Bức thư.
𝑇ℎ𝑢̛ 𝑝ℎ𝑜̀𝑛𝑔, 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 13 𝑡ℎ𝑎́𝑛𝑔 4 𝑛𝑎̆𝑚 13𝑋𝑋
"𝐺𝑢̛̉𝑖 𝑒𝑚, 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑎 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑡𝑟𝑎𝑜 𝑐𝑎̉ đ𝑜̛̀𝑖 đ𝑒̂̉ 𝑦𝑒̂𝑢 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔.
𝐿𝑎́ 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑛𝑎̀𝑦 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑔𝑖̀ 𝑘ℎ𝑎́𝑐 𝑛𝑔𝑜𝑎̀𝑖 𝑑𝑎̀𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚. 𝐾ℎ𝑖 𝑒𝑚 đ𝑜̣𝑐 𝑥𝑜𝑛𝑔, 𝑒𝑚 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐𝑜𝑖 𝑛𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑡ℎ𝑜̂̉ 𝑙𝑜̣̂, ℎ𝑎𝑦 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑡ℎ𝑢́ 𝑡𝑜̣̂𝑖, 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑜̛̀ 𝑔𝑖𝑎̂́𝑦 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢̛̃ 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑣𝑜̂ 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 đ𝑎̂𝑢 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑎̂𝑢. 𝑇𝑢𝑦 𝑣𝑎̣̂𝑦, 𝑡𝑎 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡ℎ𝑖̉𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑢, 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡ℎ𝑖̉𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑡ℎ𝑜̂𝑖: 𝑋𝑖𝑛 ℎ𝑎̃𝑦 đ𝑜̣𝑐 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑑𝑜̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢̛̃ 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑎 đ𝑎̃ 𝑙𝑜̂𝑖 ℎ𝑒̂́𝑡 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑡𝑎̂𝑚 𝑡𝑢̛ 𝑠𝑎̂𝑢 𝑘𝑖́𝑛 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 đ𝑒̂̉ 𝑔𝑢̛̉𝑖 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚. 𝑆𝑎𝑢 đ𝑜́, 𝑙𝑖𝑒̣̂𝑢 𝑛𝑜́ 𝑐𝑜́ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 đ𝑎́𝑝 𝑙𝑎̣𝑖 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑎́ 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑘ℎ𝑎́𝑐, ℎ𝑎𝑦 đ𝑎̃ 𝑦𝑒̂𝑛 𝑣𝑖̣ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 đ𝑜̂́𝑛𝑔 𝑙𝑢̛̉𝑎 𝑡𝑎̀𝑛, 𝑡𝑎 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎̣̂𝑛 𝑡𝑎̂𝑚 đ𝑎̂𝑢.
𝐿𝑢𝑐𝑖𝑎, 𝑡𝑎 𝑥𝑖𝑛 𝑝ℎ𝑒́𝑝 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑔𝑜̣𝑖 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝑋𝑖𝑛 𝑒𝑚 𝑐ℎ𝑜̛́ 𝑡𝑢̛́𝑐 𝑔𝑖𝑎̣̂𝑛, 𝑏𝑜̛̉𝑖 𝑑𝑢̀ 𝑒𝑚 𝑐𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝐿𝑢𝑐𝑦, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑞𝑢𝑦̉ 𝑙𝑎𝑛𝑔 𝑏𝑎̣𝑡 𝑘ℎ𝑎̆́𝑝 𝑡𝑟𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖𝑎𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑖̀𝑚 𝑘𝑖𝑒̂́𝑚 𝑠𝑢̛̣ 𝑐𝑢̛́𝑢 𝑟𝑜̂̃𝑖, ℎ𝑎𝑦 𝑙𝑎̀ 𝑇ℎ𝑎𝑛ℎ 𝐾𝑖𝑒̂́𝑚 Đ𝑎̃ 𝐺𝑎̃𝑦 𝑐𝑢̉𝑎 𝑁ℎ𝑎̂𝑛 𝑙𝑜𝑎̣𝑖, 𝑘𝑒̉ đ𝑎̆́𝑚 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑛𝑜̂̃𝑖 𝑡ℎ𝑢̀ ℎ𝑎̣̂𝑛 𝑠𝑢𝑜̂́𝑡 ℎ𝑎̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑛 𝑛𝑎̆𝑚, 𝑡𝑎 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑐𝑜𝑖 𝑒𝑚 𝑙𝑎̀ 𝑐ℎ𝑢̉ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑣𝑢̛𝑜̛̀𝑛 ℎ𝑜𝑎 𝑛𝑜̛𝑖 𝑔𝑜́𝑐 𝑑𝑖𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑢̛̣, 𝑙𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑎̃ 𝑙𝑎̣̂𝑡 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑐𝑢𝑜̂́𝑛 𝑠𝑎́𝑐ℎ 𝑐𝑢̃ 𝑛𝑎́𝑡 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑝ℎ𝑜̀𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑚𝑎̀ 𝑡ℎ𝑜̂𝑖.
