Chap 31: Chaeyoung không biết nấu ăn
Thắt nút tạp dề xong, anh liền nhìn cô một lượt, hài lòng gật đầu, trong rất được a.
Park Chaeyoung khẽ nhìn anh, sau đó cúi đầu nhìn chiếc tạp dề trên người. Mắt bất giác mở to.
"A...đây không phải là màu hồng sao, chẳng phải các anh là con trai hết sao, sao lại có màu này?"
Cô nghi hoặc nhìn chiếc tạp dề mình đang mang có màu hường thì thắc mắc hỏi.
Nghe câu hỏi của cô, anh vui vẻ mỉm cười. Đúng là vấn đề cần nên hỏi a.
"Là của Seokjin hyung đấy, anh ấy rất thích màu hồng"
Cô gật gật đầu như đã hiểu trước câu giải thích của anh. Thầm đánh giá, đúng là anh cả, không những đẹp trai mà sở thích cũng đặc biệt. Cũng biết nấu ăn, có nên mai mối cho Jisoo unnie nhà mình không nhờ.
"Anh ấy thật dễ thương a"
Cô chỉ cần thấy ai thích màu hồng là thấy đáng yêu rồi. Huống hồ là con trai. Chắc chắn càng đáng yêu hơn nữa. Không được, phải tìm cơ hội nhờ anh hẹn gặp anh ấy một lần mới được. Cô thích mấy anh trai đáng yêu.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của cô thì thầm lắc đầu.
"Được rồi, em giúp anh bỏ một muỗng muối vào nồi canh đó đi, anh đang bận việc khác."
Anh liền lên tiếng bảo cô. Phải làm cho xong, đứng nói một chút nữa chắc đến sáng luôn mất.
"Vâng, không thành vấn đề "
Cô vui vẻ bắt tay vào làm việc. Bỏ muối vào sao, chuyện nhỏ thôi mà. Cô làm được a.
Thấy cô trả lời chắc chắn như vậy, anh cũng có chút yên tâm, chắc cô làm được thôi. Bỏ qua suy nghĩ trong đầu, anh tiếp tục công việc của mình.
Cô bên này đang loay hoay nhìn một đống lọ gia vị, không biết đâu là muối, đâu là đường. Trước giờ cô hoàn toàn chưa đụng vào những thứ như vậy, toàn là Jisoo unnie nấu cho ăn thôi,vì lọ là thủy tinh, hoàn toàn không có ghi tên a. Nhìn hết một lượt, cô đành nhắm mắt, đưa tay chọn đại giữa hai lọ màu trắng. Xác suất là 50/50 nên chắc cũng không xui đến mức độ mà chọn nhầm đường chứ. Sau khi chọn xong, cô cũng không thèm nếm thử. Trực tiếp múc đầy một muỗng cho vào. Trong khoảnh khắc muỗng gia vị đó vừa cho vào canh, anh đột nhiên quay sang, anh chỉ là muốn thấy cô làm như thế nào thôi, ai ngờ thấy được cảnh đặc sắc vừa rồi. Anh nhìn qua một cái liền biết đó đường, cô không biết hay sao mà cho vào cả một muỗng đầy thế kia. Anh lập tức phản ứng nhanh, la lớn
"Chaeyoung à, không được, đó là đường mà"
Tay chân của anh nhanh nhạy đi nhanh về phía cô, tay với lấy cánh tay đang cầm muỗng kia của cô, nhưng mà không kịp nữa rồi, muỗng đường kia bị cho vào nồi canh mất rồi.
Hai người ngưng đọng vài giây nhìn nồi canh đang sôi ùng ục cùng với muỗng đường kia.
"A...không phải...Jimin à, nghe em nói,...tại đèn nhà bếp tối quá nên em không phân biệt được, không phải là em cố ý đâu."
Park Chaeyoung vội vàng nhìn anh với ánh mắt hối lỗi. Cô thật sự không muốn làm vậy mà. Trách là cô xui thôi.
Jimin quay sang nhìn cô, vẻ mặt hết sức tối đen.
"Nói thật với anh đi, có phải em không phân biệt được không."
Nhìn nét mặt cùng giọng nói của anh, bất giác rùng mình.
