Chương 2: Thù mới nợ cũ cũng đủ lý do.
Có vẻ như trận ồn ào này thu hút sự chú ý của khá nhiều người, Haruchiyo cũng không ngoại lệ, cậu có chút vội vàng mà đẩy đầu Rindou ra khỏi vai mình, nhanh chóng đứng dậy, mặc kệ sự bất mãn trên gương mặt của anh, đi vội về phía Mikey.
Rindou im lặng không nói gì, đi theo đằng sau cậu như một cái đuôi.
"Ây, đừng bỏ tao lại, có chuyện vui phải để tao đi cùng chứ." Ran đứng dậy ngay sau đó, bỏ lại cô gái xinh đẹp đang ngơ ngác cùng đầy sự tiếc nuối trên gương mặt.
Dừng chân lại, cậu tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn mà nhìn chằm chầm vào cô ả nhân viên trước mặt mình.
"Chuyện gì đã xảy ra? Còn cô ta là ai?" Haruchiyo quay sang hỏi Kakuchou với đầy sự khó chịu làm cho lời nói của cậu thêm cộc cằn, có phần chói tai.
Kakuchou day nhẹ ấn đường, hắn dường như thấy bực mình vì câu hỏi của cậu, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: "Nhân viên ở đây, mày nhìn đi cô ta có hình xăm của Draken trên người."
Hắn đưa tay lên, chỉ về phía cô ta, ánh mắt lạnh nhạt thả nhẹ về phía người nhân viên tên Koharu ấy.
Haruchiyo nhìn vào hình xăm trên cổ Koharu rồi nhíu chặt mày lại, sự bất mãn không hề che dấu phô bày rõ ràng cái nhìn khinh thường đến cùng cực đối với cô ả này.
Cười lên một tiếng như trêu người, cậu tiến đến gần Koharu rồi miết nhẹ lên cổ cô.
"Có vẻ như mày cũng biết cách gây sự chú ý đấy." Giọng nói như dỗ ngọt tình nhân vang nhẹ bên tai, nhưng cô lại cảm thấy như băng hàn ngàn năm chuẩn bị đông chết bản thân mình.
Cả người run lên nhè nhẹ, như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, cô hoảng sợ lùi lại vài bước, có ý muốn trốn sau lưng Kakuchou và níu lấy anh, Koharu cảm thấy người này có lẽ sẽ bảo vệ mình, chính vì sự dịu dàng của anh thể hiện rõ qua hành động săn sóc những cũng không hề đặc biệt, có chút lạnh nhạt, nhưng trông anh vẫn dịu dàng hơn những người khác nên theo bản năng Koharu muốn tìm kiếm sự bảo vệ từ người đàn ông này.
Nhưng cô lại bị Kakuchou lách nhẹ người tránh sang một bên, quăng cho một ánh mắt lạnh tanh, lấp lóe chút sự khó chịu không thể nói rõ.
Rindou đứng cạnh Ran mặt không chút gợn sóng, trong lòng lại như cả ngàn con ngựa đang phi nước đại.
Đổi chỗ được không, anh cũng muốn được Haru nhẹ nhàng xoa cổ như thế.
Mikey nhíu mày, có suy tính riêng trong lòng.
Hắn còn chưa biết được sao cô ta có hình xăm của Kenchin, không thể để cô ta chết được.
"Sanzu, mày đừng có mà quá phận." Hắn nhìn cậu không có lấy một tia cảm xúc, đôi mắt đen đặc như hố sâu không đáy, không có linh hồn.
Cậu bất chợt cảm thấy nghẹn đắng lại nơi cổ họng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi cảm xúc buồn bã lập lòe sắp sửa tràn ra qua ánh mắt của chính mình.
"Xin lỗi..."
Haruchiyo chỉ biết im lặng lùi lại, không đụng đến cô ta.
Khuôn mặt trắng trẻo với đường nét góc cạnh rõ ràng, hàng mi dài như cánh bướm cụp xuống che đi ủy khuất u ám trong đôi mắt xanh ngọc. Miệng không tự chủ được mím lại cắn nhẹ xuống môi dưới rồi lại nhả ra.
Cậu là bất mãn với cô ả, chắc chắn cô ta có ý đồ muốn tiếp cận Mikey, cậu cảm nhận được điều đấy...
Đối với Mikey tất cả mọi thứ hắn đều thờ ơ, nhưng có một ngoại lệ rằng chỉ cần liên quan đến Draken là hắn mặc kệ toàn bộ cũng phải biết tường tận.
Haruchiyo ghen tị với sự đặc biệt mà hắn dành cho tên kia, sự đặc biệt mà cậu không bao giờ có thể giành lấy được...mặc dù đó chỉ là thứ tình bạn thân thiết với nhau.
Chẳng ai để ý đến sự bất thường trong phút chốc của Haruchiyo.
Tất cả mọi người đầu đổ dồn ánh mắt soi xét, tìm tòi như đang chiêm ngưỡng một món hàng chứa đựng bí mật động trời cần khám phá lên người Koharu.
