Kẻ thua cuộc
Trong một trận đấu sẽ luôn có kẻ vui người buồn, kẻ thắng người thua. Và tất nhiên thông thường kẻ thắng sẽ là kẻ vui sướng nhất còn người thua sẽ là người buồn tiếc nhất.
Nhưng Sanzu lại khác.
Hắn là kẻ thắng, thắng trong cuộc chơi này nhưng lại là kẻ thua, thua trong niềm vui này. Hắn thắng nhưng lại chẳng thể cười nổi, hắn thắng nhưng niềm vui chẳng thể kéo đến, hắn thắng nhưng vô tình nỗi buồn lại ập về, hắn thắng, nhưng chẳng được gì cả.
Niềm vui mà hắn ngỡ hắn sẽ có hoá ra lại là nỗi buồn đau chẳng thể xoá nhoà.
Trong cuộc chiến giành lấy vị vua của mình, hắn chiến thắng bọn họ đem vị vua ấy về bên mình mà chăm sóc nâng niu dốc lòng dốc sức mà thương yêu trân quý. Chỉ tiếc là tim vị vua vốn chẳng thuộc về hắn, nên dẫu hắn có làm gì thì cái đáp lại cũng chỉ đơn thuần là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Ngày ngày trôi qua, từng khắc từng phút từng giây đằng đẵng nhẹ trôi hắn vậy mà phải chịu sự dày vò trong thâm tâm, phải tận mắt chứng kiến ngài ấy ngày này tháng nọ dần úa tàn.
Hắn nhớ nụ cười ấy, nhớ giọng nói ấy, nhớ từng cử chỉ câu nói, nhớ sự quan tâm ấm áp, nhớ tất thảy, tất thảy mọi thứ, từng chút và từng chút một hắn đều nhớ ghi trong lòng này. Dẫu chúng chưa một lần nào là dành cho hắn.
Chỉ là sau bao chuyện, khi hắn tưởng hắn có thể đem lại cho ngài nụ cười tiếng vui thì trong phút chốc ngắn ngủi hắn nhận ra. Hắn chẳng thể.
Ngài là cần họ, họ là cần ngài. Vốn, Mikey thuộc về họ và hắn, vốn, chỉ là kẻ đứng phía sau dõi mắt theo những người nọ. Đầy âm thầm và lặng lẽ.
Mikey thuộc về những người ấy, là hắn nhẫn tâm vô tình mang ngài đi cướp ngài khỏi họ. Đem bóng tối tự tay đắp lên ngài, chôn vùi lấy ngài. Vốn dĩ nụ cười ấy không thuộc về hắn mà là vì hắn tham lam muốn chiếm giữ cho riêng mình, để rồi khi hắn có ngài, hắn có muốn cũng chẳng thể thấy vì hắn vốn dĩ chẳng phải họ có cố cách mấy thì cũng hoá thành tro tàn.
Trái tim ngài, linh hồn ngài, lý trí hay tâm tư ngài vốn đã thuộc về họ. Chỉ có thể xác rỗng tuếch là thuộc về hắn.
Sanzu hiểu và thấu.
Đến cuối cùng sau bao lần đắn đo suy nghĩ, hắn cũng đành buông tay trao trả ngài về lại cho họ.
Muốn giữ ngài cạnh bên không rời, nhưng hắn cũng muốn được thấy ngài hạnh phúc. Hắn cũng muốn ngài được vui vẻ. Và hắn biết, hắn chẳng thể, chẳng thể cho ngài hạnh phúc và niềm vui ngài vẫn luôn hằng mong.
Ngài không thuộc về hắn, từ trước cho đến hiện tại và cả mãi mãi sau này. Ngài sẽ và mãi luôn không thuộc về hắn. Ngài thuộc về họ.
Hắn đã từng nghĩ rằng mình có thể mang đến cho ngài niềm vui, tiếng cười, hạnh phúc. Nhưng đến cuối cùng đều chỉ là một mình hắn ngộ nhận.
