Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9 : Người yêu nhất ? - 1




           

Hai tuần lễ, mười bốn ngày... thời gian trôi nhanh như bay, thoáng chớp mắt, ngày lễ đính hôn rồi sẽ cận kề. Mỗi ngày trôi qua, Min Hyun đều ở lại văn phòng đến tận đêm khuya, dù công việc không nhiều nhưng hắn vẫn cố lẫn tránh. Thiệp mời đã được phát, trên dưới sở cảnh sát, ai ai cũng bàn tán về chuyện vui này. Hắn không muốn tan ca sớm, chỉ cần hắn không bước ra khỏi văn phòng thì cha mẹ hắn, hay là gia đình Sở Phó sẽ không lấy cớ mà bắt hắn đi thử trang phục, đi chọn địa điểm tổ chức,...

Đôi lúc, Min Hyun thầm nghĩ, hắn có quá nhu nhược khi không chống đối cuộc hôn nhân này hay không? Nếu hắn nhất quyết từ bỏ hôn ước này thì sao? Mối quan hệ cha con có lẽ sẽ chấm hết chăng? Thế lực của Sở trưởng sẽ suy yếu đi do mất đi sự ủng hộ của Sở Phó sao? Nếu Min Hyun huỷ hôn và chạy trốn cùng Jae Hwan thì thế nào? Sở trưởng đại nhân cao cao tại thượng sẽ không truy lùng đứa con ngỗ ngược, phá huỷ con đường quan lộ của ông sao? Jae Hwan chạy trốn cùng hắn... tương lai của cậu sẽ thế nào ?

Càng suy nghĩ, phía trước sao lại càng mịt mù, Min Hyun quả là không còn đường lui. Hắn không muốn mất Jae Hwan, càng không muốn mất đi tình cảm gia đình. Tuy rằng Min Hyun luôn cảm thấy không thoải mái với những điều cha mẹ sắp đặt vào cuộc sống của mình, nhưng dù gì cũng là đấng sinh thành, không phải nói buông bỏ là có thể quay lưng bước đi không ngoảnh lại.

Đồng hồ điểm mười một giờ đêm, Min Hyun mới uể oải đóng những tập hồ sơ vụ án trên bàn lại, lấy áo khoác, tắt đèn ra về. Lái xe ra khỏi sở cảnh sát, Min Hyun hướng thẳng về khu căn hộ nhưng về đến nơi không lên nhà mà lại ở sân bóng rổ chơi đến khi người mệt lã. Tâm trạng không biết tỏ bày cùng ai, khó chịu mà không thể giải bày, Min Hyun trút hết bao tâm tư vào trái bóng, mạnh bạo dằn bóng, lên rổ điên cuồng không ngừng nghỉ.

Hắn rất muốn về nhà để gặp Jae Hwan nhưng lại lưỡng lự. Từ ngày cả hai biết chuyện đính hôn, không khí bỗng trở nên ngượng ngùng khó tả. Dù Jae Hwan nói cậu ổn, nhưng chỉ là cố tỏ vẻ cậu không sao, khi đối mặt với Min Hyun, cậu cũng trở nên gượng gạo, không hoạt bát trò chuyện như xưa. Chính bản thân Min Hyun lúc này đối mặt với Jae Hwan, miệng cũng khô khốc không thể mở lời tự nhiên. Tưởng chừng như giữa Min Hyun và Jae Hwan đã dựng lên một bước tường vô hình đầy vững chắc.

Min Hyun rơi vào chuỗi ngày lẫn tránh hiện thực. Ban ngày hắn sẽ vùi đầu vào những vụ án khó nhằn để có cớ tránh những cuộc gọi của cha mẹ mình, ban đêm hắn sẽ vắt kiệt sức mình ở sân bóng rổ để không phải nhìn thấy Jae Hwan gắng gượng tỏ ra vui vẻ.

- Anh định trốn tránh như thế đến bao giờ ?