Ngoại trừ Rindou và Ran vẫn đang chăm chăm nhìn ngắm từng hành động của cậu một cách vô thức, hai người tình cờ bắt được khoảnh khắc Haruchiyo để nỗi buồn chi phối bản thân mình mà thất thố trong giây lát.
Anh em họ phải nói rằng khá bất ngờ với vẻ mặt hiếm thấy này của cậu.
Rindou có vẻ khá bối rối, muốn tiến lại gần Haruchiyo, muồn có thể ôm lấy cậu, muốn cậu không bao giờ phải bày ra bộ mặt đau lòng đấy một lần nào nữa, anh cũng chẳng biết chính mình bị cái quái gì, cứ như bị cậu bỏ bùa mê, si mê không thể dứt, cũng chẳng muốn dứt ra.
Đối với Rindou, dành tình cảm đặc biệt cho một ai đó là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Lần đầu chạm mặt với Haruchiyo tại trận đánh của Valhalla với Touman cũng không để lại ấn tượng gì lớn trừ việc vẻ ngoài cậu mang hơi hướng nữ tính khá nổi bật trong đám đàn ông thô kệch.
Đến tận khi cậu gia nhập Tenjiku cùng Muchou, anh mới dần để ý đến vị thành viên có vẻ ngoài đặc biệt này, trớ trêu làm sao sau khi Tổng trưởng Izana chết và Tenjiku tan rã, cậu cũng như một tầng sương mù cứ thế mà tan biến mất.
Hội ngộ tại trận đánh giữa Tam Thiên, đối mặt với vai trò là kẻ thù của nhau, rồi lại đưa đẩy mà trở thành đồng nghiệp tại Bonten.
Anh tiếp xúc với cậu nhiều hơn, dần phát hiện ra sự cộc cằn, lạnh lùng đến điên rồ của cậu chỉ đang che dấu đi bản chất con người mềm yếu do đã chịu quá nhiều vết thương, làm Haruchiyo phải tự tạo cho mình một chiếc khiên tàn nhẫn vô tình để không phải chịu đau đớn nữa.
Nhưng một vài lần Haruchiyo vẫn vô thức mà quan tâm Rindou khiến anh nhiều lúc còn khó lòng kiềm chế nổi bản thân mình mà suýt chút nữa lộ ra bộ mặt thật trước cậu.
Chỉ duy nhất một người cậu luôn đối xử bằng toàn bộ sự kính trọng, bằng toàn bộ trái tim, nhưng chẳng bao giờ coi trọng sự đối đãi đặc biệt đấy của Haruchiyo. Rindou luôn cảm thấy ghen tị với người đó, khi thấy hắn đối xử hờ hững, tàn nhẫn mà khinh thường, phớt lờ đi sự tồn tại của cậu khiến Rindou thỉnh thoảng gần như phát điên.
Rindou cuống quít mà bộc lộ ra tình cảm của mình, Ran ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng lúc chứng kiến Haruchiyo đau lòng đến vậy, gã cũng chút nữa không giữ nổi sự bình thản.
Ran thấy tim mình run lên một cái, cứ như bị ai nắm chặt lấy bóp nghẹt nó rồi lại nhanh chóng thả ra, như việc mạng sống không thuộc về chính mình mà bị cậu nắm lấy trêu đùa, cảm giác thật khó chịu nhưng cũng không thể căm ghét được.
Thật không giống như một Haitani Ran tràn đầy sức quyến rũ khiến người khác phải cảm thấy gã có lẽ sẽ gần như không động tâm với bất kì ai, nhưng đời người sao tránh nổi chữ tình, ai rồi cũng phải dính vào thứ tình cảm rối rắm không thể gỡ ra này mà thôi.
Khác với Rindou vô tình để ý Haruchiyo từ rất sớm, khoảng thời gian cách đây hai năm gã mới có cái nhìn khác về vị sếp nhỏ đầy cộc cằn nóng tính này.
Mọi chuyện xảy ra khi Haruchiyo và Ran nhận được tin có kẻ hình như muốn bán thông tin nội bộ nên cần hai người đi theo dõi xem xét tình hình, bắt sống, có gì còn tra khảo, tiện đường túm gáy kẻ muốn đâm sau lưng Bonten.
Quả đúng thật, tên ngu xuẩn này ngồi ngay tại quầy của quán bar kín, nằm sâu trong góc khuất của Yokohama u buồn về đêm.
Tên này không hề kiêng dè gì mà nói ra toàn bộ dự tính phản bội kiếm lời từ hành động điên rồ tự cho là thông minh của mình.
Ran và Haruchiyo thì ngồi ngay gần sát kẻ ngu xuẩn vẫn đang ve vẩy tập tài liệu thông tin, tên này chắc nghĩ rằng nơi này là quán Bar kín nên không sợ hãi gì.
