Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khởi Đầu

Lee Minho chán nản đi về nhà sau 1 ngày dài học tập mệt mỏi. Kì thi đại học sắp đến, đối với anh mà nói cũng không có gì áp lực lắm. Vì có trong tay giải nhất học sinh giỏi toán nên anh nhanh chóng được các trường đại học lớn săn đón. Thời gian này Minho cực nhàn hạ. Anh thậm chí chẳng phải lo lắng như đám bạn của mình. Ngày ngày đến trường đi học chỉ để chờ thi tốt nghiệp và sau khi xong xuôi có thể thoải mái nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng cụm từ "về nhà" đối với anh mà nói thật khó khăn. Căn nhà lúc nào cũng ồn ào nhưng không phải theo nghĩa tích cực mà là tiêu cực. Cha mẹ anh có khúc mắc với nhau đã được 5 năm nhưng cả hai vẫn luôn duy trì cuộc sống hôn nhân không êm ấm này vì Minho. Họ đợi khi anh đã tốt nghiệp liền nộp đơn li hôn. Đối với Minho mà nói đây là chuyện sớm hay muộn phải đối mặt nên anh chả mấy đau buồn. Chỉ là nỗi cô đơn trong lòng quá lớn, tình yêu thương lại là thứ anh khát khao và mong cầu hơn. 1 đứa trẻ từ nhỏ sống trong cảnh đổ vỡ sẽ luôn là đứa trẻ trưởng thành sớm. Và Minho chính là như thế. Những đêm cãi vã kéo dài triền miên, những tiếng khóc thê lương, tiềng đánh mắng chửi bới khiến anh rất mệt mỏi. Đã có thời gian Minho suy nghĩ rằng phải chăng tất cả lỗi lầm đều do anh gây ra hay không, vì sự tồn tại của anh khiến họ có thứ gì đó bắt buộc phải dính líu đến nhau, khiến họ không tìm được lối thoát cho riêng mình. Nhìn những đứa trẻ ngoài kia được cha mẹ yêu thương bao bọc và chở che, được nâng niu cưng nựng mà Minho lại thêm phần đau đớn cho chính mình. Cuộc sống đã dạy cho anh biết thế nào là chạy trốn trong chính căn nhà của mình khi những chiếc bát, chiếc cốc hay đồ vật sắc nhọn đang cố gắng lao vào mình, dạy cho anh biết thế nào là được ru ngủ bởi những tiếng chửi rủa cay nghiệt nhất và còn dạy cả cho anh thế nào là lạnh lùng trước mọi chuyển biến của cuộc đời.

Ông trời cho anh tài năng thiên phú và nhan sắc hơn người nhưng không cho anh một mái nhà ấm êm để về, không cho anh sự ỷ nại và yêu thương máu mủ và không cho anh biết thế nào là hương vị cuộc sống. Anh đã từng nghĩ rằng mình phải cố gắng học tập vì như thế có lẽ ba mẹ anh sẽ không cãi nhau nữa. Anh đã từng chứng kiến đứa bạn của mình chạy đến bên cha mẹ nó, ôm lấy cha và thơm má mẹ, khoe ra điểm số đáng tự hào của mình. Điều đó khiến cha mẹ nó vui mừng khôn siết. Nhưng khi anh về nhà và đối mặt với cha mẹ anh, có lẽ ý nghĩ ấy đã nhanh chóng vụt tắt ngay lập tức. Vò nát bài kiểm tra đạt điểm tối đa trong tay, giây phút ấy Minho đã nghĩ có lẽ anh cũng chẳng cần học làm gì cho tốn công vô ích. Nhưng để thoát khỏi nơi đây anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc học. Từ đó, anh cứ thế quyết tâm vố gắng để tìm lối thoát cho chính mình. Không có sự giúp đỡ, Minho dựa vào chính sức mình vẫn có thể vượt qua.

