Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Shortfic Mình Ơi - 1/3

- Vee, em đứng lại đó cho anh!

- Tại sao tôi phải làm theo lời anh?

- Em làm ơn nghe anh nói có được không? Đừng bỏ anh mà em ơi. - San trong cơn đau bởi chất độc từ viên đá vẫn cố gắng nặng ra từng chữ hoàn chỉnh khổ sở cầu xin người thương đừng rời xa hắn.

- Tạm..biệt, P'San.

Vee cũng chẳng ổn hơn hắn là bao, nhưng người con gái trong lòng của người chồng cậu đã bái đường đã từng thành thân bái đường, nay đã tìm đến chồng cậu, đau lòng hơn là cậu là người đưa ra quyết định tình nguyện rời đi, San đã sống cả trăm năm trong đau đớn giờ đây cậu tự tay trả hắn về với người con gái hắn đợi chờ.

- Vee..ực.. - San lúc này không thể trụ nổi nữa, hắn ngã khuỵ xuống nền đất, ý thức mất dần dù chất độc từ viên đá đang hành hạ hắn từng giây một.

Vee chạy thật nhanh ra ngoài không ngoảnh đầu lại, vì cậu hiểu nếu quay đầu lại dù một cái. Cậu sẽ không kiềm lòng chạy tới ôm hắn nức nở và không nỡ rời đi.

"Anh hận em thì cũng không sao cả, chỉ là em không thể nào để anh chết dần chết mòn vì anh đã đem lòng yêu em, bởi vì em chẳng phải là cái người đầu thai gì đó cả, em là em, cô ấy là cô ấy"

"Nhẫn vàng em trả, lòng thề thuỷ chung"

Vee rời khỏi hắn vào cái đêm hôm ấy cũng đã hai tháng trời, cậu chuyển sang một công việc mới, Vee đã cùng ngoại chuyển đến thủ đô cách xa KrungThep và quyết định cắt đứt liên lạc với San.

Trước đây bác sĩ có nói với cậu, bà ngoại vốn đã lớn tuổi cơ bản là không thể hoá thêm được nữa, cái đêm mà cậu rời khỏi hắn, Vee đã mang cả thân người ướt sủng thăm bà ngoại, cháu trai mạnh mẽ vui tính của bà hàng ngày vẫn cười tươi và lạc quan trước cuộc đời đầy giông bão, giờ đây xà vào lòng bà khóc nức nở, ngoài mặt cháu của bà luôn cười nhưng trong bụng từ lâu đã dồn nén rất rất nhiều chuyện, chỉ là Vee không muốn bà lo lắng mà thôi.

Tiếng đổ vỡ đập phá vang lên cả căn phòng cổ kín, San vẫn đang chống chọi cơn đau từ chất độc trong cơ thể phát dần khắp người, chỗ nào cũng đau, "tim cũng rất đau"

- Cụ Cố, người mở cửa đi mà.. - A Ju không nhịn được khóc sướt mướt vì tình trạng này đã diễn ra hơn một tháng rồi, cứ cái đà này San sẽ chết trong đau đớn, cả gia đình sẽ không chịu nổi mất.

- Vee, em đang ở đâu?

Vee trở về căn hộ nhỏ, bên trong chẳng có lấy một ánh đèn, cậu chẳng buồn đi rửa sạch sẽ vì cơ thể đã sập tới nơi rồi, chôn mình trên chiếc sofa nhỏ yên tĩnh ngủ trong bóng tối.

"P'San, lại thêm một đêm em ngủ một mình nữa rồi.."

Vee mở mắt sau một giấc ngủ ngắn trên sofa, cơ thể nóng ran và cổ họng khô khát khắp người đau nhứt, sắp đến giờ cậu phải đến nơi làm việc để mưu sinh. Mặc kệ cơ thể yếu ớt Vee vẫn hoạt động như mọi ngày, ăn qua loa bằng hai lát bánh mì, lục trong tủ lấy một viên thuốc để qua cơn đau đầu đang âm ỉ đau nhói.

- Thằng Vee, mày khoẻ không đấy? - Ton vỗ nhẹ lên  vai của cậu hỏi thăn.

- Tao không sao, vẫn khoẻ mà - Vee vẫn cố gượng cười một cái để bạn thân không phải lo lắng dù mồ hôi trên trán đã rả rịn chảy hồn hột trên gương mặt tái nhợt xanh xao.

Vừa dứt lời những trước mắt cậu bỗng mờ dần và không thấy gì xung quanh nữa, thân thể đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo, sức người có hạn Vee không thể chống chọi với cơn sốt trong người mà ngã gục ngất xỉu trước mặt Ton.

- Vee..Vee, có ai ở đó không?? - Ton hoảng hốt đỡ cậu, sao mà thằng bạn nó số khổ vì tình dữ vậy nè không biết.

