chú ơi
1:31 sáng; seoul.
phòng ngủ sáng trưng. cả người cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, jisung gối đầu lên lồng ngực rắn chắc của minho, nghe tiếng tim anh đập. cả hai người trần trụi, quấn quýt lẫn nhau, da thịt cọ xát, tóc mai bên trán ướt đẫm mồ hôi.
mặc dù ngày nào cũng nhìn mặt nhau đến mòn cả da, jisung chưa bao giờ ngừng ngưỡng mộ vẻ đẹp của người bên cạnh. khuôn mặt nét nào ra nét đấy, ấn đường sâu, lông mày sắc như lưỡi kiếm, đôi mắt đặc biệt có thần ẩn sau gọng kính vàng quen thuộc. cậu phải may mắn nhường nào mới gặp được anh trong đời này?
jisung ngửa mặt nhìn trần nhà, hơi mơ màng. minho biết cậu đang buồn ngủ rồi, liền nói.
- muộn quá rồi, anh tắt đèn nhé.
- ơ, đừng! - jisung lập tức tỉnh như sáo, nhào lên người anh - em còn chưa kể cho chú nghe hôm nay đi học có gì vui mà! còn không phải tại chú quậy sao?
- em xem, anh nói biết bao nhiêu lần rồi - minho ôn nhu hôn lên thái dương nhóc nhà mình - gọi anh là chú, anh sẽ lập tức già đi chục tuổi đó... với lại, em là người khơi mào mà?
- nào nào, rốt cuộc chú có nghe em kể không?
- vâng ạ, anh vểnh tai nghe - minho cố tình bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng trong khoé mắt đều là ý cười không lẫn đi đâu được.
còn ai hiểu jisung hơn anh nữa? nhìn ánh mắt nôn nóng này là biết cậu lại chuẩn bị khoe "thành tích" nào đó cho anh rồi. thực chất, ngày nào jisung cũng có tiết mục "kể chuyện ở trường", mệt thế nào vẫn phải líu ríu với anh, hệt chim sẻ nhỏ.
- ừm... hôm nay em có tiết triết học - cậu vừa kể vừa chọc chọc môi minho, nói đến đây thì bị anh bắt ngón trỏ lại - em thề là lão park hôm qua nhậu nhẹt say khướt nên đầu óc mụ mẫm rồi, không giảng bài được, liền giao cho bọn em "viết về người thân của mình", y như đề tập làm văn cho bọn lớp bốn chứ không phải sinh viên năm cuối! lúc bọn em hỏi thì lại tỏ ra thần thần bí bí, bảo là tiết sau sẽ biết... chẳng phải ổng muốn trốn dạy sao?
nghe đến đề bài kia, lòng minho chùng xuống. các bạn học khác chín phần mười sẽ viết về bố mẹ, nhưng jisung không thể, bởi họ đã hi sinh trong một tai nạn giao thông khi cậu mới tròn mười tám tháng. cánh tay anh vô tình siết chặt jisung hơn, đôi môi bạc nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm mới nhuộm sang màu nâu đỏ của cậu.
- em không sao mà - dường như nhận ra sự lo lắng ẩn nấp trong tâm trí minho, jisung nhẹ giọng nói, hai mắt sáng long lanh - thế là, em quyết định viết về chú!
trái tim minho lập tức phơi phới như ngàn đoá hoa nở rộ rực rỡ, sau đó là phiền lòng. tại sao một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, cao mét bảy hai như anh lại chỉ vì một câu nói mà biến thành thiếu nữ mộng mơ trong truyền thuyết?
- thế em viết những gì?
- chúa ơi, cuối cùng chú cũng hỏi câu cần hỏi - jisung thở phào một hơi - em chờ nãy giờ, tưởng chú lao lực quá nên ngủ luôn rồi.
- chê anh yếu hả? - tự ái, minho nhéo lấy eo cậu dưới chăn - cần thể nghiệm xem anh yếu tới mức nào không?
- thôi em xin - cậu cười khổ - chú thử đoán xem em viết về chuyện gì?
- về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
- ừ, em viết, từ nhỏ em sống với ông bà trong căn biệt thự cha mẹ để lại. ông là viện trưởng của một cô nhi viện, rất yêu trẻ nhỏ. một ngày nọ, khi em đang chơi xếp gỗ, ông bỗng dắt về một đứa bé trai da trắng bệch, cao dong dỏng, lớn giọng thông báo với bà "mình ơi, chúng ta có con trai nữa rồi!" xong lại quay sang em, nói "jisung, mau tới đây chào chú của con!", mặt đỏ lên vì hào hứng. bà ngoài miệng càm ràm rằng điều kiện kinh tế không đủ để nuôi bốn miệng ăn, nhưng lại ân cần mỉm cười với đứa trẻ, còn ôm nó nữa. hình như là trẻ mồ côi trong cô nhi viện, được ông bà nhận làm con nuôi, chỉ hơn em có hai tuổi. mà em vì chuyện tuổi tác gần nhau nên nhất quyết không chịu gọi người ta một tiếng "chú", bướng bỉnh vô cùng. ông bà cũng quen cái tính cứng đầu của em rồi, không ép. đứa trẻ ấy ở nhà rất yên lặng, biết vâng lời, khi em chơi đùa với hàng xóm ngoài sân cũng không nhập hội.
nhưng em đã không viết rằng, chú khi ấy tuy lạnh lùng với bọn trẻ hàng xóm, yên lặng với người lạ, khép mình với ông bà, nhưng lại rất cưng chiều em. bám theo sau em thì bị đuổi, liếc mắt nhìn bị em ném thú bông vào mặt, đồ chơi ông bà mua cho đều bị em cướp sạch, vậy mà chẳng nói một lời.