Ngày anh có giấy báo đỗ đại học Seoul cũng là ngày cha mẹ anh li hôn. Quả là một món quà ý nghĩa. Về đến nơi mà anh ngộ nhận là "nhà", Minho từ tốn mở cánh cửa. Vẫn không gian rộng lớn ấy nhưng lại thực sự trống trải. Trên mặt bàn phòng khách không có bất cứ thứ gì ngoài một phong bao khá lớn, bên trên chính là nét chữ lạnh lùng của cha anh:tiền chu cấp cho Minho. Vậy là kết thúc, giữa họ chính là không có sự ràng buộc nào nữa. Đứa con họ đứt ruột đẻ ra bây giờ là người dưng nước lã với họ. Họ rũ bỏ trách nghiệm của một người làm cha làm mẹ để theo đuổi cái họ gọi là hạnh phúc. Minho cảm thấy tình người thật ra cũng chỉ là nước giếng đục ngầu. Ngôi nhà này họ chính thức bán với giá bèo, rẻ như cho. Và tiền bán nhà chính là trong phong bao để trên bàn.

Minho nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Ngày mai sẽ có người đến lấy nhà, anh cũng chẳng có gì luyến tiếc nơi đã cho mình bao đau thương. Minho chuyển đến sống tại một căn hộ được bán lại bởi một người chủ nhà già nua. Tất cả đồ dùng vẫn rất tốt, giá bán không quá cao, tiền vẫn có chút dư dả lại. Anh không thích không khí trong kí túc xá lắm. Sống chung với nhiều người thực sự là một cực hình đối với anh.

Có thể không ai biết chứ Minho cũng là một người rất đam mê nghệ thuật. Việc bán những kiệt tác của mình với giá cao khiến anh không phải lo nghĩ nhiều về vấn đề sinh hoạt hằng ngày. Vì đạt giải nhất môn toán nên đại học Seoul không hề tiếc một suất học bổng cho nhân tài nên Minho chẳng phải lo vấn đề học phí. Và còn một điều vô cùng thú vị ở anh là anh cực kì thích trà matcha. Thật may thay khu anh ở lại có quán cà phê dưới lầu, nơi này anh rất ưng ý vì có nhân viên làm trà matcha rất ngon.

Như mọi khi, sau khi xong xuôi hết công việc, Minho lại nhanh chân đến quán cà phê dưới tòa nhà như một chiếc máy được lập trình sẵn. Trong không khí của quán phảng phất mùi sữa non béo ngậy và hương cà phê đặc trưng.

-" Cho tôi một ly matcha như mọi khi"

  Chàng trai nhân viên nhanh chóng tính tiền cho anh và vào phòng chuẩn bị đồ uống. Minho đi đến và tìm cho mình một chỗ ngồi để ngắm thành phố Seoul khi về đêm đồng thời chờ đồ uống của mình. Chàng nhân viên sau khi hoàn thành xong đồ uống cho khách hàng liền bê ra cho Minho, trên tay còn có thêm một miếng bánh bông lan mềm.

_"xin lỗi nhưng tôi không order bánh. "

_" đây là chiếc bánh tôi tặng quý khách. Hôm nay là ngày tròn 1 năm mở cửa nên cửa hàng tặng tất cả khách hàng một món quà đặc biệt. Chúc quý khách ăn ngon miệng. "

Chàng nhân viên với gò má trắng, non mềm cực đáng yêu. Khi đứng gần, anh có thể ngửi thấy mùi hoa nhài dịu nhẹ khiến đầu óc anh thanh tỉnh và yên bình. Đôi môi đỏ, ngũ quan tuyệt vời thật đúng là khiến anh điêu đứng mất mấy giây. Nhưng Minho chỉ nghĩ đó là niềm yêu thích thức thời nên không mấy để tâm. Sự chú ý của anh nhanh chóng chuyển đến ly matcha và đĩa bánh trên bàn. Một ngụm nhỏ được anh thưởng thức khiến Minho nhớ mãi. Vị ngọt vừa đủ, thanh thanh béo béo. Không ngọt quá gắt cũng không quá nồng đượm. Hương vị tan trên đầu lưỡi chuyển xuống cuống họng. Hương trà còn lại rải đều trên từng kẽ răng và vành môi khiến anh quyến luyến. Thêm chút mềm mềm thơm ngon của bánh bông lan khiến anh say đắm.