Jae Hwan cầm trên tay khăn lông cùng một chai nước, đứng dựa vào góc sân, lặng im ngắm nhìn Min Hyun chơi bóng rổ suốt cả tiếng đồng hồ. Cậu bước đến gần, dùng khăn lau lên gương mặt nhễ nhại mồ hôi của anh. Min Hyun cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống chân mình, không dám nhìn vào mắt cậu. Anh biết Jae Hwan đã nhìn thấy sự trốn tránh của mình.

- Uống nước đi, chơi nãy giờ hẳn là mệt rồi chứ gì ? _ Jae Hwan mở chai nước lạnh, đưa cho hắn, mỉm cười như những ngày ở học viện năm xưa.

- Vậy còn em... định gắng gượng cười với anh như thế đến bao giờ ? _ Min Hyun nhận lấy chai nước, nốc một ngụm đầy, hằng hộc hỏi lại cậu.

Cả hai lại chìm vào im lặng, Jae Hwan cũng bị anh bắt bài rồi. Khi hai con người quá hiểu nhau, đôi lúc muốn giấu đi cảm xúc của mình sao mà khó quá. Hai giờ sáng rồi, chẳng còn ai thức cả, sân bóng chỉ có một ngọn đèn lập loè ngay bảng rổ, còn lại cả sân đều tối om. Min Hyun ngồi bệt xuống sân bóng cố tình kéo theo Jae Hwan làm cậu mất thăng bằng mà té nhào vào lòng anh.

- Cẩn thận người khác nhìn thấy bây giờ ! _ Jae Hwan rụt người lại, đẩy thân người ướt mồ hôi kia ra.

- Hai giờ sáng rồi ai mà còn thức chứ... vả lại sân bóng tối tăm như vậy..._ Min Hyun ôm lấy Jae Hwan kéo cậu sát vào người mình.

- Người anh hôi chết đi được! Mồ hôi không à ! _ Jae Hwan cằn nhằn nhưng lại không cự tuyệt cái ôm đó.

- Có bao giờ anh ôm em, hôn em ở nơi công cộng chưa Jae Hwan ? _ Min Hyun trầm tư lên tiếng, anh ôm cậu thật chặt, ngồi yên trong bóng tối.

- Có chứ... Lần đầu tiên anh ôm em là khi em bị đình chức, ở con dốc gần sở cảnh sát... Lần đầu tiên anh hôn em là khi chúng ta cùng nhau leo núi..._ Jae Hwan mỉm cười nhớ lại, những ký ức này sao có thể quên.

- Lần nào cũng mưa lớn... mưa đến trắng xoá che hết tầm nhìn... Mọi người đều chạy đi trú mưa, xung quanh chả còn ai... Khi đó anh mới dám công khai mà ở bên em... Jae Hwan, thật sự em không giận anh một chút nào sao ?

Min Hyun nghĩ lại, những lần đó, anh dũng cảm thể hiện tình cảm với Jae Hwan là vì anh biết có màn mưa che giấu cho họ. Jae Hwan chưa từng đòi hỏi điều gì trong mối quan hệ này, anh cảm thấy đau xót thay cậu.

- Ở đâu? Lúc nào? Có ai nhìn thấy hay không? Với em không quan trọng đâu, Min Hyun... Chỉ cần bên anh là đủ rồi !

Jae Hwan lắc đầu, mỉm cười nhìn vào mắt anh, đôi hàng mi dài khẽ động. Đôi mắt của Jae Hwan luôn trong như một mặt hồ phẳng lặng, bình yên luôn khiến Min Hyun không thể dứt ra được. Ngồi trong bóng tối thế này, cảm giác thật an toàn, giống như trong màn mưa vậy, như vậy khiến cậu thoải mái hơn mà tựa đầu vào vai anh. Đối với Jae Hwan, cậu không quan trọng danh phận, cậu không quan tâm mọi người nghĩ gì. Trong thế giới tình yêu của Jae Hwan, tồn tại một Min Hyun là đủ.

Min Hyun quay mặt đi, mắt anh chợt cay cay, cảm giác không đem lại sự an toàn cho người mình yêu thật khó chịu lắm. Chỉ vỉ yêu anh mà Jae Hwan phải chịu đựng bao nhiêu cay đắng, Min Hyun thật không cam tâm.