Vee mơ màn tỉnh dậy sau cơn sốt hành hạ một ngày dài, trên trán còn có một chiếc khăn ấm nóng hạ sốt, bàn tay phải yên vị trên giường được một bàn tay khác bao phủ nắm chặt lấy. Vee đã tỉnh táo hơn phần nào và nhận thức rõ mình đang ở đâu rồi.

Rõ ràng là chia tay rồi mà vẫn còn bưng cậu về ngôi nhà thân thuộc này, có phải là hắn muốn cậu đau lòng đến chết đi sống lại nữa không, buông tha cho nhau khó khăn đến vậy sao?

San nửa nằm nửa ngồi ngủ thiếp đi vì hắn đã chăm cậu suốt một đêm dài, nhưng bàn tay của hắn một giây cũng không hề buông tay người con trai đang nằm sốt trên giường ấy, Vee không biết làm sao đối diện với hắn trong tình cảnh này nữa, đôi khi còn chẳng biết đối diện cảm xúc của bản thân như thế nào cho đúng.

Từ nãy đến giờ Vee không hề rút tay lại, vì sợ nếu rút về hắn sẽ tỉnh giấc và sẽ nổi giận mắng cậu vì đã để bản thân sốt đến ngất đi như thế này. Rời xa vòng tay hắn là bão tố nhưng bão tố này cậu có thể chịu được mà? đâu có ai sống thiếu ai mà chết đâu. Nhưng Vee đã không chứng kiến cảnh sau khi cậu rời đi, hắn trả viên đá cho người con gái được cho là người tình kiếp trước đã đầu thai của hắn, San đã quỳ xuống nói ra suy nghĩ và thành thật với trái tim cảm xúc của hắn, hắn đã đem lòng yêu Vee, chàng trai có nụ cười tươi như ánh mặt trời dù đời có xô ngã cậu bao nhiêu lần, ánh mặt trời trên khuôn mặt cậu không bao giờ tắt đi nụ cười vốn có, đó là sự ấm áp an ủi và an toàn trong suốt một năm qua hắn được cảm nhận từ cậu.

Hắn luôn cho rằng chỉ cần tìm được khun Wad và che chở bảo vệ yêu thương cô ấy, mọi thứ hắn cất công chờ đợi tìm kiếm người con gái ấy sẽ được như ý, nhưng vạn lần hắn không nghĩ đến lần đầu gặp em ấy viên đá đã phát sáng cho thấy Vee chính là khun Wad đầu thai chuyển sinh, nhưng là thân xác nam nhân, hắn ban đầu một mực bảo A Tao có xem lộn không nhưng đã đi xem lại nhiều lần em ấy là người hắn đã khổ sổ tìm kiếm.

Tưởng chừng sẽ cùng em sống những ngày tháng yên bình, nữ nhân dung mạo sắc sảo đến miếu Mẹ Nữ Oa tìm hắn và tự nhận mình là khun Wad người hắn chờ đợi trăm năm, San thật sự không biết gì cả, rõ ràng viên đá lúc đầu chỉ người cần tìm và tìm được Vee nhưng sao lại có thể?

Rồi chuyện gì đến nó cũng phải đến, đêm mưa gió ấy cậu đã trả nhẫn lại cho hắn một mình rời khỏi nơi đó và cắt đứt liên lạc kể từ đó.

Nghĩ đến những chuyện từng xảy ra trước đó, Vee khôi phục lí trí, nhẹ nhàng rút bàn tay tê rần ra khỏi hắn, bước xuống giường đi thật nhẹ nhàng tránh làm thức giấc, cậu không thể ở lại đây nữa, khun Wad thấy thì sẽ ghen mất.

Rời giường chưa được năm bước San giật mình tỉnh giấc, thấy cảnh cậu muốn bỏ hắn đi một lần nữa dứt khoát đưa cậu trở về giường mặc kệ người kia có chống chế hắn vẫn nhất quyết không để Vee xuống giường.

- P'San bỏ em ra, em muốn về nhà

- Em muốn bỏ anh một lần sao? em đang bị ốm đấy, đừng bỏ đi mà..

- Tụi mình kết thúc rồi, anh mau bỏ em ra đi khun Vad vào thấy là phiền lắm đấy

- Em thôi đi Vee, em tự tiện trả nhẫn bỏ anh mà đi, tự ý giao anh cho cô ấy, em nghĩ trả anh cho cô ấy anh sẽ hạnh phúc sao?

- Nhưng mà anh đã đợi người ta cả trăm năm rồi, em chỉ là kẻ giả mạo thôi anh à.

Nói xong cậu muốn rời đi ngay lập tức, vì còn ở đây thêm phút giây nào cậu sẽ không kiềm lòng nổi quay lại ôm lấy hắn gào khóc mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com