Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10


"Anh đang làm cái quái gì thế."

Daniel từ xong xuôi trở ra, chứng kiến cảnh Minhyun đang vuốt ve gò má của Jae Hwan, nơi mà dù thấy nó rất cực kì dễ thương nhưng chưa một lần cậu thấy Jae Hwan cho ai đó động đến, người này, ngang nhiên chạm tới lúc cậu ấy đang say ngủ, chẳng hiểu sao Daniel thấy nóng sôi dâng lên từ từng tế bào, muốn thật nhanh gạt phăng cái tay ấy ra.

Còn Jae Hwan, vì tiếng quát lớn của Daniel mà sực tỉnh, tận mấy giây ngạc nhiên với đôi tay vẫn còn áp trên má mình.

"A-anh..."

Jae Hwan bối rối, từng câu chữ nhỏ giọt qua cuống họng.

Minhyun vội vã rụt tay lại, dư vị nuối tiếc khiến anh thật muốn nhói lên một cơn đau giữa lồng ngực. Rất lâu những ngày tháng cũ, chỉ cần nơi đâu đó có anh, thì Jae Hwan luôn lẽn bẽn theo sau, ở cùng một phòng, cùng thức dậy và cùng đi ngủ, cùng học bài và cùng đến trường, cùng chia nhau một chiếc bánh chocopie, mọi thứ thật nhỏ bé và yên lành, nhưng rồi, có lẽ là, như trong thâm tâm anh đã luôn nghĩ suốt mười tám năm qua, anh là người phá hủy tất cả.

Daniel tiến lại gần, kéo tay Jae Hwan dậy, làm cả người cậu có chút luống cuống.

"Đi thôi, Jae Hwanie, tôi xong rồi."

Bàn tay của Jae Hwan đang bị Daniel nắm chặt, tỏa nhiệt ấm áp. Bỗng lại thêm một bàn tay lạnh lẽo nữa nắm lấy, chính Minhyun cũng không ngờ rằng, mình lại đủ dũng cảm nắm lấy tay cậu trước mặt như thế này.

"Đừng đi, anh muốn nói chuyện với em, Hwanie."

.

"Này trước khi tới tiệm canh bò hầm qua chỗ sàn ông Kim một chút, tôi có đồ cần lấy."

"..."

Jae Hwan vẫn dán thẳng mắt về phía trước, dù câu nói của Daniel lặp lại vài lần.

"Này, Kim Jae Hwan..!!!"

Tiếng Daniel bỗng nhiên nâng tone đột ngột, làm Jae Hwan có chút luýnh quýnh, suýt nữa phải tạt xe vào lề đường.

"Cậu nghĩ cái gì mà tập trung thế hả."

Daniel càu nhàu từ bên ghế phụ.

"À.. Không."

"Có phải cậu tiếc nuối vì đi cùng tôi chứ không phải anh ta?"

"..."

"Này, cậu phải nói gì đi chứ."

"Không phải, tôi đã hứa mời cậu đi ăn canh bò hầm rồi. Phải giữ lời hứa."

"Chết tiện, Kim Jae Hwan, đừng đưa lời hứa ấy ra làm bia đỡ đạn, nói xem..."

Daniel thực sự bực mình, ngay từ lúc ở sàn tập, cậu đã khó chịu với những cảm xúc khó hiểu rồi. Daniel luôn nghĩ rằng, Jae Hwan sẽ luôn bên mình, ngay từ lúc 9 tuổi đến tận bây giờ, 18 năm và kéo dài mãi mãi. Cậu nghĩ rằng, không cần gia đình cũng chẳng sao, mỗi ngày tìm một thứ mới mẻ, rồi cố gắng chọc cười Jae Hwan, mè nheo và đủ thứ, thậm chí trong đầu Daniel còn chút tính toán, rằng sau khi mọi chuyện của tu viện Mùa thu ổn thỏa, Jae Hwan đi đâu, cậu sẽ lẽo đẽo theo đó. Có một cái gì đó trong thâm tâm Daniel bảo rằng, cậu sẽ không an yên nếu thiếu Jae Hwan trong cuộc đời này, dù chỉ một ngày, bởi nên, Daniel hoang mang hơn bao giờ hết, dẫu biết rằng 18 năm qua trong lòng của cậu ấy có một vị trí không ai lấp nổi, đến mức đôi lúc cậu muốn quẳng con gấu bông nhỏ ấy đi chỗ khác vì chướng mắt, thì, Jae Hwan sắp sửa sẽ rời xa cậu. Một cảm giác không chút an toàn...

"Thế bây giờ tôi đang đi với ai?"

Jae Hwan ngó qua nhìn gương mặt của Daniel tưởng như sắp phát nổ đến nơi.

"Với – t-tôi"

"Vậy được rồi, tôi đi cùng cậu chứ không phải anh ta."

Daniel cào cấu ngón tay định nói thêm dăm ba câu vớ vẩn gì nữa, nhưng nhìn gương mặt quá đỗi nghiêm túc của Jae Hwan, đành cố gắng nhịn mà nuốt xuống. Chiếc xe vẫn lăn bánh và rẽ phải, dừng trước sàn tập của ông Kim.

"Chờ tôi một chút."

Daniel mở cửa bước ra.

"Lấy cái gì thế?"

