Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

╰┈➤ 15

Tác giả: LeNam054

Beta: 4eva_iam6

Chuyển by me: 4eva_iam6

đã beta lần 1✓

━❍─────━❍─────━❍──━❍─

Minmin đã đi công tác xa hơn một tuần và anh vẫn chưa có ý định trở lại căn biệt thự đó. Anh sợ hãi bởi những giấc mơ kì lạ và đáng, không biết vì sao cứ mỗi khi chợp mắt. Trong giấc mơ anh cứ như người mất hồn không kiểm soát được cơ thể. Cả cơ thể anh như của người khác, nó không hề nghe theo điều kiểm của anh.

Minmin mơ rất nhiều nhưng chỉ toàn là ác mộng. Anh mơ thấy bản thân không nương tay dùng xăng đổ lên người Suga. Nhìn thấy cậu hoảng loạn trong ngọn lửa mà bật cười thỏa mãn. Không những thế anh còn mơ thấy bản thân dùng bút máy đâm vào bả vai cậu. Đâm đến khi nơi đó tràn lan máu tươi ướt cả sàn nhà. Minmin nhiều lần muốn nói với Suga, bản thân muốn mua một ngôi biệt thự khác. Nhưng lúc anh chỉ vừa mới hé môi, lời nói như ai đó bóp nghẹt trong cổ họng không tài nào thốt ra được.

Anh rất sợ những cơn ác mộng ấy sẽ hóa thành hiện thực. Anh không muốn làm hại người mình yêu, vì thế anh cứ vùi đầu làm việc đi công tác xa. Cô em họ Seulgi của Minmin thấy anh không có nhà liền chạy đến chơi cùng Suga, cũng như thay anh chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Nhưng ai ngờ, chuyện kì lạ lại xảy ra. Tuy dạo gần đây Suga không còn mơ thấy những cơn ác mộng sau buổi tối hôm đó. Nhớ đến buổi tối đó, Seulgi mơ hồ chạm vào khung ảnh trống rỗng cùng với giấc mơ về một chàng trai nhỏ tên Jiwook. Kể từ đó, Suga không còn mơ thấy ác mộng đổi lại cô em họ kia biến thành bộ dạng thiếu sức sống.

Sức ăn ngày một mạnh hơn, Seulgi ăn rất nhiều. Lúc trước cô không ăn nổi một bát cơm, nay lại ăn hết cả 10 mấy phần cơm lớn. Nhưng càng ăn cô lại càng gầy không tài nào lí giải được. Cơ thể cô ngày càng hốc hác thiếu sức sống.

"Seulgi, em không sao chứ? Ổn không?"

"Ổn mà anh"

"Nhưng.. nhưng em ăn nãy giờ nhiều lắm"

Suga nhăn mặt với cách ăn của Seulgi. Cô cứ ăn như thể mình sắp chết đói trong khi 10 phần cơm lớn đã bị cô chén sạch. Càng ăn cô lại càng thấy đói, cứ như thể thức ăn vừa cho xuống dạ dày vài giây liền biến mất. Seulgi ăn ngấu nghiến phần cơm to, hai mắt thâm quầng trồng mắt đỏ ửng. Suga nhìn cô sợ đến sởn gai ốc. Suga len lén nép qua một bên cầm lấy điện thoại gọi cho Minmin.

[Alo Suga?]

"Minmin, anh đang ở đâu? Mau về gấp"

[Sao vậy? Em xảy ra chuyện gì sao?]

"Không phải em, mà là em gái anh! Nó cứ như bị trúng tà vậy! Ăn rất nhiều, em sợ nó sẽ..."

"Oẹ"

Chưa để Suga nói hết, Seulgi ở một bên nôn thốc nôn tháo những gì mình vừa mới ăn ra ngoài. Suga lo lắng thúc giục Minmin mau về nhà. Sau đó cậu ném điện thoại sang một bên chạy đến xem Seulgi ra sao.

"Oẹ"

"Seulgi, em ổn không? Anh đưa em đến bệnh viện nhé?"

"K.. không.. không cần..ạ..em..em . muốn về phòng... nghỉ ngơi "

"Ờ ờ anh đỡ em về phòng, đi từ từ thôi"

Suga cẩn thận đỡ Seulgi lên, tránh cho chân mình đạp phải những gì cô vừa nôn ra. Và sau khi hai người khuất bóng sau bức tường, những bãi nôn của Seulgi sôi lên sùng sục sau đó biến mất.

