Q1: Sự ra đời và tuổi thơ: chương 4: Vương giả trở về
Gia Cát gia chủ biết, y phải thành công trở về Minh Hạ, vì vậy dù toàn thân đều phong trần mệt mỏi nhưng y không dám trì hoãn thời gian, y phải trở về! Nhất định phải trở về! Không chỉ phải trở về mà còn phải về đúng lúc, phải đúng lúc! Bởi vì y biết chỉ có bản thân y mới ngăn cản được Cố Trầm Thư, lúc này y chỉ hy vọng mọi thứ chưa quá muộn.
Gia Cát gia chủ một đường phá bỏ trở ngại rốt cục cũng trở về thành công, chỉ có điều, y biết mình muộn rồi... Quá muộn để ngăn cản Cố Trầm Thư... Quá muộn để thay đổi mọi chuyện...
Lúc trở về Minh Hạ, Gia Cát gia chủ vội vã chạy đến Phượng Thai trạch viện không nghỉ một giây, chỉ là, hy vọng của y tan thành mây khói. Toàn bộ Phượng Thai trạch viện im lặng như tờ, ba hạ nhân quỳ mọp dưới đất, Cảnh Túc và Khanh Tri Hạ đang thảo luận cách xử lí thấy y bước vào, vội vã muốn tới tiếp đón thì bị y mệt mỏi xua tay. Gia Cát gia chủ nặng nề hỏi:
"Trầm Thư đâu rồi?"
"Phu nhân đang tĩnh dưỡng trong phòng, có Kim Trân đang ở bên ngoài canh giữ không cho ai đến làm phiền." Khanh Tri Hạ nói.
Gia Cát gia chủ nghe vậy ngay lập tức lao đến phòng ngủ ở nội viện. Cảnh Túc cũng vội vã đi theo y. Kim Trân im lặng đứng như bức tượng trước cửa phòng, vẻ mặt buồn bã nước mắt tuôn rơi không ngừng là cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt y, hy vọng vừa dấy lên trong lòng liền tan nát. Gia Cát gia chủ lao tới điên cuồng lắc vai Kim Trân hỏi: "nàng ấy đi đâu rồi hả hả hả..."
"Đại ca, huynh buông nàng ấy ra để nàng ấy trả lời..." Cảnh Túc không đành lòng nhìn dáng vẻ điên cuồng của y, cố tách y ra khỏi Kim Trân, nào ngờ vừa mới tách ra xong, Gia Cát gia chủ liền xoay người dùng Thiên ảnh bộ đỉnh cấp mà lao đi. Cảnh Túc sợ y nghĩ quẩn mà làm liều vốn định đi theo thì lúc này Kim Trân giữ tay hắn lại lắc đầu nói:" Để cô gia đi tìm tiểu thư đi, đừng làm phiền họ..." nói xong lại dùng hai tay che mặt khóc nức nở.
Gia Cát gia chủ tiến tới không phải nơi nào khác mà chính là Tàng Tinh các. Ngay tại lúc y tiến tới liền nhìn thấy tất cả Thiên cơ giả đều vạt áo nhuốm máu, sắc mặt đau thương bàng hoàng, thậm chí có người còn đang lau nước mắt khóc thút thít, xung quanh họ chính là chiến trường ngập máu thịt quân thù.
Lòng y chết lặng. Quả nhiên, đã muộn.
Y không nhìn bọn họ nữa mà lại vội vã lao đi. Trầm Thư đang đợi y, y biết nàng đi đâu rồi, y sẽ không để nàng đợi nữa. Gia Cát gia chủ lại vội vã dùng Thiên ảnh bộ đỉnh phong để đến núi Bách Hoa. Y cuối cùng cũng đến nơi, từ xa, y thấy bóng dáng huyền y của Cố Trầm Thư đang dựa lên gốc đào cổ thụ mà ngủ. Y vội bước tới, khóe mắt cay xè rơi xuống từng giọt lệ nam nhi. Y khẽ trầm giọng ngân nga khúc ca quen thuộc của hai người, giọng ca đứt quãng ngậm ngùi "Bước qua vạn hoa khoe sắc,... ta tìm được nàng... ngủ say dưới gốc cây phong... trong lòng từ đó nhận định... nàng đẹp như vậy... sao có thể ... chỉ so sánh với hoa là đủ..."
Gia Cát gia chủ khẽ khàng ngồi xuống nhẹ đỡ lấy thân thể còn vương vấn hương thơm của thê tử, đỡ nàng dựa vào lòng mình vừa nghẹn ngào hát khẽ. " Tháng hai hoa nở bên Nguyệt hồ... nhẹ ôm lấy nàng vào lòng... sương khói tháng ba vương trên ngón tay nàng... long lanh như ngọc ..."
Ánh tịch dương phủ lên hai người, đắp lên đôi bích nhân một màu huy hoàng diễm lệ mà thê lương, đẹp đến mức thiên nhiên cũng phải lặng im như sợ làm cảnh tượng đẹp đẽ ấy biến mất.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Gia Cát gia chủ đã trở về, Vương giả của Minh Hạ đã trở về.