𝐿𝑢𝑐𝑖𝑎, 𝑡𝑎 đ𝑎̃ 𝑡𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑡𝑢̛̣ ℎ𝑜̉𝑖, 𝑙𝑖𝑒̣̂𝑢 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑛𝑎̀𝑦 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑠𝑢̛̣ 𝑡𝑜̂̀𝑛 𝑡𝑎̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑙𝑎̀ "𝑠𝑢̛̣ 𝑠𝑎̆́𝑝 đ𝑎̣̆𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡ℎ𝑎̂̀𝑛 𝑙𝑖𝑛ℎ"? 𝐶𝑜́ 𝑙𝑒̃ đ𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎̂𝑢 ℎ𝑜̉𝑖 𝑛𝑔𝑎̂𝑦 𝑡ℎ𝑜̛, 𝑣𝑎̀ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑛𝑢̛̣𝑐 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑢̛̃𝑎. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑎̂𝑚 𝑡𝑟𝑖́ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑏𝑎𝑦 𝑟𝑎 𝑥𝑎 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑡ℎ𝑢̛̣𝑐 𝑡𝑎̣𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑝ℎ𝑢́𝑡, đ𝑒̂̉ 𝑛ℎ𝑖̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑞𝑢𝑎̃𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 đ𝑎̃ đ𝑖 𝑞𝑢𝑎, 𝑟𝑜̂̀𝑖 đ𝑎̣̆𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑢̛̀ "𝑛𝑒̂́𝑢" 𝑐ℎ𝑜 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑐𝑎̉.
𝑆𝑒̃ 𝑟𝑎 𝑠𝑎𝑜 𝑛ℎ𝑖̉, 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑒𝑚 𝑣𝑎̀ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 đ𝑜̣̂𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖̣ 𝑟𝑢𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑏𝑜̉ 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎̂𝑦 𝑘𝑖𝑒̂́𝑚 đ𝑎̃ 𝑔𝑖̉ 𝑡ℎ𝑒́𝑝 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡ℎ𝑒̂́?
𝑆𝑒̃ 𝑟𝑎 𝑠𝑎𝑜 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡𝑎 𝑣𝑎̀ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑙𝑜𝑎̣𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖̣ 𝑐𝑜̛𝑛 đ𝑜́𝑖 𝑏𝑢̉𝑎 𝑣𝑎̂𝑦, 𝑏𝑖̣ 𝑡𝑟𝑜́𝑖 𝑏𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑏𝑜̛̉𝑖 𝑐𝑎́𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑔𝑜̣𝑖 𝑙𝑎̀ "ℎ𝑖̀𝑛ℎ 𝑑𝑎́𝑛𝑔" 𝑘𝑖𝑎?
𝑆𝑒̃ 𝑟𝑎 𝑠𝑎𝑜 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑛𝑔𝑎𝑦 𝑡𝑢̛̀ đ𝑎̂̀𝑢, 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑚𝑎́𝑢 𝑣𝑎̀ 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 𝑏𝑎̂́𝑡 𝑘𝑖̀ 𝑎𝑖 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 đ𝑜̂̉ 𝑣𝑖̀ 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑛 𝑣𝑜̂ 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎?
𝐸𝑚 đ𝑎̃ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑎̣̆𝑛𝑔, 𝑚𝑜̛̉ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑖𝑒̣̂𝑚 ℎ𝑜𝑎 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑞𝑢𝑎 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑣𝑎̀ 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 đ𝑜́𝑛 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑣𝑖̣ 𝑘ℎ𝑎́𝑐ℎ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑢̣ 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 đ𝑒̣𝑝, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑢̣ 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑥𝑢̛́𝑛𝑔 đ𝑎́𝑛𝑔 𝑐𝑜́ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐, 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑒𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑡𝑟𝑎̉𝑖 𝑞𝑢𝑎 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑘ℎ𝑢̉𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑖𝑒̂́𝑝 đ𝑒̂́𝑛 𝑣𝑎̣̂𝑦.
