Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một

Đã hai tuần kể từ ngày Minho chuyển đến trường mới, mọi thứ dường như vẫn còn quá xa lạ với cậu. Chưa làm quen được nhiều bạn, chỉ chào hỏi được vài câu với mấy bạn cùng lớp. Nhiều người nghĩ Minho lạnh lùng, khó gần nên dù muốn bắt chuyện thôi cũng không hề dễ dàng.

Minho – con trai duy nhất của chủ tập đoàn Lino, là một cậu thiếu gia với gia cảnh vô cùng giàu có. Nhưng đây lại là điều cậu luôn giấu đi, không muốn bạn bè ở trường mới biết, vì nó là thứ khiến cậu phải chịu nhiều đau khổ để rồi phải lựa chọn chuyển đến nơi đây. Chính cậu là người tự tạo ra vỏ bọc cho mình và không muốn chủ động quen thân với bất kì ai.

Đúng vậy, Minho từng có một quá khứ vô cùng đau buồn ở trường cũ. Cậu từng là nạn nhân của bạo lực học đường, của bắt nạt, tẩy chay chỉ vì gia đình có điều kiện hơn nhiều người khác. Cậu từng là một học sinh cấp ba hồn nhiên, ngây thơ như biết bao bạn bè đồng trang lứa. Nhưng có lẽ chính vì sự hồn nhiên ấy mà cậu đã trao nhầm lòng tin cho kẻ xấu, những kẻ tự xưng là "bạn thân" của cậu. Cậu đã có một khoảng thời gian khó khăn khi phải uống thuốc ngủ, thuốc an thần mỗi ngày và rơi vào trầm cảm. Cậu mất lòng tin với mọi thứ, thậm chí là cả bản thân. Giờ đây chứng trầm cảm đã không còn nặng như trước, nhưng đôi lúc nó vẫn quay trở lại dày vò cậu, khiến cậu đau khổ vô cùng. Mỗi lần như vậy, cậu chỉ biết tự vực dậy, vì cậu đâu có ai bên cạnh chia sẻ, khi mà bố mẹ - những người thân nhất của cậu ra nước ngoài công tác biền biệt quanh năm, để cậu ở lại đây một mình. Sự cô đơn dường như đã ăn mòn tâm trí cậu, khiến cậu phải chấp nhận sống chung với nó. Dù vậy, thành tích học tập tốt của Minho chưa bao giờ là điều cần phải tranh cãi.

Hai tuần trôi qua khá nhẹ nhàng, Minho không còn bị đánh đập, bị ném những vật lạ vào người như ở nơi tưởng như là địa ngục kia. Cậu cũng thu mình lại, không sôi nổi như trước nữa, vì cậu không muốn trở nên nổi bật và bị chú ý ở nơi đây. Cậu sợ quá khứ kinh hoàng kia sẽ một nữa lặp lại. Chỉ có niềm đam mê với bóng rổ là không thể thay đổi, cậu đã quyết định đăng kí vào CLB bóng rổ của trường. Và tất nhiên, cậu được thông qua một cách dễ dàng và còn là một trong những người lớn tuổi, có kinh nghiệm nhất của đội.

Ngày thứ ba của tuần tiếp theo, cũng là buổi họp mặt đầu tiên của đội bóng để chọn ra đội trưởng. Bằng một cách thần kì nào đó, Minho lại có số phiếu bầu cao nhất. Có lẽ quá nửa số phiếu là đến từ các bạn nữ. Cũng bởi vì vẻ ngoài ấn tượng của cậu, quả thực cậu rất đẹp trai, một vẻ đẹp thu hút chiếm trọn tầm mắt người đối diện. Cậu cũng vui vẻ đón nhận nhiệm vụ và hoạt động nhiệt tình cùng CLB. Dù vậy, cái vỏ bọc do chính cậu tạo ra vẫn không hề biến mất. Cậu vẫn làm tròn trách nhiệm dẫn dắt toàn đội, nhưng không hề có ý định làm thân hay để ý tới một cá nhân nào.

Qua đi hơn một tháng, vẫn là một đội trưởng Lee Minho dù tận tâm nhưng không thể nhớ hết tên các thành viên trong đội, đơn giản vì cậu ấy chẳng thực sự để tâm đến chuyện đó, cũng do dự và có chút sợ hãi. Cho đến tuần thứ hai, hôm ấy là một ngày đẹp trời, như điềm báo cho điều may mắn nào đó sắp xảy đến. Mọi người trong CLB có vẻ đã về hết, Minho quyết định ở lại luyện tập thêm cho trận đấu sắp tới đến muộn. Nhưng trái lại dấu hiệu của bầu trời, điều không may lại xảy ra. Cậu trượt chân và ngã khi đang cố ném quả bóng vào rổ. Và rồi không biết là từ đâu, một cậu bé với mái tóc vàng còn đẫm mồ hôi, mặc chiếc áo của CLB bóng rổ chạy tới đỡ Minho và dìu cậu đến phòng khám ngay gần trường.

"Tiền bối có đau lắm không ạ? Sao tiền bối không cẩn-.."

"Nhìn cậu có vẻ còn lo lắng hơn tôi đấy."

"Dạ.. kh-không ạ.. Ah, phòng khám đây rồi!"