  Lần đầu được thưởng thức trà matcha ngon đến thế khiến Minho nghĩ mãi về hương của nó đến... mất ngủ. Vâng, chính xác là 2 giờ đêm rồi nhưng anh vẫn chẳng thể ngủ được. Mỗi lần nghĩ đến tách trà anh anh lại ngửi thấy mùi thơm của matcha xen lẫn chút hương thơm hoa nhài. Chính vì điều này thành ra sáng hôm sau Minho thức dậy với dáng vẻ phờ phạc điểm thêm hai quầng mắt thâm như gấu trúc. Nhan sắc anh vốn nổi bật nên khi đến giảng đường đại học đã có biết bao nhiêu người theo đuổi. Nên cũng không lấy làm lạ khi anh được các thiếu nữ trong trường sót xa khi thấy hai quầng mắt xấu xí của anh. Họ chỉ đơn giản nghĩ chắc chắn anh đã làm việc rất vất vả và cực nhọc nên mới như thế. Trong đầu họ thầm suy nghĩ đến cả đống nguyên do chứ đâu nghĩ là anh bị mất ngủ chỉ vì ly matcha. Mà có phải thật sự do ly matcha hay không thì anh không biết.

Như mọi ngày Minho vẫn ghé quán cà phê vào tầm đấy. Vẫn là chàng trai đó, vẫn là nụ cười hiếu khách đáng yêu ấy nhưng trong thâm tâm Minho chính là đang có hai chữ băn khoăn. Khi trước anh chưa gặp cậu ta bao giờ, thậm chí khi mới chuyển đến cũng là một người khác làm nên anh đoán chắc cậu là nhân viên mới. Khuôn mặt non nớt này, dáng người cũng nhỏ nhắn nữa khiến Minho thắc mắc không biết cậu ta đã đủ tuổi vị thành niên chưa.

-"cho tôi một li matcha như mọi khi."

Sau khi order vẫn là đi tìm chỗ ngồ nhưng hôm nay Minho không ngồi ngắm phố mà ngồi xem cậu trai này pha trà. Công đoạn giống như anh nhân viên trước đã từng làm nhưng mùi vị lại khác hoàn toàn. Hay do anh nhạy cảm quá nên mới thế. Liên tiếp liền mấy ngày sau anh đều đến nên cứ tầm giờ đấy chàng trai ấy lại tự giác đứng lên pha trà cho anh. Và cứ hễ một hôm anh bận việc không đến là cậu ta lại cảm thấy trống vắng. Không biết từ lúc nào việc nhìn thấy Minho ghé quán lại trở thành 1 thói quen.

Một hôm, sau khi Minho thưởng thức xong tách trà định đứng lên ra về thì bắt gặp cậu ta đang vất vả giải 1 bài toán khó. Kể ra thì cậu ấy cũng đã biết anh từ khá lâu rồi mà đến tên tuổi của cậu anh cũng không biết. Nhưng Minho không quan tâm mấy. Chỉ là anh thấy cậu suy tư nãy giờ chưa giải được đề liền ra tay giúp đỡ. Coi như là anh đang lo chuyện bao đồng đi.

-"câu này cần xét thêm trường hợp đenta bằng không, còn câu dưới thay f(x) bằng không và một sau đó giải hệ là ra x. Tiếp theo đó viết dạng phương trình tiếp tuyến cơ bản, lấy tiếp điểm giả sử để giải bài."

Cậu trai sau khi được gợi ý liền vô cùng cảm kích ngước lên định nói lời cảm ơn lại nhận ra người quen liền ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ rằng Minho lại giỏi đến vậy.

-" cảm ơn anh rất nhiều. Nhờ có anh mà em giải được bài rồi. Vậy... em trả ơn anh thế nào đây."

-"không cần. Pha cho tôi thêm 1 ly matcha nữa là được."

Cậu trai ngay lập tức vui vẻ pha thêm cho anh một ly nữa. Khi đưa cho anh ly matcha cũng không quên giới thiệu.

-"em tên Han Jisung. Thực sự rất cảm ơn anh hôm nay đã giúp em."

-"tôi... là Lee Minho."

  Có thể bạn không biết chứ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Minho biết ngại là gì. Jisung cười với anh một nụ cười thật tươi và chân thật nhất. Và đây cũng là lần đầu tiên có ai đó cảm ơn anh thậy tâm đến thế. Thoáng chốc toàn thân anh nóng bừng. Khuôn mặt gần như nóng muốn bốc khói khiến anh ngại ngùng quay đi chạy nhanh ra khỏi quán. Đến khi về nhà rồi mà tim anh vẫn đập rất mạnh trong lồng ngực. Minho vừa thắc mắc vừa ngạc nhiên. Anh nhớ là mình đâu có tiền sử bệnh tim đâu. Sao mà tim đập còn nhanh hơn cả bản rap đỉnh cao của ca sĩ Seo Chang Bin thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com