Đ𝑢́𝑛𝑔 𝑣𝑎̣̂𝑦. 𝐶𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑎 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑎̃ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑦𝑒̂𝑛 ℎ𝑜̛𝑛 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖̣ 𝑛𝑜̂̃𝑖 đ𝑜́𝑖 𝑘ℎ𝑎́𝑡 𝑏𝑢̉𝑎 𝑣𝑎̂𝑦, 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑐𝑢̛𝑜̛́𝑝 đ𝑖 𝑠𝑖𝑛ℎ 𝑚𝑒̣̂𝑛ℎ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑘𝑒̉ 𝑘ℎ𝑎́𝑐 đ𝑒̂̉ 𝑑𝑢𝑦 𝑡𝑟𝑖̀ 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑒̂̉ ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑡𝑎̣𝑖.
𝐶𝑜́ 𝑙𝑒̃ 𝑙𝑜𝑎̀𝑖 𝑞𝑢𝑦̉ 𝑠𝑒̃ 𝑡ℎ𝑎̂́𝑢 ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑐𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 ℎ𝑜̛𝑛, 𝑣𝑎̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑙𝑎̣𝑖, 𝑠𝑒̃ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑢𝑦𝑒̣̂𝑡 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑏𝑎𝑜 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑡𝑎 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑢𝑛𝑔 𝑠𝑜̂́𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖.
𝐿𝑢́𝑐 𝑎̂́𝑦, 𝑡𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑣𝑖̣ 𝑙𝑎̃𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑢́𝑎 𝑛𝑎̆́𝑚 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑎𝑦 𝑞𝑢𝑦𝑒̂̀𝑛 𝑞𝑢𝑎̉𝑛 𝑙𝑦́ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐𝑎́𝑐 "𝑛𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎̣𝑖" 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑡𝑎, 𝑠𝑒̃ đ𝑒̂́𝑛 𝑡𝑖𝑒̣̂𝑚 ℎ𝑜𝑎 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚 đ𝑒̂̉ 𝑚𝑢𝑎 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑏𝑜́ 𝑐𝑎̂̉𝑚 𝑡𝑢́ 𝑐𝑎̂̀𝑢, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑛𝑔𝑜̉ 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑏𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑐𝑎̂𝑢 𝑐ℎ𝑢̛̃ 𝑣𝑢̣𝑛𝑔 𝑣𝑒̂̀. 𝑇𝑎 đ𝑎̃ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑡𝑟𝑎𝑜 𝑒𝑚 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 𝑜̂𝑚, đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑎 𝑣𝑎̂̃𝑛 ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑚𝑜𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑙𝑎̀𝑚, 𝑐𝑎́𝑖 𝑜̂𝑚 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑣𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑚𝑢̀𝑖 𝑚𝑎́𝑢 𝑡𝑎𝑛ℎ, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢𝑜̂́𝑚 𝑛𝑜̂̃𝑖 đ𝑎𝑢 𝑚𝑎̂́𝑡 𝑚𝑎́𝑡, 𝑚𝑎̀ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐𝑜́ 𝑠𝑢̛̣ 𝑑𝑖̣𝑢 𝑑𝑎̀𝑛𝑔 𝑣𝑎̀ 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ.