Trong khi được bác sĩ băng bó vết thương và kê đơn thuốc, Minho để ý người kia nãy giờ cứ dán mắt vào mình, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Cậu thấy có chút khó hiểu xen lẫn sự biết ơn, nên buột miệng hỏi.

"À, mà cậu tên gì thế? Cậu cũng ở trong CLB bóng rổ đúng không?"

"Em là Han Jisung, là em út của CLB mình ạ."

[Han Jisung? Cùng đội mà mình lại thấy cái tên này lạ quá.]

Rõ ràng là Minho không hề muốn chủ động làm quen với ai, nhưng không hiểu sao lần này động lực ở đâu khiến cậu buông ra câu hỏi đó.

"Tôi là Lee Minho-.."

"Em biết mà, đội trưởng đội bóng rổ Lee Minho siêu cấp đẹp trai tài giỏi. Ah~ ý em là em biết tiền bối là ai ạ.."

"Hah."

Hai người cười gượng sau câu nói đó rồi vô thức nhìn đi chỗ khác. Minho chính là người đã phá vỡ sự ngại ngùng ấy bằng một cuộc điện thoại cho bác tài xế đến đón về nhà.

"Nhà cậu ở đâu? Có muốn về cùng tôi không?"

"Dạ thôi ạ em sợ phiền lắm.."

"Bác tài xế đang đến, giờ cũng muộn rồi. Tôi ngồi ghế sau một mình suốt cũng buồn lắm."

Jisung không đáp lại lời nói đó mà chỉ mỉm cười, một nụ cười khiến Minho bất giác bị đắm chìm cho đến khi Jisung vỗ nhẹ vào vai, cậu mới có thể quay lại thực tại. Vẫn là gượng cười trong sự ngại ngùng của cả hai. Hai người ngồi hỏi chuyện được khoảng 10 phút (đúng hơn là chỉ có Jisung nói là nhiều, còn cái người kia thì có bao giờ thích nói chuyện với người khác đâu), bác tài xế đã đến nơi.

Jisung ngồi vào xe mà tâm trạng vui vẻ, hai chân tự động đưa theo tiếng nhạc khiến Minho không khỏi bất ngờ.

[Có cái gì mà khiến cậu ta vui đến thế nhỉ?]

"Nhà cháu ở XX ạ, bác có thể để cháu xuống ở đoạn YY cũng được ạ. Cháu cảm ơn ạ."

"Nhà cậu cũng ở XX à? Nhà tôi cũng ở gần cuối đường đó."

"Vậy ạ? Vậy nhà em gần nhà tiền bối rồi. Nếu được tiền bối cho phép, em có thể ghé vào chơi được không ạ.."

Minho chỉ cười, không đáp khiến cho Jisung đỏ mặt tía tai, cũng cười hì hì cho qua. Cậu vẫn nghe nói tiền bối lạnh lùng nhưng hôm nay mới được chứng kiến. Nhưng mà mấy lời đồn đại đó còn thiếu một vế, đó là lạnh lùng nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.

Ngồi cạnh nhau ở ghế sau, hai người không ai nói với ai lời nào. Jisung còn mải ngắm nhìn đường phố lên đèn, đôi mắt long lanh như một đứa trẻ đang đón nhận một món quà. Minho không biết từ lúc nào đã lén nhìn người ngồi cạnh, cảm xúc rối bời không thể gọi tên. Liệu đây có phải là điềm may mà bầu trời đã báo hiệu? Jisung cũng vậy, đôi mắt nhìn vị tiến bối càng thêm lấp lánh.

[Bởi Minho đâu biết, Jisung đã mê Minho ngay từ những lần đầu gặp mặt. Cậu luôn là người ở lại cùng Minho sau mỗi buổi tập, dù chỉ dám từ xa quan sát người ấy chơi bóng. Mỗi lần tiền bối chỉ huy toàn đội, hay thông báo điều gì, thứ Jisung để tâm chỉ là người đó, không phải thông tin mà người đó mang đến. Cậu biết tiền bối rất khó gần, nên không dám tới làm quen mà chỉ âm thầm mua nước và để ở chỗ tiền bối hay đến lấy. Mỗi lần như vậy, cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hôm nay có được cơ hội trời ban này, cậu đã thấy có chút mãn nguyện với chính mình.]

"Sao nhìn tôi mãi vậy? Mặt tôi có dính gì à?"

"Vâng, là sự đẹp trai đó ạ!"

"Tsk, xuống xe đi, đến nhà cậu rồi. Coi như đưa cậu về nhà là thay lời tôi cảm ơn cậu, vậy nhé."

Jisung vui vẻ xuống xe cúi chào, dù không nhận được một lời cảm ơn tử tế nào cả. Nhưng đối với cậu như vậy là quá đủ rồi, cậu còn không dám tin vào những gì vừa xảy ra nữa. Còn người trên xe thì không hiểu sao lúc này mới thấy đau, phải chăng là do không còn ai ngồi cạnh? Minho lại cười, vẫn là nụ cười gượng cho sự cô đơn của bản thân.

Một dòng suy nghĩ chợt chạy qua, Minho thực sự muốn làm bạn với người này. Nhưng ngay sau đó, lại là một dòng suy nghĩ khác đè nặng lên cậu.

[Lee Minho, mày đang nghĩ gì vậy? Nhớ lại quá khứ của mày đi, hãy biết dừng lại trước khi quá muộn.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #minsung