Ngay trong ngày hôm ấy, hơn hai mươi thế gia của Minh Hạ tề tụ trong Hồng Vũ đường nhìn thấy Gia Cát gia chủ liền cung kính hành bán lễ. Gia Cát gia chủ tiến vào Hồng Vũ điện xua tay miễn lễ cho bọn họ rồi mọi người cùng nhau ngồi xuống. Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Cuối cùng Gia Cát gia chủ cũng lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im ắng đó.
"Hai mươi gia tộc phản bội lần này tổng cộng 2300 người, nhìn thương vong lên đến hơn một nửa của bọn người kia ta biết các vị đã làm hết sức rồi. Việc của Trầm Thư đến ta cũng không thể ngăn cản thì các vị lại càng không thể ngăn cản nàng, vì vậy, các vị không cần vì việc này mà tự trách."
Giọng của y trầm thấp mà uy nghiêm càng khiến không khí trong Hồng Vũ điện trở nên trang trọng hơn.
"Đại nhân bớt bi thương." Hơn hai mươi thế gia thở dài an ủi y.
"Ta không sao, việc cá nhân không thể làm ảnh hưởng đến cục diện thiên hạ, các vị đã sẵn sàng để ngăn cơn sóng dữ này chưa?" Gia Cát gia chủ chân thành hỏi.
Lăng gia chủ - Lăng Mục Phong lên tiếng trước nhất: " Tận diệt thì quá mức rêu rao, hoàng thất các nước chỉ có các quân chủ mới biết đến sự tồn tại của Minh Hạ, nay chúng ta tuột mất một lũ sói mắt trắng có lẽ chúng đã có một ít chiêu trò chuẩn bị giữ chân chúng ta khiến chúng có đủ thời gian lớn mạnh rồi mới liên hợp cùng quân chủ các nước chĩa mũi nhọn về phía Minh Hạ."
Cảnh Túc trầm ngâm một chút đột nhiên nhớ ra sắc bén nói: " Bọn chúng trộm thiên cơ ở Tàng Tinh các rồi rời khỏi Minh Hạ chắc chắn không phải là cúi đầu với quân chủ của bất kì quốc gia nào mà là muốn chiếm đất xưng vương!"
"Việc này là chắc chắn." Gia Cát gia chủ mỉm cười sâu sắc.
"Chúng ta như vậy chẳng lẽ phải mặc cho bọn chúng gây chiến tranh loạn lạc khiến bình dân bách tính phải lầm than sao?" Lan gia chủ - Lan Phượng nhíu mi sầu não.
Phong gia chủ - Phong Dực ngồi bên cạnh Lan Phượng vỗ nhẹ vai hắn nói: " Đương nhiên chúng ta không thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm. Hôm nay chúng ta tề tụ ở đây không phải là vì việc này sao."
Bích gia chủ - Bích Tử Lai trầm ngâm nói: " Đại nhân, huynh có dự định gì không? Thứ cho đệ nói trước, việc này là không thể chậm trễ đâu, nếu như chúng ta không thể tạo quá nhiều khó khăn cho bọn chúng thì cứ thuận nước đẩy thuyền đi."
"Như vậy sao, ta cũng nghĩ vậy." Gia Cát gia chủ mỉm cười nói tiếp "Có lẽ lần này, chúng ta thật sự phải rời khỏi Minh Hạ một thời gian rồi, Tử Lai, đệ trở về Bạch Lan quốc đi. Còn ta, có lẽ sẽ đến Ngọc Kì quốc, chỗ đó mạng lưới tình báo dày đặc nhất, ta thuận tiện cũng có thể sắp xếp vài thế cục có lợi cho đệ nữa."
Bích Tử Lai trầm giọng đáp " Đệ sẽ cố gắng!"
Gia Cát gia chủ có chút không yên lòng Bích Tử Lai lại chân thành mà dặn dò thêm: "Đến đó không thể tùy hứng nữa đâu đấy, quan trường hiểm ác, bất cẩn một cái là bị người ta ăn sạch sành sanh không còn tí xương cốt nào, Tử Lai nhất định phải cẩn thận."
Bích Tử Lai hiểu y quan tâm mình chân thành trong lòng cũng cảm động mà hứa hẹn với y: "Tử Lai quyết không phụ lòng đại ca."
"Còn một chuyện nữa, Tri Hạ, đệ hãy giúp ta tìm kiếm tung tích của con gái ta." Gia Cát gia chủ mím môi nói, trên gương mặt lộ ra sắc thái lạnh lẽo.
"Việc đệ nên làm." Khanh Tri Hạ cúi đầu nói, dù sao đây cũng là lỗi của hắn và Cảnh Túc. Nếu lúc đó bọn họ có tâm phòng bị thì con gái mới sinh của đại ca sao có thể bị mang đi như vậy.
"Hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. Sau khi ta đi, Cảnh Túc sẽ lo liệu việc của Minh Hạ, còn có, Tiểu Túc đệ giúp ta chăm sóc Lâm Lăng." Gia Cát gia chủ buông tiếng thở dài, y cảm thấy thật mệt mỏi sau ngày dài này. Mọi thứ đổ xuống quá nhanh khiến y cảm thấy đáy lòng nặng trĩu như bị hàng ngàn tảng đá đè chặt, rất đau, còn có, rất khổ sở...
Các vị gia chủ vội vàng giải tán, trên đường vừa đi vừa nhẹ giọng thảo luận cách xử trí hạ nhân phản bội trong nhà và còn có đồng cảm với quyết định của Gia Cát gia chủ. Y còn trẻ, dù đã trải qua mấy lần Nhân sinh trận, trải qua mấy kiếp người thì vốn sẽ trầm ổn hơn người khác nhưng nỗi đau mà y phải vượt qua quá lớn. Trong một ngày bị bằng hữu, cấp dưới phản bội, thê tử tâm ái vì y mà mạng sống cũng tiêu tan, nữ nhi duy nhất vừa sinh ra đã bị người khác mang đi. Những việc này nếu xảy ra trên người bọn hắn, bọn hắn chắc hẳn cũng sẽ đau đớn đến chết lặng như y, dù thấu hiểu nhân tình thế thái, trải qua vô vàn bi thương, nhìn thấu hết thảy mọi chuyện thì đau lòng nhất cũng chính là vì thấu hiểu nhất.
Cho nên việc y buông bỏ sự vụ của Minh Hạ lúc này, cùng Bích Tử Lai ra ngoài sắp xếp cục diện thiên hạ cũng nằm trong dự liệu của bọn họ lúc này. Bích Tử Lai là đệ đệ kết nghĩa của Cố Trầm Thư nhưng tình cảm tỉ đệ của họ còn sâu sắc hơn so với thân nhân đích thực là nhà mẹ đẻ của Cố Trầm Thư. Cố Trầm Thư ngã xuống cũng khiến Bích Tử Lai bàng hoàng, đau đớn không khác gì thân sinh tỉ tỉ của hắn qua đời, cho nên, Bích Tử Lai đi Bạch Lan quốc là vì để có thể có việc quan trọng cho hắn làm còn hơn nhẫn tâm nhìn hắn đau thương khổ sở chôn chân ở Minh Hạ. Còn về Gia Cát gia chủ rời đi một thời gian chính là để sắp đặt thế cục nhưng cũng là để khuây khỏa nỗi lòng trĩu nặng.
Bọn họ sống bên nhau từ nhỏ, lớn lên bên nhau nên hiểu rõ nhau như vậy đấy. Hậu duệ của Minh Hạ chính là sẽ có lúc giật mình nhận ra mình đã sống rất lâu bên cạnh nhau nhưng không đấu tranh nội bộ như bên ngoài, sẽ có lúc bàng hoàng vì sự tàn nhẫn của thiên cơ nhưng cuối cùng vẫn sẽ dũng cảm đối mặt, sẽ không bao giờ phải giả bộ trước mặt nhau bởi họ hiểu nhau hơn là hiểu chính bản thân mình, sẽ có lúc mâu thuẫn giận dỗi nhau nhưng rồi sẽ lại bắt tay làm lành, tình cảm lại càng thân hơn trước. Đó chính là điều tốt đẹp họ có được mà những gia tộc nhỏ kia không bao giờ hiểu được. Cho nên bọn họ mới có ý nghĩ phản bội lại Minh Hạ vì bọn họ không cam lòng bị Gia Cát gia quản thúc, hạn chế. Nực cười! Hơn hai mươi vị gia chủ của thế gia Minh Hạ hiểu rõ đó không phải là quản chế mà là trách nhiệm dẫn đường của Gia Cát gia, trách nhiệm nặng nề nhất.
Bọn họ đi chưa xa khỏi Hồng Vũ đường nên vẫn có thể nghe thấy giọng hát thê lương, đứt quãng của Gia Cát gia chủ vang vọng:
"Gió lặng rồi, sóng chẳng gợn nữa... nước mắt nàng xé nát cõi lòng ta... đâu có đáng để nàng nghĩ ngợi... "
"Nắng tháng năm soi rọi,... hồng quang rực rỡ như ánh mắt nàng... ấm như lửa soi rọi trái tim ta... "
Bọn họ lặng im lắng nghe thật lâu, cuối cùng cũng không biết là ai lên tiếng khiến cả bọn tản đi mà lòng âm ỷ đau. "Đi thôi, đừng quấy rầy huynh ấy."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời tác giả:
Minh Hạ là một khối đoàn kết, một người đau lòng cả bọn cùng đau lòng. Thật là đồng bọn tốt, no no no, là huynh đệ tốt!!!
Ừm, thật ra Q1 chính là tiền truyện đó, cho nên sẽ có một vài chi tiết nặng nề một chút, ngây thơ một chút, ấu trĩ một chút, dù sao đây cũng là tiền đề của cả bộ Minh Hạ - Loạn thế nên cần phải kĩ lưỡng một chút nữa, rất nhiều chi tiết ở Q1 sẽ được khai thác ở những phần sau nha nha nha nha!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com