Nhẹ nhàng từng bước đưa cô về phòng, khi lưng cô vừa chạm vào giường. Cơ thể bắt đầu cồn cào quằn quại, Seulgi lăn qua lăn lại, nhíu mày ôm bụng. Suga hoảng hốt muốn gọi xe cứu thương nhưng lại bị cô ngăn lại và đuổi ra ngoài. Ở ngoài cửa, Suga nghe rõ tiếng thở dốc dồn dập cùng những tiếng la hét đau đớn.

Cậu ở bên ngoài sốt sắng, đi qua đi lại không ngừng.

"Suga"

"Ah anh về rồi"

Không kìm được nỗi nhớ, Suga lập tức bổ nhào lên người Minmin ngay khi thấy anh về. Anh dịu dàng xoa mái tóc mềm mại, ôm lấy cơ thể có đôi phần gầy đi. Minmin tự trách bản thân đã làm cậu nhớ đến vậy hơn nữa còn gầy đi trong thấy.

"Minmin, anh đi đâu suốt một tuần qua thế? Em lo lắng cho anh lắm"

"Anh xin lỗi..xin lỗi em"

Minmin siết chặt vòng tay miệng không ngừng xin lỗi. Suga chợt nhớ ra Seulgi còn ở trong phòng, sắc mặt trở nên tái xanh lo lắng.

"Minmin, Seulgi em ấy..."

"Seulgi như nào?"

"Em ấy lúc nãy ăn 10 mấy phần cơm lớn, sau đó thì nôn oẹ ra bàn. Còn quằn quại ôm bụng trông rất thống khổ"

"Sao em không đưa Seulgi vào bệnh viện?"

"Em muốn lắm nhưng em ấy không cho! Giờ thì phải làm sao ạ?"

Tiếng động trong phòng không còn, Suga và Minmin nhìn nhau. Cả hai quyết định gõ cửa dò hỏi.

Cốc cốc cốc

"Seulgi, em không sao chứ?"

"Nhóc, ok không vậy?"

"Em ổn rồi ạ, Anh Suga đừng lo"

Nghe được giọng Seulgi, cậu và anh nhẹ người hẳn.

"Seulgi, anh Minmin đây. Anh vào được không?"

"Vâng"

Cạch

Minmin mở cửa bước vào trong Phòng, anh nhìn cô em họ mặt mày xanh xao thiếu sức sống không khỏi đau lòng.

"Nhóc bị sao vậy? Sao thanh ra thế này?"

"......"

"Sao em không nói hả Seulgi? Không phải có Minmin và anh ở đây rồi sao?"

"......."

Cô nhóc vẫn im lặng không nói gì, đôi mắt hốc hác nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay. Minmin và Suga thật sự rất lo lắng cho cô, họ muốn tại sao cô thành ra thế này.

"Em muốn nghỉ ngơi"

"Được, anh và Suga sẽ không làm phiền em. Nghỉ ngơi tốt"

"Vâng"

Minmin cưng chiều xoa nhẹ gò má đã hóp sâu. Anh và Suga sau đó rời khỏi phòng, trong đầu chứa đầy những suy nghĩ.

"Từ khi Seulgi đến đây, em không còn mơ thấy những cơn ác mộng"

"Hửm??"

"Có phải là do em nên em ấy mới bị như thế không?"

"Suga, em nói bậy bạ gì thế?"

"Từ lúc bước chân vào căn biệt thự này, em luôn mơ thấy anh. Nhưng không phải là những giấc mơ ấm áp trao nhau cái ôm mà là..."

"Là gì?"

"Là những lần anh muốn giết em. Gương mặt anh không thần sắc, đôi mắt nhìn em căm phẫn. Mỗi khi em nhắm mắt đều thấy anh muốn đến giết em"

"......."

"Có phải vì Seulgi đến nên những cơn ác mộng đó của em đã làm con bé thành ra như thế.. hức.."

Suga nức nở, cậu cho rằng mọi tội lỗi chính là do mình gây ra cho Seulgi. Minmin đau lòng ôm lấy cậu, anh vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run lên.

"Ngốc quá, không phải do em đâu. Ngoan đừng khóc"

"Hức...M.. Minmin.. hức.."

Cứ thế mà khóc nấc, Suga vừa đau lòng vừa lo lắng. Cậu sợ Seulgi sẽ xảy ra chuyện, sợ một ngày nào đó mình sẽ giống như giấc mơ. Suga không muốn chết nhất là bị người yêu mình giết chết.

Từ cửa sổ thoáng qua một cơn gió, rèm cửa bay bay phấp phới. Mùi hương nương theo cơn gió thổi vào trong căn biệt thự. Một mùi hương ẩm ướt và buồn bã, một chút vị mặn như nước mắt thoáng qua. Có lẽ người đó đã khóc.

_________________________________

End chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com