- Hôm nay ngoại lệ đi... trời không có mưa nhưng..._ Min Hyun bỏ dỡ câu nói.

- Nhưng sao ?

Jae Hwan ngước lên nhìn anh, ngay lúc đó, Min Hyun cúi xuống hôn cậu. Môi chạm môi, ngọt ngào đến từng nhịp thở.

- Này... lỡ có người đi ngang thấy thì sao ? _ Jae Hwan nhíu mày, như một thói quen đẩy anh ra.

- Em có thể thôi phá không khí lãng mạn lúc này không ?

Min Hyun mạnh bạo đè Jae Hwan nằm xuống sân, mãnh liệt hôn môi cậu. Tự dưng đêm nay, anh lại muốn đường đường chính chính mà yêu thương con người này. Muốn ôm cậu lúc nào thì ôm, muốn hôn lúc nào thì hôn như bao cặp tình nhân khác.

Jae Hwan chợt cảm thấy nụ hôn này ấm vô cùng, chưa bao giờ anh và cậu thôi cảnh giác, thể hiện tình cảm ở những nơi như thế này cả. Jae Hwan biết bao lần muốn chạy đến ôm hôn anh nhưng đều phải kìm lại, không thể tuỳ tiện được. Nụ hôn này là một ngoại lệ đáng nhớ...

.

.

.

Min Hyun cùng Jae Hwan đến sở cảnh sát như mọi ngày, cuộc nói chuyện đêm qua đã xoa dịu ít nhiều tâm trạng nặng nề của cả hai suốt thời gian qua. Cả tổ trọng án vẫn bù đầu vào công việc, án thì không bao giờ hết để điều tra. Dù Sở trưởng có cố sắp xếp những vụ án đơn giản cho đội Min Hyun để anh có thời gian chuẩn bị cho buổi tiệc trọng đại nhưng có vẻ không ảnh hưởng gì đến tác phong của Hwang Đội trưởng. Min Hyun phá xong vụ này lại kiếm vụ khác để điều tra, một phút cũng không cho mình thảnh thơi như ý cha mình mong muốn.

Buổi họp sáng của tổ trọng án vẫn diễn ra như mọi khi, hôm nay Min Hyun thụ lý một vụ mới. Mọi người đang phân tích tình tiết vụ án cùng đặc điểm của hung thủ thì một viên cảnh sát mặc quân phục gõ cửa cắt ngang cuộc họp.

- Sếp Hwang, khi nãy có một thanh niên lái mô tô chạy ngang sở cảnh sát rồi ném vào một chiếc hộp, trên đó có ghi gửi cho Thanh tra Hwang Min Hyun !

Viên cảnh sát đó đưa chiếc hộp với dòng chữ đỏ như viết bằng máu. Min Hyun nhíu mày nhận lấy, cách gửi bưu phẩm này rất giống kiểu đe doạ. Tên tội phạm nào dám đến tận sở cảnh sát để làm kiểu này chứ?

- Camera có quay được mặt hắn không ? _ Min Hyun vừa nhanh tay mở chiếc hộp ra vừa hỏi.

- Thưa sếp! Tên đó đội mũ bảo hiểm che hết mặt, hắn còn rú ga thật mạnh khi chạy ngang, giống như là cố tình gây chú ý vậy !

- Không quay được mặt thì cũng quay được biển số xe, mau đi kiểm tra !

- Dạ rõ !

Trong chiếc hộp chỉ vỏn vẹn một chiếc USB bình thường, Min Hyun nhanh chóng kết nối vào máy tính của phòng họp, một đoạn video được phát khiến cả đội trọng án không khỏi bất ngờ.

- Chào Thanh tra Min Hyun! Nhận ra tao không ?

- Seung Woon! Hắn còn dám gửi cả video đến, đúng là muốn thách thức cảnh sát mà ! _ Daniel nóng tính đập bàn.