"Đúng, nhưng mà em không muốn làm hư nồi canh của anh như vậy đâu. Em chỉ muốn giúp anh thôi. Em xin lỗi"
Nghe được giọng điệu mang vài phần trách móc của anh, trước thế lực như vậy, cô không thể không nói thật được. Uy nghiêm của người đàn ông này không phải tầm thường a.
Vật nhỏ này lại biết lỗi rồi. Anh đâu có trách móc gì cô đâu, chỉ là hơi tiếc nồi canh hầm từ lúc nãy thôi, giả vờ nghiêm mặt hỏi như vậy thôi. Vậy mà cô đã ngoan ngoãn nói ra rồi. Thật ra rất hài lòng. Vật nhỏ thật ngoan a.
"Được rồi, em ngoan ngoãn ra ngồi đây đi. Đợi anh"
Anh hai tay vịn bả vai cô, di chuyển cô tới bên ghế ngồi xuống. Cô khó chịu ra mặt nhìn anh. Cô không muốn ngồi im một chỗ một chút nào. Ngồi không cô sẽ nghĩ đến mấy chuyện kia mà buồn nữa.
"Em không thích, em muốn giúp anh"
"Ngoan, nghe lời anh. Ngồi đây đi."
Anh kiên định nhìn cô, không thể lại bị cô thuyết phục nữa. Nuông chiều cô nữa, cô sẽ hư mất.
Cô nhìn anh kiên quyết như vậy thì liền gật gật đầu thuận theo ý anh. Ngoan ngoãn ngồi im nhìn anh. Thấy cô đã nghe theo, anh liền quay lại công việc của mình.
_____________________________
15' sau
Rốt cuộc mọi thứ cũng xong. Đồ ăn được xếp gọn gàng trên bàn. Cô nhìn quanh một lượt, nhẹ gật gật đầu đánh giá.
"Tuyệt thật"
Jimin nghe cô nói. Ánh mắt của anh cũng di chuyển lên nhìn cô, khẽ đắt ý mỉm cười.
"Mau ăn đi, để nguội không ngon"
Park Chaeyoung vui vẻ cầm đũa lên gắp thức ăn, cho vào miệng. Nhai một lúc, đột nhiên to mắt nhìn anh, tay dơ ngón cái, tay kia cũng đang bận gắp thức ăn.
"Ngon thật"
Anh cũng vui vẻ trong bụng. Gắp thức ăn cho cô. Cùng cô dùng bữa.
"Yaaa...Park Jimin, anh là gì vậy hả, cái gì cũng biết làm. Đúng là ngưỡng mộ mà"
Cô vừa ăn vừa khen. Nói gì thì nói, cứ hễ cái gì ăn được thì cô sẽ ăn. Lúc nào cô cũng thấy đói cả. Cô cực kì dễ nuôi nha. Nhưng mà dù có ăn nhiều thì cô cũng hiếm khi lên kí. Ăn nhiều mà cũng vận động nhiều nên chẳng được bao nhiêu cân cả.
_____________________________
Tại ngôi nhà hai màu hồng đen. Jisoo, Jennie, Lisa, mỗi người đang làm công việc riêng. Kim Jisoo thì đang ngồi xếp bằng trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc laptop, tay để trên bàn phím nhanh nhẹn gõ. Ngoài ban công, Lalisa đang đeo tai nghe, hôm nay có vài chuyện không như ý muốn nên cô muốn im lặng nghe một chút nhạc. Ngước mắt nhìn bầu trời Seoul về đêm. Bầu trời ngày hôm nay cũng khác hẳn.
Còn trong căn phòng nhỏ, Kim Jennie đang cuộn tròn trong chăn, tay cằm điện thoại, chăm chú vào thứ mình đang xem. Instagram của cô cũng giống như mọi người thôi, là nghệ sỹ nên âm thầm xem tin tức.
Ting...
Đột nhiên điện thoại cô vang lên, âm thanh này là của Kakaotalk mà. Cô mới bấm vào tin nhắn vừa được gửi tới.
Ơ
Là số lạ.
"Xin chào. Kim Jennie "
Nhìn dòng tin nhắn gửi cho mình. Jennie liền nhíu mày, trong đầu đặt một dấu chấm hỏi. số điện thoại này cô hoàn toàn không quen biết, tại sao lại biết cô. Không phải là seasang fan nào đấy chứ. suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhấn một dòng trả lời lại.