𝑀𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 𝑜̂𝑚, 𝑛𝑜̛𝑖 𝑒𝑚 𝑣𝑎̀ 𝑡𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑎̀ ℎ𝑎𝑖 𝑘𝑒̉ đ𝑖̣𝑐ℎ, 𝑚𝑎̀ 𝑙𝑎̀ ℎ𝑎𝑖 𝑘𝑒̉ 𝑐𝑜̂ đ𝑜̛𝑛 𝑡𝑖̀𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑛ℎ𝑎𝑢 𝑔𝑖𝑢̛̃𝑎 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑎𝑛 đ𝑎̂̀𝑦 𝑑𝑜̂́𝑖 𝑙𝑢̛̀𝑎 𝑣𝑎̀ đ𝑜̂̉ 𝑛𝑎́𝑡. 𝑀𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖 𝑜̂𝑚, 𝑛𝑜̛𝑖 𝑡𝑎 𝑠𝑒̃ 𝑐𝑎̉𝑚 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 ℎ𝑜̛𝑖 𝑎̂́𝑚 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚, 𝑡ℎ𝑢̛́ ℎ𝑜̛𝑖 𝑎̂́𝑚 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑎 𝑘ℎ𝑎𝑜 𝑘ℎ𝑎́𝑡 𝑠𝑢𝑜̂́𝑡 ℎ𝑎̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑘𝑦̉. 𝑉𝑎̀ 𝑡𝑎 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡, 𝑑𝑢̀ 𝑐𝑜́ "𝑛𝑒̂́𝑢" ℎ𝑎𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜́ "𝑛𝑒̂́𝑢", 𝑡𝑟𝑎́𝑖 𝑡𝑖𝑚 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑎 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑠𝑒̃ ℎ𝑢̛𝑜̛́𝑛𝑔 𝑣𝑒̂̀ 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡ℎ𝑒̂́, 𝑑𝑢̀ 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑞𝑢𝑦̉, 𝑐𝑜̀𝑛 𝑒𝑚 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖.
𝑇𝑎 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔, 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑔𝑖𝑜̛́𝑖 𝑛𝑎̀𝑦, 𝑡𝑎 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑙𝑎̀ ℎ𝑎𝑖 𝑡ℎ𝑎́𝑖 𝑐𝑢̛̣𝑐 đ𝑜̂́𝑖 𝑙𝑎̣̂𝑝, 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑎́𝑛ℎ 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑣𝑎̀ 𝑏𝑜́𝑛𝑔 𝑡𝑜̂́𝑖, 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑡𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑣𝑎̀ 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑡𝑟𝑎̆𝑛𝑔. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑛𝑢𝑜̂𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 ℎ𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑛ℎ𝑜𝑖, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑖𝑎 ℎ𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑚𝑎𝑛ℎ 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑜́, 𝑏𝑜́𝑛𝑔 𝑡𝑜̂́𝑖 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑜̂𝑚 𝑡𝑟𝑜̣𝑛 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑎́𝑛ℎ 𝑠𝑎́𝑛𝑔, 𝑣𝑎̀ đ𝑒̂𝑚 𝑡𝑜̂́𝑖 𝑠𝑒̃ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑠𝑎́𝑛ℎ 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑐𝑢̀𝑛𝑔 𝑏𝑖̀𝑛ℎ 𝑚𝑖𝑛ℎ.
𝐿𝑎́ 𝑡ℎ𝑢̛ 𝑛𝑎̀𝑦, 𝑡𝑎 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑒̂𝑚 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑘ℎ𝑖 𝑒𝑚 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑣𝑜̀𝑛𝑔 𝑡𝑎𝑦 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑎. 𝑋𝑖𝑛 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑘ℎ𝑖 𝑡𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜́ đ𝑢̉ 𝑙𝑜̀𝑛𝑔 𝑐𝑎𝑛 đ𝑎̉𝑚 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑎̣̂𝑛 𝑡𝑎𝑦 𝑡𝑟𝑎𝑜 𝑛𝑜́ 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚. 𝐶𝑜́ 𝑙𝑒̃ 𝑑𝑜 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑝ℎ𝑎̂̀𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑎 đ𝑎𝑛𝑔 𝑠𝑜̛̣ ℎ𝑎̃𝑖 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑠𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑛𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑎́𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑖̀𝑛 𝑘ℎ𝑖 𝑒𝑚 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑘𝑒̉ đ𝑎̃ 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑎́ 𝑡ℎ𝑢̛ đ𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑡𝑎. 𝑋𝑖𝑛 𝑡𝑟𝑖 𝑎̂𝑛 𝑒𝑚 𝑣𝑖̀ đ𝑎̃ 𝑑𝑎̀𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑞𝑢𝑦́ 𝑔𝑖𝑎́ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑖̀𝑛ℎ đ𝑒̂̉ đ𝑜̣𝑐 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑒́𝑡 𝑐ℎ𝑢̛̃ 𝑚𝑎̀ 𝑡𝑎 đ𝑎̃ 𝑣𝑖𝑒̂́𝑡, 𝑔𝑢̛̉𝑖 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑐𝑎̉𝑚 𝑜̛𝑛 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑠𝑢𝑜̂́𝑡 𝑏𝑎 𝑡𝑟𝑎̆𝑚 𝑛𝑎̆𝑚 𝑞𝑢𝑎.
