CHƯƠNG 8: ĐẤU TRANH
Lúc ra ngoài tràn đầy sức sống, nhưng lúc đi về Apo như chỉ còn cái vỏ trống rỗng.
Những lúc mệt mỏi hay bối rối, Apo luôn chọn cách đi ngủ, không có chuyện gì mà một giấc ngủ không thể giải quyết.
Bỏ qua bữa trưa, Apo ngủ một mạch tới khi đèn đường bật sáng, việc đầu tiên cậu làm khi tỉnh giác là sờ lên môi mình.
Đã làm diễn viên khá lâu, Apo cũng từng diễn cảnh hôn, phần nhiều đều là chuồn chuồn điểm nước, đôi khi còn dựa vào góc quay để hoàn thành, và tim cậu luôn bình lặng.
Hôm nay là ngoại lệ, lần đầu Apo hôn một người con trai, lại là nụ hôn mãnh liệt nhất từ thời cha sinh mẹ đẻ khiến tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tự dặn lòng mình người đang hôn cậu là Kinn, và cậu bây giờ là Porsche, thế nhưng bộ não lại chẳng nghe lời, phân tích cãi lý với cậu cả ngày.
Tim loạn nhịp vì hồi hộp, còn não thì ong lên vì bận suy nghĩ vẩn vơ khiến cậu như kiệt sức.
Lúc ấy cậu chỉ muốn tìm chỗ nào đó để trốn, để bình ổn tâm trạng.
Vậy nên buổi thử thoại vừa kết thúc, cậu còn chưa chào hỏi Mile đã chạy mất bóng.
Nghĩ lại liệu Mile có giận không? Cậu làm thế chẳng hề lịch sự, như thể xa lánh người ta vậy.
Thật ra Apo không hề bài xích, cũng không hề ghét bỏ nụ hôn của anh.
Thậm chí cậu còn nghĩ môi anh rất mềm, tiếc là cậu nhát quá mà thôi.
Có lẽ cần thời gian để làm quen, nhưng chắc chắn bây giờ cậu không dám nhìn anh nữa, ít nhất là trong mấy ngày tới.
Apo nằm ngửa nhìn lên trần nhà, sau này họ sẽ đóng cặp.
Những cảnh hôn là thường thấy và có khi còn có những thứ khác, vì dù sao cũng gắn mác 18+.
Là cậu xem nhẹ con số này, cứ ngỡ chỉ cần nắm tay, thơm má, quá lắm thì hôn phớt một cái, dù sao cũng là Mafia đúng chứ ?
Ai ngờ mới ngày đầu đã bị hôn tới tiêu hồn, tương lai mờ mịt khiến cậu muốn ngủ tới hết đời.
Thói quen ngủ quên giờ giấc làm Apo thường xuyên bỏ bữa, dạ dày cậu vốn không khỏe, giờ lại âm ỉ đau.
Đang tính ngồi dậy ăn chút gì đó thì đột nhiên có người gọi điện tới, Apo nhìn màn hình điện thoại với một dãy số lạ.
"Alo, cho hỏi ai vậy?" Apo ngờ vực
"Apo đúng chứ? Anh là Mile." đầu dây bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của Mile
"....."
"Em có đó không?" Mile lại hỏi
"Em nghe đây, có chuyện gì vậy ạ?" Apo hoàn hồn
"Không có gì, chỉ là sáng nay em về vội quá, anh lo nên gọi cho em." tiếng cười khẽ cũng đủ khiến Apo tưởng tượng ra được khuôn mặt anh với nụ cười dịu dàng lúc này, vành tai lại vô thức đỏ lên.
"Xin lỗi P'Mile ! Em về mà không chào hỏi anh." Apo vò tóc, luống cuống xin lỗi.
"Không sao, em sợ lắm không, còn không nhìn anh." Mile quyết định nhắc lại chuyện hồi sáng, anh muốn biết cảm nhận của cậu.
"Không không, em chỉ ngại thôi." Apo vội vàng chối bỏ
"Anh thấy...."
"Sao anh có số em? Em nhớ vẫn chưa hỏi phương thức liên lạc của anh." Apo cắt ngang lời Mile, cố chuyển chủ đề.
"Anh lấy số chỗ trợ lí dự án, em có dùng Line chứ, thêm bạn để dễ liên lạc hơn." Mile nhận ra Apo đang tránh né.
Anh lựa chọn bỏ qua vướng mắc trong lòng cả ngày hôm nay, miễn sao cậu được thoải mái.
"Có, lát nữa em gửi cho anh, làm phiền anh rồi." Apo khách sáo
"Em vẫn còn ngại đúng chứ? Anh nghĩ mình nên ra ngoài chơi một buổi để quen nhau hơn." Mile kiến nghị, anh muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Tuy Apo luôn nói cười vô tư nhưng anh cảm nhận được có thứ gì đó ngăn giữa họ, như thể Apo chưa hề mở lòng, chỉ là đồng nghiệp, không coi anh là bạn.