"Có quen biết không?"
sau đó nhấn nút gửi đi. Dù sao thì cũng hỏi thử. Lỡ may là người nào đó quen biết thì sao.
Ting...
Tin nhắn lại tới. Cô nhanh chóng nhấn vào xem.
"Là tôi. Kim Taehyung"
Điện thoại trên tay nắm không vững, bị rơi xuống, vô tình đập vào mặt cô. Cô khẽ nhăn mày kêu đau một tiếng. Vội vàng cầm điện thoại lên lại, nhìn kĩ dòng chữ đó. Cô coi như không nhìn nhầm đi. Thật sự là Kim Taehyung sao. Anh vậy mà lại nhắn tin cho cô sao. Từ lúc quay quảng cáo chung đến giờ, bọn họ chưa hề gặp lại chứ đừng nói là nhắn tin. Ngàn vạn câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Đột nhiên trong đầu hiện lên cảnh hôn ngày hôm đó, mặt cũng có chút ửng đỏ.
Ting...
"Đâu rồi, lại ngây ngốc ở đâu rồi"
Cô còn đang suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên. Đúng là dọa chết cô mà. Anh rõ ràng là đoán được biểu cảm cũng như suy nghĩ của cô a.
"Không có. Anh mới ngây ngốc "
Jennie nhắn một cách gọn ghẽ. Đối với Kim Taehyung, Jennie vẫn còn nhiều điều khúc mắc, vấn đề còn chưa được giải thích rõ ràng. Tối ngày hôm đó cô vội bỏ đi nên chuyện này còn chưa xong.
Bên kia, Kim Taehyung khẽ mỉm cười. Cô gái nhỏ này lại không bỏ qua cho anh rồi. Vốn dĩ là đột nhiên nhớ đến cô, nên không kìm lòng được mà phải nhẹ giọng năn nỉ Kim Jisoo cho số của cô. Hại anh phải bao Kim Jisoo 1 tuần gà miễn phí. Thật ra thì muốn giải thích rõ ràng với cô thôi. Để lâu, thì không hay lắm.
"Được rồi, không nói nữa, ngày mai gặp lại em. Nói chuyện sau"
Anh gửi tin nhắn cho cô.
Kim Jennie trong lòng liền có chút hụt hững, đan xen vài tia tức giận. Tự nhắn với người ta rồi tự dừng ngang vậy. Đáng lẽ cô phải là người dừng ngang chứ. Còn cái gì mà mai gặp lại, ngày mai cô được ở nhà nghỉ ngơi, chung đụng gì mà gặp. Lừa con nít đấy à. Cô tức giận quăng điện thoại sang một bên. Đắp chăn ngủ. Kim Taehyung là đồ đáng ghét a.
_____________________________
Park Jimin và Park Chaeyoung ăn xong cũng đã 9h tối. Cô đăng loay hoay rửa chén với chiếc tạp dề màu hồng. Jimin thì đang vui vẻ pha cà phê. Lúc nãy anh đang tính rửa chén thì cô một mực muốn dành làm cho bằng được. Dù sao nhìn cô cũng muốn làm nên anh cũng không từ chối.
Park Chaeyoung cẩn thận rửa từng chiếc thật sạch sẽ, động tác không thuần thục lắm nhưng cũng có thể là tạm chấp nhận đi.
Sau khi rửa chén xong, cô tiến về phía ban công, nơi anh đang ngồi đợi cô.
Cô vui vẻ ngồi xuống, đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ gật gật đầu tỏ ý hài lòng. Cà phê vốn dĩ ngày nào cô cũng uống, vì đơn giản là nó giúp cô tỉnh ngủ rất nhanh. Đặt ly cà phê ở trên đùi, ngước nhìn bầu trời đêm. Tâm tình cũng thoải mái hẳn ra.
"Thật dễ chịu a"
Cô thoải mải nhắm mắt dựa lưng vào ghế không nhanh không chậm nói. Trăng thanh gió mát, có cà phê, bên cạnh còn có người thương, khung cảnh này cũng quá đẹp rồi. Cô chỉ mong thời gian có thể dừng lại ngay lúc này. Chỉ như vậy cô mới không còn thấy mệt mỏi vì chuyện không đâu nữa.
_____________________________
P/s : Vote ủng hộ tui nha 👍
Cảm ơn nhiều 😍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com