"Này Bartender, mày biết gì không? bảo với ông chủ của mày là tao đã mang thông tin đến rồi đấy, nhanh chóng mà nôn tiền ra rồi lại nhận hàng đi."
Hắn lấy tay ôm bụm cười lên đắc ý, đúng là một kẻ thiếu não chỉ biết chỉ trỏ vào nhân viên trước mặt ra lệnh với giọng tự cao. miệng thì lè nhè không ngừng, chắc cũng đã ngà ngà say.
Người nhân viên chẳng nói gì, bình thản mà bỏ chiếc cốc đang lau dở xuống, cúi người đi vào bên trong.
"xin chờ một lát."
Ran chẳng có tí cảm giác căng thẳng nào khi làm nhiệm vụ mà vẫn cứ cười mỉm thích thú khi nhìn thấy bộ mặt cau lại vì khó chịu của Haruchiyo, gã chẳng quá để ý tới cậu quá nhiều trước đó, ngoài ấn tượng rằng cậu là một người siêu nóng tính, cộc cằn với người khác cùng tính làm việc cẩn thận đến thái quá và vẻ ngoài đẹp mã làm em trai gã mê như điếu đổ.
Ít nhất còn sự kính trọng như đối xử với một vị vua của cậu tới Sano Manjiro, Tổng trưởng của bọn họ.
Đối với Ran, trước đó theo gã thì Haruchiyo này có vẻ là một kẻ xu nịnh.
Nhưng hình như gã nghĩ sai về cậu rồi, Haruchiyo đặc biệt hơn Ran nghĩ rất nhiều, có lẽ gã sẽ nhìn nhận lại cậu kĩ lưỡng hơn.
Lúc nhìn thấy tên phản bội, Haruchiyo cảm thấy rất khó chịu, vì sao tổ chức lại có thể để một tên thiếu não như này tồn tại được?
Ran ngồi đối diện cậu, tay cầm ly rượu lắc lắc viên đá trong ly làm nó vang lên âm thanh lạch cạch hòa trộn cùng âm điệu hỗn tạp của quán Bar, gã nheo mắt lại, nhếch môi cười.
"Này Sanzu, mày đừng căng thẳng bực mình vậy chứ, mau già đấy. Gương mặt xinh đẹp như này mày phải cười lên mới hợp được, đừng để phí sắc đẹp trời ban này."
Gã vương tay vuốt nhẹ lấy một lọn tóc cậu rồi cuốn lại, Ran choài người qua phía Haruchiyo rồi đặt lên mái tóc cậu một nụ hôn nhẹ, gã còn chẳng quên quăng cho cậu một cái nháy mắt và điệu cười quen thuộc thường dùng để tán tỉnh phái nữ.
Haruchiyo rợn cả người, cậu gạt mạnh tay Ran ra khỏi người mình, ném lại cho gã ánh mắt như đang nhìn một con sâu bọ.
"Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi tóc tao, lo mà gọi cho người đến bắt tên phản bội ngu xuẩn kia đi, thằng tởm lợm."
Cậu nhíu mày, hừ nhẹ một tiếc bày tỏ sự bất mãn rồi khoanh tay lại liếc mắt ra hiện cho Ran mau gọi thuộc hạ đến đi, cậu không muốn phải tự mình bắt người, tốn sức lại mệt mỏi, Haruchiyo ghét việc phải để mình bị đổ mồ hôi, khó chịu.
Nhìn cách cư xử của cậu với gã như đang sai khiến một con chó, khiến gã như bị kích thích, tức điên đến nổi gân xanh, gã thề sẽ phải bắt cậu trả giá.
Sau cùng Ran vẫn ngoan ngoãn gọi cho người đến tóm được tên ngu xuẩn cùng Bartender và một vài nhân viên khác, nhưng lại không bắt được tên đứng sau màn, có chút thất vọng nhưng cũng thu hoạch được khá lớn.
Haruchiyo cũng không phàn nàn gì thêm, chỉ ra lệnh cho thuộc hạ trói người lại rồi nhốt xuống hầm, mai cậu sẽ tự tay tra khảo vào xử lý bọn chúng, còn lúc đấy cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.
Vừa xong việc nhưng Ran không muốn về sớm, bình thường giờ này là gã đã lăn trên giường say giấc nồng rồi.
Nay lại nổi hứng muốn chúc mừng nhiệm vụ cũng coi như hoàn thành một phần nên Ran năn nỉ lôi kéo Haruchiyo trên đường về ghé vào quán Bar khác uống với gã vài ly.
Ran là nhân cơ hội này trả thù.
Gã đã khó chịu cái tính hống hách của cậu đến mức bất bình dùm Rindou lâu rồi.
Thù mới nợ cũ cũng đủ lý do.
----------------------------------------------
Tác giả: Muốn thêm thoại mà bí cả não anh em ạ, chắc phải tu tâm dưỡng đức thôi.
À, chương 3 cho tí nước thịt húp cho đỡ khô mồm:))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com