Lệnh truy nã Seung Woon đã được ban hành gần cả tháng nhưng không có kết quả, cảnh sát đã lùng sục cả vùng biển hắn bỏ trốn nhưng vẫn không có tung tích. Hôm nay bất ngờ hắn gửi bưu phẩm đến trêu ngươi cảnh sát, khiến cả đội bực tức. Min Hyun cay cú nhìn vào màn hình, gương mặt Seung Woon vô lại, thái độ bỡn cợt đầy khiêu khích. Dù hắn không còn đạo mạo như xưa, trên màn hình, Seung Woon giờ đây ăn mặc xuề xoà, râu ria lổm chổm nhìn rất khốn khổ không còn là một ông trùm vẻ vang khi xưa.

- Phải! Tao là Seung Woon đây! Đám cảnh sát vô dụng chúng bây tốn bao nhiêu công sức mà không tìm được tao. Vô dụng, đúng là lũ ăn hại ! _ Seung Woon phì phèo điếu thuốc, không ngừng buông lời lăng mạ cảnh sát _ Nghe đâu Thanh tra Min Hyun sắp làm lễ đính hôn với con gái Sở Phó phải không? Chúc mừng!!! Chúc mừng nha!!! Hahahahaha !!!

Seung Woon cười rộn ràng đầy bỉ ổi vỗ tay rầm rang, bất chợt hắn nghiêm mặt, nhìn vào màn hình như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Seung Woon như một kẻ điên dại, tâm trạng rất mất kiểm soát. Đôi mắt hắn căm hận đến ánh lên tia chết chóc, hắn nghiến răng nói từng chữ một rất dữ tợn :

- Hwang Min Hyun! Mày giết chết Woo Jin vợ tao! Mày bắt hết anh em của tao! Mày phát tan chuyện làm ăn của tao! Tao thề sẽ trả đủ! Tao sẽ tặng cho mày vài món quà cưới đặc biệt! Hahahaha... Quan trọng hơn, tao sẽ cho mày nếm mùi vị đau đớn nhất khi thấy... NGƯỜI MÀY YÊU NHẤT, CHẾT TRƯỚC MẶT MÀY! Giống như mày giết chết vợ tao trước mắt tao! Nhớ đó Hwang Min Hyun! Tao sẽ giết...NGƯỜI MÀY YÊU NHẤT! Tao nhất định khiến mày đau đớn, nhục nhã sống không bằng chết !

Màn hình tắt ngúm, Min Hyun tức đến tay nắm thành đấm, ánh mắt long lên đến nổi cả gân máu. Anh hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh cơn giận không làm ảnh hưởng đến lý trí.

- Ji Hoon! Mau đem USB qua Tổ Pháp Chứng và Tổ Công Nghệ xem có manh mối gì không! Ji Sung,  nhanh chóng điều tra về chiếc mô tô và người đàn ông khi nãy gửi bưu phẩm này! Seung Woon trở về Seoul, không còn đàn em thân cận, chắc chắn sẽ liên hệ với mấy tên có máu mặt trong giang hồ để xin giúp đỡ! Daniel và Seung Woo, hai người mau đi tra hỏi các xã đoàn, tìm tung tích của hắn cho tôi !

Min Hyun dù tức giận nhưng vốn làm việc chuyên nghiệp, anh nhanh chóng phân công hành động cho các anh em. Seung Woon là tên tội phạm nguy hiểm, lần này hắn dám đối đầu với cánh sát, chắc hẳn là rất liều mạng. Min Hyun cho tạm hoãn vụ án đang điều tra, dồn toàn lực truy bắt Seung Woon.

- Rõ thưa Sếp !

- Đội trưởng... còn SaeNa... Seung Woon biết anh sắp đính hôn, chắc hẳn hắn ám chỉ đến SaeNa !

Jae Hwan lên tiếng, trong đoạn video khi nãy, Seung Woon năm lần bảy lượt đòi giết người Min Hyun yêu nhất, chắc chắn SaeNa sẽ rất nguy hiểm trong thời gian này.

- Còn cha mẹ của Đội trưởng nữa! Hắn nhắm đến Sếp Hwang, chắc chắn những người thân của sếp đều có thể là mục tiêu của hắn ! _ Ji Hoon trầm tĩnh lên tiếng.