"Ừm.... Mấy ngày nữa được không P'Mile? Em gần đây hơi bận." Apo chưa bình tĩnh, cậu nghĩ cần một tuần nữa để cậu tích đủ dũng khí nhìn vào anh.
"Được, rảnh thì nhắn anh, đừng khách sáo như vậy." Vì xa lạ lắm, chúng ta biết nhau lâu rồi mà, không phải sao.
"Em biết rồi, cảm ơn anh" Apo vô thức mỉm cười
"Vậy em nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn tối rồ.i" Mile nhắc làm cậu nhớ ra dạ dày đang đấu tranh kịch liệt của mình.
"Hẹn gặp anh sau!" Apo không dám dùng từ "sớm" vì dù sao đó là không thể nào.
"Ừm...giữ liên lạc, anh cúp đây."
Tiếng tút tút truyền tới...
Apo thở phào, bò dậy khỏi giường đi vào phòng tắm.
----
Đã tròn một tuần trôi qua kể từ buổi thử thoại.
Apo dần lấy lại bình tĩnh, có lẽ cậu thích nghi được rồi, Apo nghĩ.
Là một người có khái niệm thời gian mãnh liệt (ngoại trừ ngày thử thoại), Mile không làm Apo bất ngờ khi dành cho cậu đúng một tuần để nghỉ ngơi.
Hôm nay cậu có hẹn với Mile.
Mile muốn tới đón nhưng Apo từ chối, cậu muốn tự bắt xe đến.
Mile hẹn cậu ở một tiệm ăn nhỏ, không phải nhà hàng hoàng tráng hay quán ăn vệ đường, đó là cửa tiệm với phong cách Vintage ấm cúng, thanh bình và ít người qua lại.
Bước vào quán, Apo thấy Mile đã ngồi đó tự bao giờ, chống cằm nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ.
"P'Mile, anh tới lâu chưa?" Apo vẫy tay với anh, nở một nụ cười tươi, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết khiến Mile bất giác cười theo.
"Ngồi đây đi, anh mới tới." Mile kéo chiếc ghế bên cạnh mình, ra hiệu cho Apo ngồi xuống.
"Em muốn ăn gì?" Mile đưa thực đơn cho cậu.
"Anh có biết món nào đặc sản ở đây không? Em muốn ăn thử." Apo cầm thực đơn suy tư hồi lâu, rốt cuộc không chọn được, nghiêng đầu nhìn Mile xin ý kiến.
"Ừm.....Em muốn ăn món khô hay nước ? Em có bị dị ứng gì không?"
Muốn chọn món giúp Apo là thật, nhưng hơn thế, anh muốn hiểu cậu.
Muốn biết thứ cậu thích, muốn tìm điểm chung giữa hai người.
"Em không thích ăn bít tết, nhưng ăn được thịt bò, không bị dị ứng." Apo thành thật trả lời.
Ra là vậy, Mile đã ghi nhớ được thói quen đầu tiên của cậu.
"Vậy anh gọi món này giúp em nhé." Mile dịu dàng hỏi
"Được ạ." Sau khi Mile gọi món, Apo bắt đầu có thời gian ngó nghiêng.
Mới về nước, căn nhà của cậu vẫn còn nhiều thứ phải mua mới, cửa tiệm có phong cách trang trí rất hợp sở thích của Apo, cậu quan sát rất chăm chú.
"Em nhìn gì thế?" Mile nhìn Apo đã một lúc, anh thấy cậu nhìn đồ trang trí cửa tiệm, lúc gật gù lúc cau mày khiến anh tò mò.
"Phong cách ở đây yên bình quá, em thích kiểu này." Apo bất giác trả lời
"Em cũng thích phong cách Vintage?" Mile bất ngờ
"Anh cũng vậy sao?" Apo quay lại nhìn Mile, đôi mắt lấp lánh như thể nhìn thấy ngôi sao băng nào đó, có lẽ cậu rất vui khi tìm được người có sở thích giống mình.
"Anh biết nhiều tiệm như vậy lắm, còn có cả chợ đồ cổ giống vậy nữa, anh cũng hay tới đó." Mile gật đầu, chống cằm dịu dàng nhìn Apo.
"Thật ạ? Em không biết, em muốn đi coi."
Nói tới sở thích của mình, Apo phấn khích như một đứa trẻ, mong chờ được chia sẻ kẹo ngọt với bạn bè.
"Được chứ, khi nào rảnh anh dẫn em đi."
Ở bên cậu nhóc Apo, Mile càng lộ rõ vẻ trưởng thành, cưng chiều, săn sóc cho cậu mà chính bản thân anh cũng chẳng hề phát giác.
Không khí hòa hợp giữa hai người như thể họ đã quen nhau rất rất lâu rồi.
Cả bữa ăn, Apo không ngừng nói về những món đồ cổ, những phong cách trang trí mà cậu tâm đắc, kể cả về bức họa trừu tượng cậu từng thấy trong khu triển lãm ở Mỹ.
Mile luôn lắng nghe, sẵn sàng hồi đáp, khen ngợi và thảo luận với cậu.
Trong vô thức khoảng cách giữa họ như ngày một ngắn lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com