Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10 - End.

Có người đi cả một đoạn đường dài để gặp được người mình yêu thương trong tích tắc. Cũng có người bỏ cả vinh hoa phú quý của một đời chỉ đổi lại cái liếc nhìn của người ta. Kim Jonghyun thì tầm thường lắm, đưa tay ra là đã nắm được áo Minhyun rồi.

"Sao lại mặc áo hồng?"

Hwang Minhyun tay đang lột khoai cho Yoo Seonho trên giường bệnh, nghe người nào đó nói thế thì quay đầu lại cười bảo.

"Vì Jonghyun tặng mà."

"Nhưng mà buê đuê quá."

"Vậy lột ra nha?"

"Thôi đừng." - Kim Jonghyun phủi tay - "Mất công Seonho mắc nghẹn."

"Thế Jonghyun thì sao?" - Hwang Minhyun lại là nghiêm túc hỏi - "Không mắc nghẹn?"

"Không!" - Kim Jonghyun quả quyết trả lời.

"Tôi hấp hối."

Yêu thương bây giờ quá sức diệu kì.

Kim Jonghyun cảm thấy tình cảm đôi khi cũng là nhảm nhí đến không tưởng. Người này sát cánh với anh bao nhiêu năm mười ngón tay đếm còn không xuể. Thế mà lúc đó cũng chỉ nghĩ là thói quen là sự thật hiển nhiên để rồi suýt lạc mất tay nhau giữa hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Ấy vậy bây giờ mình ngồi trong phòng bệnh nhỏ xíu, nhìn người ta dịu dàng lột khoai rồi đút cho cả hai đứa lớn nhỏ, chuyện vốn là bình thường mà lại thấy lớn lao đến lạ lùng. Thế mới hay yêu thương chân thành chẳng đâu xa cũng chỉ đến vậy, trải qua giai đoạn sôi sục cao trào, trải qua trốn tránh cùng ngộ nhận thì tình cảm còn lại sẽ duy trì ở mức âm ấm như tách trà xuân. Người ta có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt dịu mà không lo nhiệt độ nóng gắt làm lưỡi mình bị phỏng. Mà như thế đã là hạnh phúc trọn vẹn lắm rồi.

"Này, mình ôm hai đứa được không?"

"Ôm đi." - Hwang Minhyun bảo.

Kim Jonghyun đương nhiên là ôm thật.

Có ai đó bảo rằng gió xuân năm nay mang tình cảm tới thật nồng nàn.

...

..

.

Mùa chẳng phân biệt đông xuân thu hạ, chuyện vui cứ nối tiếp chuyện vui đến với người của Justice League. Yoo Seonho vừa mới ra viện không bao lâu thì mẹ Jonghyun gọi điện bảo là chị gái anh cũng vừa nhập viện. Cái cụm từ mà ai cũng sợ nay lại trở thành tin vui, bởi vì chị Jonghyun vào viện đã sinh ra em bé vừa xinh xắn lại vừa khoẻ mạnh. Chuyện này đối với Jonghyun vui một thì trụ sở lại hào hứng mười. Rõ ràng còn chưa hỏi em bé là trai hay gái đã có mấy người đòi mua giày mua váy cho em, tiêu  biểu là Seongwoo rồi tới Daniel. Hai người đó là ồn ào vội vàng nhất. Đấy lại cãi tới váy màu hồng với cả giày búp bê...

Cơ mà có một sự thật...em bé là con trai.

Thế, không nói cũng không ai muốn biết.

Ngày có chút mưa, cả một đội hình sự kéo nhau tới trước khoa sản bệnh viện thì ngầu quá trời ngầu. Xong rồi anh nào anh lấy lại mang nào là sữa, nào là tã chỉn chu nối tiếp nhau khiến người trong bệnh viện dâng lên một loại cảm xúc tiếc nuối khó tả...

Đàn ông tốt bây giờ không có con cũng có chồng rồi.

Lúc Jonghyun đến bé con vẫn là nằm trong lòng mẹ mà ngủ. Dù đôi mắt nhắm nghiền nhưng sóng mũi và khoé môi thì giống hệt như Jonghyun lúc nhỏ làm anh giật mình xong lại là thấy tự hào nhiều lắm. Bé con trên tay nhỏ xíu còn nhẹ hều anh bế bằng hai tay rồi vẫn còn lo sợ lọt mất. Nhưng cũng bởi vì thế mà anh mới cảm nhận được sự nhịp thở nhè nhẹ của con, cánh mũi phập phồng và một trái tim mạnh mẽ đang đập trên đôi tay anh. Thì ra cảm giác ôm một sự sống vào trong lòng thần kì đến thế. Bé con sinh ra khoẻ mạnh đã là may mắn, xung quanh lại có những người yêu con, thương con thế này nhất định con phải lớn lên thật tốt rồi sống một đời an yên, con nhé!