Hơn mười năm cạnh bên chăm sóc ngài, hắn cũng đã nhận ra nhiều điều. Ngài vốn chẳng cần một tên trung thành hèn mọn là hắn. Ngài chỉ là cần họ.
Hắn làm tất cả mọi thứ cũng chẳng thể đổi lấy nụ cười của ngài.
Còn họ, chỉ đơn thuần là một bức ảnh đã sờn cũ của họ lại khiến ngài cười.
Hắn, vốn là một kẻ ngốc.
Tự mình chôn mình.
Hắn, vốn là một kẻ ngốc.
Mãi không bằng họ.
Hắn, vốn là một kẻ ngốc.
Chỉ đành buông tay.
Lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười của ngài, trong lòng hắn vui sướng biết bao. Âm thầm và lặng lẽ, hắn như trở lại cái thời tuổi trẻ bồng bột. Tất thảy đều âm thầm và lặng lẽ dõi mắt theo ngài.
Chỉ là lần này hắn cũng đã nhận ra được nhiều điều.
"Mày thật sự muốn giải tán Phạm Thiên à? Vậy rồi mày đi đâu?" Kakuchou nhìn người ngồi cạnh mình hỏi.
"Không biết, mà tụi bây thì sao?" Lắc đầu hắn khẽ cười đáp.
Bọn họ nghe xong liền đánh mắt nhìn nhau, bầu không khí thoáng chìm trong tĩnh lặng chẳng ai nói gì.
"Nếu tất cả đều không có nơi để về, thì cứ sống chung với nhau vậy thôi." Mocchi vừa dứt lời liền nhận ra câu nói của mình có vẻ không đúng liền cười xoà lắc đầu bảo họ đừng để ý.
"Thật ra nó không phải ý kiến tồi." Ran cười nói và bọn họ nhìn nhau rồi gật đầu.
Cứ thế Phạm Thiên tuyên bố giải tán, tổ chức tội phạm khét tiếng vậy mà lại tan rã không rõ nguyên do. Có rất nhiều tin đồn nhưng chung quy lại vẫn chẳng ai biết điều gì cả.
Và như đã định, các thành viên cốt cán của Phạm Thiên dọn về sống chung với nhau. Họ chọn một căn biệt thự phong cách Châu Âu cổ kính ở ngoại ô thành phố, trồng trọt và chăn nuôi, sống một đời bình thường trong sự giàu sang dư dả.
Kakuchou nhận được sự thúc giục của mọi người liền nhanh chóng mang mộ của Izana về để sau vườn, tiếp đó là Takeomi và Sanzu với mộ của Senju. Cứ thế chẳng biết từ bao giờ khu nhà của họ lại có thêm hai ngôi mộ của những người quan trọng.
Phạm Thiên đã nhận nuôi một cặp song sinh, một nam một nữ tại trại trẻ mồ côi. Hai đứa trẻ là do Ran và Rin mang về. Cứ thế căn nhà luôn vang lên tiếng cười đùa, một căn nhà ấm áp hạnh phúc.
Mikey luôn cảm thấy bản thân đã đánh mất gì đó, và cho đến khi ngài đọc được tin báo trên mạng mới biết rằng thứ mình đánh mất là Phạm Thiên, người mình đánh mất là hắn. Chỉ là cho đến khi ngài đi tìm họ, họ đã dường như biến mất khỏi chốn nhân gian phù phiếm vậy.
Quanh đi quẩn lại, Mikey đến cuối cùng cũng nhận ra Phạm Thiên không chỉ đơn thuần là một tổ chức mà nơi đó như căn nhà thứ hai của ngài, họ cũng như Touman, chỉ tiếc rằng rong suốt khoảng thời gian kề vai sát cánh bên nhau gã chẳng một lần để họ vào mắt, luôn lạnh nhạt quay lưng lại với họ, với hắn.
Cho đến khi quay lại tìm thì cũng chẳng còn lại gì nữa rồi.
