Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Chắc là ổn rồi


Suốt 3 ngày liền Nayeon với Mina không hề gặp nhau. Nayeon thì chỉ ở yên trong nhà suốt buổi sáng cho đến giờ đi làm mới ra ngoài. Làm xong cũng về thẳng nhà chứ không đi đâu. Còn Mina thì tuyệt đối không sang quán, cả ngày đều ở ga-ra. Chỉ dám ở bên này nhìn sang.

Cuối tuần Mina sẽ cùng Miyeon trở lại Seoul. Công việc buộc phải giải quyết cho khách hàng trước thời hạn là tuần sau. Cô vẫn chưa biết phải nói với chị như thế nào. Không nói cũng được nhưng đã hứa sẽ không để chị cảm thấy bị bỏ rơi. Bây giờ cô thật sự bối rối không biết là nên gặp trực tiếp hay là nhắn tin? Mà hay là gửi thư nhỉ?

- Định không gặp chị ấy mà đi luôn à?

- Không có can đảm

- Gì hèn vậy

Chẳng buồn liếc mắt nhìn hay phản bác gì Miyeon. Nhưng nghe vậy cũng đúng, từ khi nào mà cô nhút nhát vậy nhỉ? Con người lạnh lùng khó tính và rất dứt khoát trong công việc đâu rồi?

- Mà cậu thật sự yêu chị ấy hả?

- Không biết nữa...

- Là sao?

- Chỉ cảm thấy rất thích nhìn chị ấy cười, thích nghe chị ấy nói chuyện. Nayeon cười, tớ cũng vui theo mà nếu chị ấy buồn...trong lòng cảm thấy rất khó chịu

Miyeon từ từ ngồi xuống kê tay đỡ lấy cằm mình chăm chú nghe chuyện rất tập trung

- Woa..Myoui Mina cũng có ngày này nữa hả

- Ý gì đây

- Đó giờ biết bao nhiêu người theo đuổi mà cậu toàn chỉ thấy phiền. Giờ thì có đủ mấy cái mà cậu thấy phiền luôn đó

- Vậy hả?

- Haiz tớ nghĩ cậu nên nói rõ với chị ấy đi. Tớ không muốn hôn thê của mình về thành phố mà vẫn vướng bận ở đây đâu

- Con nhỏ này

Cho Miyeon rất hay kiếm chuyện với cô nhưng đôi lúc điều đó lại giúp cô rất nhiều vào những lúc tâm trạng không được tốt. Cô rất biết ơn khi có Miyeon bên cạnh. Từ lúc còn bé cũng nhờ người bạn này cô mới ra ngoài chơi.

Hôm nay là ngày Mina sẽ kiểm tra lô ván lướt cuối trước khi trở về thành phố. Số lượng cũng nhiều hơn nên việc kiểm tra kéo dài tới chiều tối. Qua 5 giờ chỉ còn thưa thớt vài tốp người nên hình ảnh một người ngồi trên tấm ván rất nổi bật.

Hướng về phía mặt trời đang lặn xuống, Mina với tư thế ngồi đặc trưng chống hai tay sau lưng ngắm phong cảnh. Chỉ vài ngày nữa thôi cô không được nhìn thấy cuộc sống nơi đây nữa rồi.

/Nayeon's pov/

Từ lúc sớm đến Sunset chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối tôi đã nhìn thấy em ấy đang lướt sóng ngoài kia. Trông em vẫn thế, hình ảnh đó vẫn vô cùng thu hút. 

Mina trong chiếc áo thun thoải mái, quần bơi bó sát, chân đeo dây nối với ván lướt đứng tự tin đón sóng. Thỉnh thoảng em vuốt ngược mái tóc đen ướt sũng ra sau trông...dù không muốn nói nhưng là rất đẹp trai đó.

Mặt trời xuống rồi nhưng em ấy vẫn ngồi trên ván dập dìu theo những con sóng êm đềm. Hình như em ốm đi thì phải.

Một lúc sau nhìn thấy Miyeon ra gọi em ấy, tôi liền không để ý nữa mà tập trung vào công việc của mình.

/End pov/

- Ê thấy gì không?

- Thấy cái gì?

- Từ lúc mà cậu ra biển chị Nayeon đã luôn dõi theo đấy

- Vậy hả?

- Cái gì vậy trời. Chán cậu ghê á!

Miyeon thật hết nói nổi mà. Cô đã cố gắng giúp Mina vì với tư cách là bạn thân từ bé, cô thật sự vui cho Mina khi tìm được hạnh phúc của riêng mình. Những người như họ từ nhỏ đã phải nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ. Họ luôn phải là những con ngoan trò giỏi, nối nghiệp gia đình.

