20
- này! ham wonjinnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- h...hả?
- bị cái gì mà nãy giờ mày cứ đơ ra là sao vậy? tao lắc muốn bay não mày ra ngoài luôn rồi mới chịu trả lời.
- tao có sao đâu. bình thường mà.
- bình thường ghê - lại là cậu bạn cùng ánh nhìn không-thể-nào-khinh-bỉ-hơn dành cho wonjin - bị bệnh hay gì hả?
- không.
- thế sao tao gọi nãy giờ không nghe. đi trực hay đi gì mà về thẫn thờ ra vậy?
- tao không sao hết, mà gọi có chuyện gì hả?
- có chuyện thì mới được gọi à? - sự chú ý của wonjin chuyển dời sang cậu bạn cùng bàn, mặc dù ăn nói thì vẫn thèm đòn như thế nhưng anh biết cậu bạn là đang có chuyện muốn nói mà.
- nhìn mặt là biết có chuyện rồi, nói đi.
cậu bạn thở một hơi rõ dài rồi nói - lúc nãy nhà tao có gọi bảo là học xong thì về gấp mà hôm nay lại đến phiên bàn mình trực...
- vậy mày cứ về đi. để mình tao làm cũng được mà.
- thôi. nhìn mày nãy giờ thẫn thờ vậy sao tao để mày làm một mình được. hay là đổi cho bàn khác đi, hôm khác rồi mình làm.
- thôi. đổi rắc rối lắm. tao làm một mình được rồi. mày cứ về nhà đi.
- chắc không đó. hay là tao nhờ người trực với mày nha.
- không cần đâu.
- chắc là làm một mình được không đó?
- dạ vâng được thưa cậu. em làm một mình được thưa cậu. cậu cứ yên tâm mà thượng lộ bình an.
- xì! chả yên tâm tí nào, nhưng mà tạm chấp nhận, hôm sau tao sau hậu tạ cho mày.
.
tiết cuối cùng của ngày hôm nay cũng đã kết thúc, cậu bạn cùng bàn quay sang dặn dò wonjin vài câu rồi chạy mấy hút, mấy bạn trong lớp cũng đã về hết chẳng còn bóng người nào. cũng phải thôi, vừa phải trải qua hai tiết toán cực hình ai mà muốn ở lại cái lớp này mới lạ. bất đắc dĩ lắm mới ở lại, mà cái trường hợp bất đắc dĩ đó là anh chứ ai. thôi thì ngày mai phải bắt chenle aka bạn-cùng-bàn hậu tạ cho cái gì đó thật sang mới được.
dọn xong lớp học cũng là chuyện của nửa tiếng sau. wonjin dọn đồ của mình vào balô rồi đóng cửa ra về. mới chỉ nửa này ngày trôi qua mà anh tưởng chừng dài cả thế kỉ, hôm nay xứng đáng được xếp vào danh sách 'những ngày mệt mỏi' của wonjin, tay chân rã rời sau khi dọn cả cái lớp học khiến cuốc bộ của anh cũng chậm lại chứ không vội vàng để bắt kịp chuyến xe bus như mọi hôm. cùng lắm thì bắt taxi về wonjin nghĩ vậy.
bỗng có một lực kéo tay wonjin lôi đi khiến anh chẳng kịp phản ứng, đến lúc nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì người ta đã kịp nhốt anh vào cái nhà kho của trường.
- chà! ham wonjin.
trong kho tối mù chẳng có lấy một tia sáng lọt vào khiến anh chẳng nhìn rõ khuôn mặt của người đã lôi mình vào đây. tuy không nhìn được nhưng wonjin lại nghe rõ giọng của người đối diện, đầu anh nhảy số, liên tục nghĩ đến cái người ám ảnh kia. anh bắt đầu lo lắng đổ mồ hôi, chỉ cầu mong rằng mình đoán sai, ngàn vạn lần đừng là cái người mà anh đang nghĩ tới. ấy vậy mà khi đèn flash từ một chiếc điện thoại bật lên, cảm giác sợ hãi cùng bất lực lần nữa ùa về khi gương mặt đó hiện ra mồn một dưới ánh đèn, anh nghĩ mình tiêu rồi, cũng biết rằng trong cái kho không chỉ có hai người.
- wonjin à! sao lại chuyển trường thế? mày có biết không có mày chơi với bọn tao chán lắm không. mà đổi trường sao không đổi cái nết luôn đi, tới đây rồi vẫn không tha cho con người ta à? tên gì nhỉ em yêu?
