọng nói của cô ta, nghe như tiếng đàn dương cầm ấy, rất dịu êm.
" Xin lỗi em"
Nhưng không phải nó mới là người nên nói câu xin lỗi sao...
" Mina em-em vừa nói chuyện có đúng không?" Cái tên khốn kiếp đánh đó đang khá là hoang mang thì phải, hắn ta lôi kéo cô ta nhưng cô ta lại không để hắn vào mắt.
" Mina?"
" Buông ra!" Mina hét lên khi hắn ta muốn kéo nàng đứng dậy, nàng một lần nữa ôm chặt lấy Chaeyoung mặc cho ánh mắt khó hiểu cùng cực của hắn ta.
" Mau đi báo cho lão gia" Quản gia Lee quan sát mọi chuyện, ông nói nhỏ với cô hầu.
Điên hết rồi! Chaeyoung không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Bụng nó đang đau làm ơn đừng chơi trò kéo co được không!
Tui cũng không biết tui đang viết gì đâu, chỉ là nhờ coi bộ phim " NHG" nên nảy ra ý tưởng viết cái fic này. Nội dung chắc cũng không thể có những cú twist đi vào lòng người như phim đâu.
Như ở fic " Một Đêm Say" tui cũng có nói là có thể đó sẽ là fic cuối cùng về MiChaeng nhưng mà cái fic này vẫn xuất hiện, tui thật là thiếu nghị lực...
Thời gian ra chap không cố định khi nào rảnh tui sẽ đăng tại vì tui cũng đang học đại học. Cảm ơn mọi người đã đọc😁😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com