"Mày thấy hôm nay thế nào?" Takeomi bước vào cùng Kakuchou nhìn Sanzu đang nằm trên giường, mái tóc đã được cạo sạch, cả cơ thể hắn gầy gò sắc mặt trắng bệch tiều tụy, đôi môi khô khốc, lão hỏi.
"Không tệ. Này! Tao muốn đi dạo." Sanzu quay đầu cười đáp lại.
"Muốn gặp Mikey sao?" Kakuchou tiến đến cẩn thận dọn dẹp mọi thứ.
"Chắc vậy." Hắn cười gật đầu đáp anh, đoạn lại nhìn sang Takeomi khẽ cười.
"Ngài ấy vẫn luôn tìm ta, sao mày không xuất hiện?" Kokonoi tiến vào trong khó hiểu hỏi.
"Trễ mất rồi. Với lại bây giờ nhìn tao xấu lắm, không muốn." Vội lắc đầu đầu hắn ngoe nguẩy nũng nịu nói.
"Thật là, thôi đi nào!" Takeomi lắc đầu chán nản nói rồi nhanh chóng giúp Kakuchou đưa Sanzu ra xe.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, Sanzu vừa trở về sau khi lặng lẽ ngắm nhìn ngài như một thói quen.
Hôm nay hắn cũng nhận ra sự khác lạ trong cơ thể mình, và Phạm Thiên cũng nhận ra điều ấy. Chẳng cần phải gọi, họ vốn đã có mặt sẵn trong phòng của hắn cùng Ten và Sakura - Hai đứa trẻ mà mình nhận nuôi.
Từng cơn gió xuân nhẹ nhàng ấm áp thổi vào phòng, Sanzu giang tay ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng cố gắng dỗ dành cho chúng thôi khóc. Đúng là con nít linh cảm luôn thật đáng sợ hơn người lớn rất nhiều.
"Baba..." Sakura nhìn Sanzu đang nở nụ cười hiền hậu với mình giọng run run, cô bé thường gọi Sanzu là mama mặc cho hắn và Ten luôn sửa bởi Sakura bảo Sanzu đẹp gái như thế phải là con gái là mama mới đúng. Và đây là lần đầu tiên con bé gọi hắn là baba.
Hắn vuốt ve mái tóc của hai đứa trẻ trao cho mỗi đứa một nụ hôn nơi trán rồi chậm rãi buông chúng ra nhìn sang Takeomi.
"Anh ơi..." Đây có lẽ là lần đầu tiên lão được nghe cậu em gọi mình là anh trai sau hơn mười mấy năm dài đằng đẵng, chỉ là tiếng gọi lần đầu này cũng là tiếng gọi cuối cùng mà lão có thể nghe thấy.
Takeomi run run đặt tay lên đầu hắn xoa xoa vài cái rồi cúi người ôm lấy hắn vào lòng. Lão nức nở liên tục nói lời xin lỗi còn hắn thì không nói gì chỉ cười cười nhìn Phạm Thiên tay vuốt ve lưng lão.
"Tụi mày nhất định phải sống tốt, phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt. Chúng ta sống một đời tội lỗi nhiều rồi, có sửa bao lâu cũng chẳng thể bù đắp được. Bây đừng lo, tao đi trước, tao sẽ gánh vác cả phần tụi bây, không để bây chịu khổ đâu, haha..."
"Thằng ngốc!" Ran bật cười nhìn hắn nhưng nơi khoé mắt lại rưng rưng cạnh bên là Kokonoi và Rindou đang cố nén cho bản thân đừng khóc.
"Tao sẽ mãi dõi theo tụi mày và ngài ấy, cho tao gửi lời xin lỗi tới ngài nhé..."
"Đừng lo, bọn tao sẽ làm." Gật đầu, Mocchi đáp.
"Tao yêu bọn mày nhiều lắm, cảm ơn vì đã đến. Nói ngài, tao thương... ngài nhiều lắm."
"Tao cũng thương mày nhiều lắm."
just a little girl
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com