1 : Kể từ hôm nay, chúng ta là bạn
Tiếng bát vỡ chói tai vang lên, xé toạc sự im lặng tại phòng ăn. Cô bé 6 tuổi đứng trơ trọi giữa cửa, tay chân run lẩy bẩy, những mảnh vỡ sắc nhọn la liệt dưới chân, trực chờ đâm vào da thịt em. Hơn hai chục đứa trẻ còn lại lấm lét liếc lên rồi ngay lập tức lại dán mặt vào tô thức ăn trông không khác cám lợn là mấy. Cảnh tượng này đã quá quen thuộc với bất kỳ ai sống ở cái trại trẻ nghèo nàn này, tuy vậy, chẳng mấy ai có thể giữ trái tim đập bình thường khi chứng kiến. Tiếp nối âm thanh loảng xoảng đó, tiếng mắng chửi giận dữ càng ngày càng rõ hơn cùng với tiếng guốc gõ chan chát. Từ đằng sau bé gái, một thân hình phụ nữ cao kều bước lại, sát khí toả ra từ người mụ khiến Michiko như ngạt thở.
"CHÁT"
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt tái nhợt của em, khiến nó đỏ bừng lên, nước mắt cũng lập tức tuôn trào. Michiko ngã xuống nền nhà lạnh cóng, những mảnh sành ghim vào cổ tay và bắp chân em, đau đớn và sợ hãi. Nhưng có vẻ mụ bảo mẫu không chịu dừng lại, đôi guốc gỗ của mụ đạp thẳng vào ngực em, không do dự, không xót xa lấy một chút. Phổi của Michiko như muốn vỡ tung, dù sao em mới chỉ 8 tuổi. Tại sao con người có thể đối xử như vậy cơ chứ!
Michiko cảm thấy ngạt thở, cổ em như bị thắt chặt lại, tiếng ho của em còn chẳng thể bật ra. Khoảnh khắc gót giầy đâm vào người em, Michiko như thấy tròng mắt mình lung lay. Tai em lùng bùng cái giọng choe choé của mụ bảo mẫu:
-Thứ ăn hại nuôi tốn cơm tốn gạo này, mày không thể cầm nổi bát cơm sao, hay là mày không muốn ăn, mày tưởng mày là tiểu thư hay sao, tao nói cho mày biết, không ăn thì nhịn, không ai quan tâm mày đâu, con khốn. Cơm tao làm không phải để máy vứt ra sàn như thế này. Nhớ chưa!!
Mụ dừng lại để thở phì phò, cái nơi tồi tàn này, lũ trẻ ngu ngốc này. Chúng khiến mụ phát điên. Chẳng qua vì đây là tài sản duy nhất của chồng mụ để lại sau khi chết. Mụ muốn bán mảnh đất cùng cái trại đi từ lâu, nhưng mụ ngu dốt, lại đa nghi. Mụ sợ sẽ bị lừa. Ác ôn thay, mụ lại nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu. Phần người trong mụ vốn đã không còn từ lâu. Thứ rắn rết ác độc này lại có trách nhiệm nuôi lớn những đứa trẻ
Thật không may, những người hứng chịu những uất ức của mụ lại là lũ trẻ, đặc biệt là những đứa hậu đậu như Michiko. Em chẳng nhớ mình vào đây từ khi nào nữa, có lẽ là vào một mùa đông, khi mà cây hoa mai rộ nở. Loài hoa duy nhất khoe sắc dưới sắc trắng vô tận của tuyết. Suốt bao năm qua, em đã bị hành hạ biết bao nhiêu lần, đã ai giơ tay giúp em, đã ai cùng em trò chuyện chưa, đã ai cho em hiểu: "Được quan tâm" có vị gì. Không ai cả! Thứ duy nhất em trải qua là đòn roi, những lời sỉ vả, tiếng chửi rủa điên cuồng của mụ bảo mẫu. Lần này, cũng chỉ là một trong vô số thôi mà. Nhưng dẫu vậy, đứa trẻ nào có thể cắn răng làm quen với điều đó.
Chưa kịp bình tĩnh lại, mụ lại rít lên:
-Mày còn nằm đó làm gì, dọn ngay đống này đi cho tao, lát tao quay lại mà chưa xong thì đừng trách.
Mụ đột nhiên ngẩng đầu, quét đôi mắt cú vọ của mình qua cả phòng. Như có hiệu ứng vậy, hàng chục cái đầu cúi thụp xuống, sự im lặng lại bảo trùm. Thậm chí ngay cả một hơi thở cũng không thể nghe thấy. Tiếng rít của loài rắn rết vì thế mà càng chói tai:
-Còn bọn này nữa, đây là bữa tiệc à, ăn nãy giờ có xong nổi không, đứng lên dọn ngay lập tức!!
Trái lệnh là chết, bọn trẻ đâu dám lề mề, chúng biết mụ bảo mẫu sẽ không ngại đánh chúng bầm dập, còn chúng thì chết cũng không ai để ý, chứ đừng nói là bị thương. Từng đứa đứng lên dọn bát đũa, tiếng động được tối giản nhất có thể.
Ở bên này, Michiko đã có thể bò dậy, em cố gắng nhân lúc mụ không nhìn gỡ những mảnh sảnh đang găm vào tay. Đó đâu phải là một việc dễ dàng gì. Vậy mà ngay khi mụ quay lại, em phải cắn răng cầm lấy những mảnh vỡ bén nhọn ấy, mặc chúng cứa vào da thịt, mặc cho máu chảy đã thấm vào quần áo, hoà lẫn với dòng nước mắt ủy khuất cũng tạm thời bị nén lại.