- Tôi sẽ yêu cầu cấp trên cho người bảo vệ ba mẹ tôi và SaeNa 24/7 ! _ Min Hyun nhắm mắt suy nghĩ một hồi _ Jae Hwan! Cậu sẽ tham gia vào đội bảo vệ SaeNa, theo sát cô ấy không rời một bước !

Khi coi đoạn video đó, chắc hẳn ai cũng điều có chung suy nghĩ người Seung Woon đe doạ khả năng cao nhất là SaeNa – hôn thê của Min Hyun. Nhưng lòng Min Hyun lại không ngừng nghĩ đến Jae Hwan. Dù Jae Hwan cũng là một cảnh sát, khả năng nguy hiểm của cậu vẫn thấp hơn SaeNa, dù thế, tốt nhất là để Jae Hwan ở bên SaeNa cho yên lòng của anh.

Jae Hwan biết Min Hyun cố tình điều cậu qua bảo vệ SaeNa là do anh lo cho cậu, nhưng cậu không muốn anh làm như vậy. Dành ưu tiên cho Jae Hwan ra mặt như thế, cậu ăn nói thế nào với các anh em.

- Sao Đội trưởng không để tôi giúp Ji Sung điều tra về người đàn ông gửi bưu phẩm? Hoặc là giúp Daniel và Seung Woo, những việc khó khăn như vậy càng nhiều người càng tốt! Còn bảo vệ SaeNa, có cả một đội Bảo vệ nhân chứng, có khi còn có Đặc nhiệm tham gia, thực chất không cần tôi ! _ Jae Hwan đứng dậy phản kháng lại Min Hyun.

- TÔI LÀ ĐỘI TRƯỞNG! TÔI BỐ TRÍ NHƯ THẾ NÀO LÀ CÓ LÝ DO CỦA TÔI! CẬU KHÔNG ĐƯỢC QUYỀN Ý KIẾN! TẤT CẢ NHANH ĐI LÀM NHIỆM VỤ ĐI !

Min Hyun đá phăng chiếc ghế trong phòng họp, hét vào mặt Jae Hwan. Tất cả thành viên đội trọng án đều bất ngờ đứng hình, chưa bao giờ thấy Đội trưởng mất bình tĩnh như vậy. Nhanh chóng tuân lệnh, lập tức rời khỏi phòng họp không nói một lời nào, chỉ còn Jae Hwan ở lại đối mặt với Min Hyun.

- Đội trưởng... Tôi cũng là thành viên đội trọng án... Anh sắp xếp điều tôi đi như vậy thật sự...

- Jae Hwan.... Đừng bướng bỉnh vào lúc này! Seung Woon nổi tiếng là tên liều mạng, lần này hắn đã lên một kế hoạch chặt chẽ rồi mới dám khiêu chiến cảnh sát! Tôi làm như vậy là để giảm rủi ro xuống mức thấp nhất thôi ! _ Min Hyun nhắm mắt suy nghĩ, anh cố tiết chế lại tâm trạng của mình, từng lời rành mạch nói với Jae Hwan.

- Rủi ro? Thật chất không ai biết chuyện của em và anh! Em không nằm trong cái anh gọi là rủi ro ! _ Jae Hwan ém giọng, nói chỉ đủ cho anh và cậu nghe.

- Em là người mà Park Woo Jin phải hi sinh để chặn lại, em nghĩ Seung Woon bỏ qua cho em dễ dàng vậy sao? Em không nên nói gì nữa, lệnh là lệnh, em ra ngoài đi ! _ Min Hyun nhăn mặt đứng dậy mở cửa.

Jae Hwan không muốn cãi vã vào lúc này, cậu im lặng bước ra khỏi phòng họp. Jae Hwan cũng là một thanh tra cảnh sát, cậu lập biết bao công trạng, năng lực của cậu không tệ. Cái cách mà Min Hyun đối đãi với cậu thật sự là coi thường cậu. Cậu không phải là kẻ yếu đuối, cậu không cần anh che chở như vậy. Jae Hwan sát cánh bên Min Hyun là muốn trợ giúp anh, không phải là gánh nặng để anh bận tâm, bảo vệ.


HẾT CHAP 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com