- Trước khi đi, tớ còn việc muốn làm

- Việc gì?

/Mina's pov/

Mấy lần trước sang nhà chị, tôi có để ý thấy căn nhà cũng đã xuống màu rồi. Một số chỗ còn có vết nứt chắc là vì ở được một thời gian xong vì bận rộn mà chị ấy không để ý đến mấy chi tiết đó.

Tôi đã định sẽ cùng chị ấy sửa chữa lại căn nhà nhưng kế hoạch bây giờ thay đổi rồi, phải tiến hành sớm thôi. Còn có mua một vài vật dụng cho chị nữa. Ít nhất thì tôi vẫn có thể làm được điều gì đó cho chị ấy trước khi rời đi.

Tôi sẽ nhờ chị Tiffany rủ Nayeon đi đâu đó một ngày để có thể ở nhà lén sang sửa sang lại nhưng trước tiên tôi cần phải đi gặp một người nhờ sự giúp đỡ. Việc này khó có thể làm một mình.

- Hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

- Tôi không muốn kiếm chuyện với chị nên dẹp cái bộ mặt đó đi

- Thế có chuyện gì?

- Muốn nhờ chị một chuyện

- Nhờ tôi?

- Ừ

Cứ thế tôi truyền đạt lại những gì mình muốn làm cho Jeongyeon nghe. Xem ra chị ta cũng có suy nghĩ giống tôi muốn sửa lại nhà cho Nayeon. Chắc là vì chúng tôi đều dành tình cảm cho chị.

Chúng tôi quyết định sẽ làm cùng nhau và tôi đã nhờ Jeongyeon giữ bí mật chuyện này.

/End pov/

- Cuối tuần này ai đi lên thị trấn với tui nào?

Một sự im lặng đến đáng ngờ, không ai đáp lại lời mời của Tiffany. Cô nhíu mày nhìn đám nhân viên của mình.

- Sao không đứa nào trả lời vậy?

- Thôi chị ơi, đi xách đồ mệt xỉu

- Nè nha, xách có chút xíu mà than với chả thở. Mà lần này không phải đi lấy hàng, đi chơi thôi

- Đi chơi ạ?!

Nhân viên của Sunset xứng đáng được 10 điểm nha. Phụ việc quán thì trốn còn nhắc đến đi chơi là hào hứng thấy sợ không.

- Ham lắm. Thế đi hết nhé?

- Dạ!!

- Mọi người ơi...

Có một cánh tay trong đó từ từ dơ lên

- Em không đi có được không? Dạo này em lười, chỉ muốn ở nhà thôi

- Thôi mà Nayeon, đi chung đi. Lâu lắm rồi cả quán mình mới đi chơi đông đủ vậy mà

- Phải đó, thôi cả đám phải đi hết nha. Nayeon không được từ chối đấy!

Mọi người vui vẻ dọn đồ đóng cửa ra về. Nayeon vừa dắt xe ra liền gặp Mina đang cùng Miyeon đi ở hướng ngược lại, hai tay xách 2 thùng sơn nhỏ còn Miyeon đi ôm mấy dụng cụ sơn trong tay.

- Ah! Chị Nayeon!

Vừa hay Miyeon cũng nhìn thấy liền vui vẻ đưa tay lên vẫy vẫy. Ba người gặp nhau như vậy có hai người bị khớp

- Chị chuẩn bị về ạ?

- Ừa, hai đứa đi mua đồ hả?

- Dạ đúng rồi, Myoui Mina nói muốn--

- Cậu mang đồ về nhà trước đi Miyeon

Mina vội ngắt ngang. Cô quên mất không dặn Miyeon giữ kín kế hoạch sơn sửa lại nhà cho Nayeon

-  Ủa đang nói chuyện mà?

- Đi đi đi mau mang đồ về đi. Chị Fanny đang chờ chở cậu đi đâu đấy

- Ủa vậy hả? Sao không nói sớm?

Đối với Mina thì không có ai trên đời này dễ dụ như Cho Miyeon. Nói vài câu vậy thôi là đã tung tăng chạy về.

- Em...mua sơn về sơn ván hả?

Em đảo mắt nhìn xuống hai thùng sơn chột dạ hơi để ra sau lưng

- À ừ..em mua...để sơn ván á  

Nayeon im lặng chỉ gật đầu chứ không nói gì thêm. Em cũng bối rối không biết nên nói chuyện gì đành hỏi đại

- Giờ chị về...nhỉ?

- Ừm

- Em đưa chị về nhé?

- Khô--

Chị định từ chối nhưng chợt nhận ra trong tiềm thức luôn dành cho Mina một chỗ đặc biệt, không thể từ chối được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com