Tiếng guốc gõ nhỏ dần nhỏ dần. Cuối cùng thì mụ bảo mẫu cũng chịu rời đi. Michiko tập tễnh đứng dậy, em phải dọn xong mới có thể xử lý vết thương. Oan trái thay, chổi xẻng đều để ở nhà dưới, mụ bảo mẫu cũng đang ở đó. Có cho vàng Michiko cũng không dám xuống chạm mặt mụ bây giờ, em phải dùng tay không thật sao? Đúng lúc Michiko định làm liều. Một giọng nói ấm áp vang lên:
- Cậu đi rửa vết thương đi, mình dọn hộ cậu.
Michiko ngẩng đầu, trước mắt em là hình ảnh Chie mím môi, ánh mắt của cậu ấy đầy quyết tâm như muốn nói: "Hãy tin tớ".
Quả nhiên, ánh mắt không nói dối, Chie tiếp tục lên tiếng phá tan sự ngượng ngập:
- Cậu yên tâm đi, cô Ino đã ngủ rồi, để lâu sẽ không gắp được mảnh vỡ ra nữa đâu.
Michiko chớp mắt đầy ngạc nhiên và cảm kích. Trước tình huống bất ngờ như vậy, em chỉ biết bối rối gật đầu rồi rời đi. Vòi nước gần nhất ở sân sau. Michiko tập tễnh bước ra khỏi cửa. Nắng buổi trưa nhuộm vàng hành lang ẩm mốc, hình ảnh của Chie nhuộm vàng suy nghĩ lạnh lẽo trong Michiko. Có những thứ tưởng chừng như nhỏ bé đơn giản, thường không được chú ý, lại làm cho một vài điều trở nên tươi đẹp và ý nghĩa.
Kể từ ngày chuyển đến đây, Michiko chưa nói chuyện câu nào, và cũng chẳng ai nói chuyện với em. Rồi Chie xuất hiện một cách thật đường đột, lại còn giúp em nữa. Michiko ở đây trước Chie. Em có nhớ buổi sáng mà Chiếc được đưa đến. Cậu là đứa con thứ 5 trong gia đình toàn con gái, hình ảnh đứa bé gái khóc lóc quỳ lạy xin cha mình đừng bỏ nó lại vẫn ám ảnh trong thâm tâm Michiko. Nó khiến em nghi ngờ cái ảo tưởng gia đình hạnh phúc mà mọi đứa trẻ trong trại đều có. Nhưng hình ảnh đó thật khác xa với Chie nghiêm nghị vừa rồi, cậu ấy khôi phục rất tốt. Michiko nghĩ mình sẽ làm bạn với Chie.
Van nước bật mở, dòng nước lạnh xối vào những vết xước trên cơ thể Michiko, sự đau đớn quằn quại kéo em ra khỏi những suy nghĩ mơ mộng nào đó, từng dây thần kinh như đang gào thét về vết thương, khiến em nhăn nhó, cắn chặt môi và răng để quên đi mà không thể. Michiko lại khóc, dù chẳng có ích gì, em chỉ không thể kìm lại được. Đây là phản xạ tự nhiên mà, nghe nói nước mắt có tác dụng chữa lành vết thương, giống như thuốc giảm đau vậy.
Ít ra thì kể từ hôm đó, Michiko có một người bạn để chơi cùng. Em không còn lủi thủi một góc nữa. Cuộc sống ảm đạm tại cô nhi viện của em đã trở nên tươi sáng hơn. Dưới ánh mắt của Michiko, Chie nói thật nhiều, lúc nào bạn ấy cũng như một con sóc nhanh nhẹn và hoạt bát, Chie còn có răng chuột, má phính, nhìn thế nào cũng rất giống sóc. Michiko tự thấy mình trái ngược hoàn toàn với Chie, em chẳng nghĩ ra điều gì thú vị để nói, cũng không hiểu làm thế nào để lấy được nhiều năng lượng như Chie. Trải qua những năm tháng thiếu thốn tình thương, trái tim bé bỏng của em như một hạt chồi không được ươm ấp. Duy chỉ có một lần Michiko làm Chie cười, đó là khi em ví cô bạn mình với... con sóc. May mắn là Chie có vẻ không hề bận tâm đến tính cách nguội lạnh của cô bạn này, Michiko như đứa em gái bé bỏng của Chie vậy, dù thực tế Michiko lớn tuổi hơn.
Chúng cùng nhau thức dậy mỗi sáng, cùng vệ sinh, lao động, cùng nô nghịch, cùng xem trộm những quyển sách đầy hình ảnh của cô Ino. Trong suốt một thời gian dài, hai đứa luôn dính chặt với nhau như hình với bóng, nửa bước cũng không rời. Trẻ con lớn rất nhanh, kể cả là trong điều kiện dinh dưỡng thảm hại của cô nhi viện, Chie và Michiko cùng cao lên, cùng tăng cân, còn đố nhau ngày mai ngủ dậy ai sẽ cao trước. Tình bạn thơ ngây ấy đủ khiến bất kỳ ai cũng bồi hồi xao xuyến, huống chi là người trong cuộc. Hai đứa trẻ chưa tròn 8 tuổi, đầu óc non nớt của chúng chẳng nghĩ được bao xa. Đã có lúc Michiko thật sự tin rằng mình và Chie sẽ mãi mãi là bạn, cùng nhau vượt qua những gian khổ ở trại trẻ này. Rồi một ngày, hai đứa sẽ tự do, sẽ hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com