- minhee. kang minhee.
- à đúng rồi, là kang minhee. tao thấy thằng nhóc đó quá là được luôn, đúng chuẩn con nhà người ta. người như nó không nên đi với một đứa gay bẩn thủi như mày đâu wonjin. tỉnh lại đi mày không biết mày ghê tởm đến mức nào à?
mấy lời nói như vậy cứ thế mà đánh thẳng vào tâm lý của wonjin, đại não nổ đùng, những kí ức ám ảnh mà khó khăn lắm anh mới vùi lấp nó được, bây giờ lại như một thước phim tua lại từ đầu đến cuối, không xót một đoạn nào. tròng mắt wonjin trở nên dại đi, anh khó khăn hít lấy từng ngụm khí, những hình ảnh chẳng muốn nhớ tới khiến tay chân anh bủn rủn, cả thân người không đứng vũng mà đổ sụp xuống nền đất, lớp bụi lâu ngày trong kho cũng vì thế mà bay tán loạn. hắn ta thấy vậy lại càng thích thú, lại được người yêu nhỏ ở phía sau hưởng ứng thì được nước lấn tới xông vào người wonjin mà dở trò.
- chẳng phải mày thích tao à? hôm nay tao sẽ bố thí cho mày chút tình thương nhé! ham wonjin đáng thương.
nói rồi hắn bắt đầu động chạm vào người wonjin, mặc kệ anh đang cố vẫy vùng để thoát khỏi, mà người yêu phía sau của hắn không ai khác chính là kiko đối với trò này của hắn thì hào hứng không thôi, lấy cả điện thoại ra quay lại.
trời sinh ham wonjin vốn sức khỏe đã luôn yếu hơn so với bạn đồng trang lứa, có khi anh còn yếu hơn cả thằng nhóc kim taeyoung thua anh một tuổi. thế mà không biết lấy sức đâu ra mà đạp cái khiến người đang dở trò với anh một cái khiến hắn ngã lăn quay ra sàn. ham wonjin nhanh chóng thoát khỏi bàn tay quỷ dị của hắn, chạy ra khỏi nhà kho. vẫn còn một chút may mắn cho anh khi mà hai con người kia chỉ chốt cửa chứ không khóa.
ham wonjin cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy, không để ý xung quanh, và hậu quả là anh va phải một người ngã lăn quay ra đất. mà trớ trêu hơn người này lại chính là kang minhee. đầu anh vốn đã loạn, nhìn thấy minhee lại còn loạn hơn nữa. những lời chửi rủa lúc nãy vẫn quẩn quanh trong tâm trí.
đúng rồi, minhee. kang minhee là người hoàn hảo thế nào anh biết chứ. cậu học giỏi, thể thao tốt, mặt nào cũng xuất sắc, lại còn được ưu ái ban cho gương mặt đẹp.
ham wonjin liệu có xứng với kang minhee?
trước giờ ham wonjin chưa từng tự tin vào bản thân, bây giờ lại càng không.
- anh wonjin? anh bị sao vậy?
kang minhee đang tính chửi cho cái người vừa đâm vào mình, quay ra thấy ngay người mình thích thì lòng bỗng vui phơi phới, chửi bới gì cũng quẳng ra sau đầu. nhưng lúc trông kĩ bộ dạng của wonjin thì cậu có chút bất ngờ, thường ngày chỉn chu bao nhiêu thì hôm nay luộm thuộm bấy nhiêu. minhee càng bất ngờ hơn khi cậu đang tính đưa tay để đỡ thì anh lại hoảng loạn lùi ra xa, minhee càng tiến thì anh càng lùi.
- anh wonjin! anh bị sao vậy?
minhee đang cố giữ cho mình thật bình tĩnh để không chạy đến mà ôm anh vào lòng, nhìn anh bây giờ giống hệt con mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi, sợ sệt không cho ai lại gần.
mà lòng cậu như bị con mèo nhỏ đó cào vào, có chút đau rát.
đáp lại minhee vẫn là một wonjin đầy hoảng loạn, cậu đến gần hơn thì bất chợt anh la lên rồi bỏ chạy đi mất, bỏ lại kang minhee đứng ngơ ngác.
.
.
.
allow yourself to take it easy take it one step at a time - kim seokjin
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com