"Chị đã đặt tên cho bé con chưa?" - Jonghyun vừa bế bé con vừa nhớ ra câu hỏi quan trọng.

"Tên khai sinh thì có rồi nhưng ở nhà thì vẫn không biết gọi bé con làm sao."

Chị Jonghyun vừa thành thật dứt lời căn phòng bệnh nhỏ xíu lập tức lại ồn ào như lúc đầu đám đàn ông hình sự bước đến. Bởi vì ai cũng muốn tranh phần đặt tên cho bé con, thế cho nên ai cũng không nhường bước mà bảo vệ cho cái tên mình nghĩ ra. Ong Seongwoo với Kang Daniel vẫn là mạnh mẽ nhất, giành giựt bằng lời nói thôi chưa đủ, lấy cả chức vụ ra mà uy hiếp nhau.

"Ai không nghe lời tôi về trụ sở cọ toilet một tháng!"

"Ơ làm gì mà vô lí thế? Rõ ràng tên Chiếp nó chả có đẹp gì cả!"

"Nhà có Chíp anh Chíp em rồi lại còn Chiếp thì loạn à?"

"Bé con phải tên là Gâu!"

"Mày gọi con nhân tiện sủa luôn hả Niel?"

"@&$%_^>\$\¥¥¥"

"HYUN!"

Giữa lúc cao trào của cuộc giành giật, Hwang Minhyun dứt khoát phát ra một tiếng "Hyun" trả không gian về nơi yên tĩnh vốn có. Năm sáu con người im bặt, đưa mắt lên nhìn Minhyun trông chẳng có vẻ đang đùa thì nuốt khan một tiếng.

"Hyun?"

"Ừ, tên bé con sẽ là Hyun."

Hwang Minhyun không run mà đáp.

"Hyun nghĩa là gì chứ?"

"Hyun là hiền, hiền trong thân yêu, bởi vì chúng ta yêu thương bé con nên muốn con từ tình yêu của chúng ta lớn lên sẽ thành ngừoi tài năng, đức hạnh."

"..." - má nó.

Vậy là bé con tên Hyun.

Nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cộng đồng ghét cái bọn biết chữ vừa bằng một chữ Hyun như Hwang Minhyun.

Dạo này có thêm cả Kim Jonghyun.

"Ong Seongwoo, tháng này làm bể bóng đèn phòng họp, cọ toilet một tháng!"

Lời Jonghyun từ trên cao giáng xuống. Ong Seongwoo dẫu biết rằng có sự xúi giục của Hwang Minhyun phía sau cũng chẳng thể phản kháng nửa lời. Thế nhưng mà trong lòng không phục thì vẫn cứ không phục. Kim Jonghyun từ ngày quen với Hwang Minhyun thì bớt chín chắn hẳn ra, lúc nào làm việc nghiêm túc không nói cứ về đến trụ sở là lại bắt nạt anh em. Đấy, xong giờ lại tót ra ngoài lột khoai với Hwang Minhyun rồi kìa.

"Khoai ngọt ghê."

"Ừ, khoai Minhyun luộc ngọt ghê."

"Vậy sau này lúc nào cũng sẽ luộc khoai cho Jonghyun ăn."

"Được đó."

Kim Jonghyun nói, xong rồi tiếp tục lấy khoai người ta bóc cho ăn đến ngon lành. Mặc kệ ngoài trời nổi bão giông ở đây tình cảm giản đơn vẫn nồng nàn lan toả.

End.

Note:
- Xin chàoooooooooooooo, trước hết là mình đây, mình quay lại với kết thúc của Liên minh công lý sau một khoảng thời gian cũng khá dài.
Và có thể vì thế mà kết thúc thế này vẫn là chưa thoả đáng với mọi người và cả bản thân mình. Thì thật ra phần này có hai cái kết, một cái ở trên, còn một cái sẽ xuất hiện một ngày không xa sau đó. Một cái kết không mấy trọn vẹn nên mình để đến sau cùng. Hy vọng mọi người hiểu cho cái sự rắc rối này của mình.

- Thứ hai thì là lời cảm ơn của mình đến các bạn vì đã cùng mình đi qua một đoạn đường nhiều gấp khúc này và đi đến cuối cùng. Thật sự cảm ơn mọi người. Mình hy vọng là chúng ta sẽ tiếp tục gặp lại nhau ở một nơi nào đó trong tương lai. Love.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com