"Đồ bảo hộ mới."

Cho đến lúc bóng Daniel khuất về phía trong, Jae Hwan mới buông một hơi thở dài nặng trĩu. Đôi mắt của Minhyun lúc ấy, thật sâu. Đến mức muốn nuốt chửng Jae Hwan theo câu nói "Đừng đi, anh muốn nói chuyện với em, Hwanie." Lời của anh vẫn luôn có tác động đến nỗi âm ỉ trong lòng cậu. Nếu chuyện này xảy ra ở một ngày đó sớm hơn, chắc cậu sẽ vui vẻ theo chân anh và líu lo những điều nhỏ xíu, nhưng bây giờ, chẳng còn một nghĩa lý gì nữa hết, mẫu thuẫn là mâu thuẫn, thứ mâu thuẫn này chẳng thể giải quyết được.

Vậy thì, Kim Jae Hwan, 18 năm qua mày đã (và đang) chờ đợi điều gì?

.

"J-Ji Hoon."

Daniel bước ra khỏi phòng tập, sắp sửa lao lên xe cùng Jae Hwan, thoáng chút ngạc nhiên vì nhân ảnh đang tiến tới. Và cả, Ji Hoon ở đằng ấy, cũng đang thẫn người ra không kém.

"Em sao ở đây giờ này.. Không phải đang ở viện nghiên cứu ư?"

Daniel chuyển hướng bước lại gần Ji Hoon, Jae Hwan theo hướng đi của cậu nhìn thấy em trai của mình, cũng vội mở cửa xe ra ngoài..

" Ji Hoon?"

"Jae Hwan hyung, Daniel hyung. S-sao hai người lại ở đây?"

"Tụi anh có việc."

Jae Hwan không một chút chần chừ trả lời.

"Còn em.?"

Daniel giường như cảm thấy một điều gì đó không ổn cho lắm, hôm nay là thứ hai, thường thì, gọi điện bất cứ ngày nào không phải chủ nhật trong tuần, Ji Hoon đều trả lời rằng mình bận trực vì là tân binh ở viện nghiên cứu.

"À.. e-em có chút việc gần đây, e-em đi thăm bạn."

Ji Hoon ấp úng, không ngờ lại gặp hai người ở đây, trước giờ Ji Hoon chưa hề nghĩ, Daniel lại đến một sàn tập xa như thế này.

"Bạn em?"

Jae Hwan chất vấn.

"V-vâng ạ. Em cũng đang trên đường về."

"Nhưng lối ra ở phía ngược lại, Ji Hoon."

Chết tiện, Ji Hoon thầm rủa chính mình vì nghĩ có thể nói dối trót lọt trước mặt Jae Hwan, một điều bất khả thi mà chính Ji Sung hyung cũng không thể làm nổi.

"E-em em.."

"Thôi, đang trên đường về chứ gì, đi ăn cùng tụi anh đi, canh bò hầm ấy.."

Daniel lại cười xòa, đưa tay khoác ngang bả vai đứa em nhỏ.

"V-vâng."

Ji Hoon ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Jae Hwan vẫn chưa hết nghi ngờ.

"Khoan đã Ji Hoon, em không có đang giấu bọn anh điều gì chứ?"

"Thôi nào Jae Hwan, tình cờ thôi mà."

Jae Hwan sắc bén hơn những người còn lại, cái danh 16 tuổi đậu đại học S chẳng phải dư thừa đâu.

Chần chừ một giây, Ji Hoon cũng ậm ừ.

"Không hyung, em thì làm gì có chuyện gì để giấu."

"Thôi thôi, lên xe đi, tôi đói bụng lắm rồi."

Daniel tiến lại, kéo cả Jae Hwan và Ji Hoon về phía chiếc xe màu rêu cũ kỹ, nhanh chóng vào trong và đánh một đường thẳng đến tiệm canh bò hầm. Ji Hoon có vẻ đang giấu họ một điều gì đó, Jae Hwan khá ăn chắc vì thằng bé không hề biết nói dối, và khuôn mặt nãy giờ đang vẽ ra nét lúng túng thực rõ ràng.

Thôi kệ đi, thằng bé cũng đã phủ nhận.

Jae Hwan tặc lưỡi, vì nghĩ rằng điều này không quá nghiêm trọng đâu, tự nhủ đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, còn nhiều việc cần bọn họ dùng đầu tính toán hơn là chuyện này. Mà hơn nữa, Ji Hoon là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chắc sẽ không có việc gì quá đáng.

Nhưng mà, có chuyện này, chắc Jae Hwan sẽ nổi khùng và truy hỏi cho đến tận cùng... Ji Hoon một năm nay, chưa một lần đăng ký vào ký túc xá của Viện nghiên cứu. Ừm, có nghĩa là, thằng bé không sống chung hội em nhỏ, và một mình sống ở ngoài... cùng với những vết bầm tím trên cơ thể, Ji Hoon ghét nóng, nhưng dạo này thằng bé vẫn thường mặc hoodie, dù - bây - giờ - đang - là - mùa - hè.


-----TBC-----

[ Gửi 809527 lời xin lỗi tới các cậu vì đã gần 2 tuần rồi tớ không có cập nhật gì cả.. Dạo này bận bịu quá, tớ sẽ khẩn trương hơn và cố cho xong fic nè..]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com