𝑇𝑎́𝑖 𝑏𝑢́𝑡: 𝑇𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑒𝑚 𝑛𝑔ℎ𝑖̃ 𝑔𝑖̀, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑒𝑚 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑜̛𝑖 đ𝑒̂̉ 𝑞𝑢𝑎𝑦 𝑣𝑒̂̀, ℎ𝑜𝑎̣̆𝑐 𝑐ℎ𝑖́ 𝑖́𝑡, 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑜̂́𝑛 𝑑𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑐ℎ𝑜 ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑖̀𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑖𝑒̂𝑢 𝑏𝑎̣𝑡 𝑏𝑎̂́𝑡 𝑡𝑎̣̂𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚, 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑥𝑖𝑛 𝑒𝑚 ℎ𝑎̃𝑦 đ𝑒̂̉ 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑐𝑜̛ ℎ𝑜̣̂𝑖 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑐ℎ𝑎̀𝑜 đ𝑜́𝑛 𝑒𝑚 𝑡𝑟𝑜̛̉ 𝑣𝑒̂̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑛𝑢̛̃𝑎.
𝑀𝑜𝑛𝑔 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑐ℎ𝑎̣𝑚 𝑣𝑎̀𝑜 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ ℎ𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑡𝑖̀𝑚 𝑘𝑖𝑒̂́𝑚, 𝑣𝑎̀ 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑜 ℎ𝑎̣𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢́𝑐 𝑜̂𝑚 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑒𝑚 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑛𝑢̛̃𝑎.
𝐵𝑎̉𝑜 𝑡𝑟𝑜̣𝑛𝑔.
𝐺𝑖𝑎 𝑐ℎ𝑢̉ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑔𝑖𝑎 𝑡𝑜̣̂𝑐 𝐺𝑒𝑒𝑙𝑎𝑛."
______
...
Lucia nắm chặt phong bì trong tay.
Em tìm thấy bức thư được đề trang trọng tên của mình, không phải Lucy, mà là Lucia. Nó nằm im trong ngăn tủ đã đóng bụi nơi góc bàn làm việc.
Phải, lá thư ấy chưa bao giờ được gửi đi, nó vẫn ở vị trí quen thuộc, nơi mà chủ nhân của nó vẫn thường ngồi để xử lý những văn kiện và thông cáo của lãnh địa, nơi mà em vẫn thường ngồi bên để quan sát như một cách để giết thời gian.
Có lẽ là Geelan đã không kịp nhét nó vào túi hành trang của em, bởi y chẳng bao giờ rằng lệnh bắt giữ của Nữ Hoàng lại tới nhanh như vậy, rằng thuộc hạ trung thành Dozza lại bán đứng y, rằng có ngày y sẽ bị gán cho cái tội "phản quốc" rồi bị đày vào ngục tối, chờ ngày mục rữa.
Dinh thự giờ đã bị bỏ hoang, gia nhân chạy trốn hoặc cũng bị đã bị bắt. Thần dân ngoài lãnh địa giờ đây chẳng khác nào rắn mất đầu, chỉ có thể chực chờ bị cơn đói và sự thoái hóa nuốt chửng, biến họ thành những con quái vật tàn bạo chẳng còn lý trí. Vùng đất trù phú mà em từng chứng kiến, giờ đã tàn lụi và chết chóc, một địa ngục trần gian đúng nghĩa.
Thật chóng vánh, như cái cách mà em chỉ được nhìn y lần cuối trước khi quân lính Hoàng Gia đến.
Không có y, quyền cai trị rơi vào tay những quý tộc còn lại. Tài sản và quyền lực của gia tộc Geelan bị chia năm xẻ bảy, bị xâu xé cho tới mức chẳng còn lại gì thuộc về họ ở cái tàn tích này nữa. Vẫn còn đó một vài thứ sót lại, thứ duy nhất không bị chiếm đoạt, bởi chẳng có ai muốn.
Lucia vuốt ve từng nếp gấp trên bức thư, mực đã ngả màu nhưng nét chữ vẫn rõ ràng như cái ngày mà nó được viết.
...
"Đáng lẽ ra lúc ở nhà giam mình nên nói cảm ơn mới phải..."
________________________________________________
18/11/2025
Cái này tính ra viết lâu lắm rồi ý. Mình lục lại thấy vừa cringe vừa sến nên đăng-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com