- em viết, chú vì đọc sách nhiều nên cận nặng, lúc nào trên sống mũi cũng có một gọng kính vàng, ngay cả khi tắm. chú thuận cả hai tay, chỉ viết bằng mực xanh không dùng mực đen, hay nheo mắt, lúc ngủ thường nằm nghiêng. món ăn yêu thích là chocolate madeleine, vì bị bệnh dạ dày nên rất hưởng thụ người khác xoa bụng. chú là người nhàm chán, vô cùng kiệm lời khi nói chuyện.
nhớ rõ từng chi tiết, vì yêu.
nhưng em đã không viết rằng, chú đeo gọng kính vàng chỉ vì một câu cảm thán bộc phát của em, khi ấy bị cuồng nhân vật tổng tài băng lãnh trong truyện tranh dài tập. trước đấy, chú dùng kính vuông gọng đen rẻ tiền, trông chẳng khác nào mọt sách, nhìn ngốc vô cùng. em đã không viết rằng, chú vì muốn thấy rõ từng biểu cảm của em, nên lên giường cũng sẽ đeo kính. thuận hai tay để vừa nắm tay em vừa làm việc, nằm nghiêng để bao bọc em vào lòng, bởi em hay gặp ác mộng, khuyết thiếu cảm giác an toàn. thích chocolate madeleine mặc dù ghét đồ ngọt, vì lần đầu em và chú hôn nhau, môi em còn dính vụn bánh. chú nhàm chán lắm, trên giường chỉ thích dùng mấy tư thế cơ bản.
- em viết, bây giờ em và chú đang sống cùng nhau, bởi nhà chú và trường đại học chỉ cách nhau mười phút đi xe, là chú chở em đi mỗi ngày. ngày dọn đồ đến chỗ ở mới, em chẳng cần làm gì, nằm ườn trên ghế sofa, vừa ăn bánh quy chú tự làm vừa xem phim hoạt hình, được chuyển thể từ bộ truyện tranh mà em từng thích mê. nhân vật tổng tài trong đó cũng đeo kính gọng vàng, nhưng gương mặt chẳng đẹp bằng một phần mười chú. mà người đẹp mười một phần mười khi ấy đang lấm lem bụi bẩn, hai tay áo sơ mi xắn lên tận khuỷu, đang lúi húi khiêng hết thùng đồ này đến thùng đồ khác vào phòng, toàn là truyện tranh cũ.
nhưng em đã không viết, lấy cớ vậy thôi, chứ em chuyển đến chỗ chú để tận hưởng cuộc sống ngọt ngào như bao cặp đôi khác, tranh thủ bù lại hai năm yêu xa. vì muốn ở bên nhau lâu hơn một chút, nên mỗi sáng đều đưa em đi, mặc dù trường học và công ty ngược đường. may mà chú là sếp, không bị ai mắng, cũng chẳng bị trừ lương. hôm chuyển nhà, chú làm hết mọi việc cho em, chỉ vì em đã hứa sẽ "đền bù" cho chú tối hôm đó. khi mọi việc xong xuôi thì ông mặt trời cũng lặn, em gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, chú thì khui chai sâm banh trong tủ rượu, tự tổ chức một tiệc mừng nho nhỏ. đêm ấy, là lần đầu tiên của đôi ta.
- em viết, những lúc cùng nhau mua đồ ăn trong siêu thị, chú sẽ không cho phép em gọi là "chú". một là sợ già, hai là ngại người đi ngang qua nhìn chằm chằm, thậm chí xán lại hỏi tại sao còn trẻ thế mà đã lên chức chú. cơ mà em quen miệng rồi, không bỏ được, thế là chú không cho em cùng đi siêu thị nữa.
nhưng em đã không viết rằng, ông chú khó tính này, trên giường cũng không cho phép người ta gọi thế luôn. lần nào chú cũng doạ, "jisung, em tin em vừa gọi một tiếng "chú" là chỗ đấy của anh mềm xèo như bún không? mất hết cả hứng!" thôi, em cũng không thích ăn bún đâu, nên bèn tự kiềm chế bản thân vậy. quy tắc tối cao trên giường: một tiếng "chú", tự vả một cái. nhiều lúc em đánh mình hăng quá, hai má sưng tấy lên, khiến chú dở khóc dở cười, vội vàng lấy đá chườm cho em.
- em viết, chú mấy năm nay ngại về thăm ông bà, vì lần nào cũng bị hỏi "có bạn gái chưa?" lại càng chán ghét lễ tết, cô dì chú bác xung quanh cứ xúm vào hỏi han chuyện tình duyên, có mấy bác gái còn tự đề cử con gái mình. than thì than, nhưng tết năm nào chú cũng về nhà, công việc đối tác gì đấy bỏ hết sang một bên.
nhưng em đã không viết rằng, chú ghét mấy câu hỏi kiểu vậy chẳng phải vì đang độc thân, mà bởi có người đẹp như em mà không khoe thiên hạ được. mỗi khi làm tình, chú đều thủ thỉ, "anh muốn công khai, anh muốn chúng ta nắm tay dưới ánh sáng, hẹn hò, kết hôn như bao người khác" và em đáp "ừ, bọn mình sẽ làm thế, nhưng bây giờ ông bà gần đất xa trời rồi, hãy để mấy ngày cuối đời của họ thật vui vẻ hạnh phúc, chú nhé?" bởi vì, hai người đã quá khổ rồi, cả đời đều khổ.
- jisung, em còn viết gì nữa?
yên lặng.
tiếng thở đều đều quen thuộc chợt vang lên bên tai minho. chẳng cần nhìn anh cũng biết, jisung đã ngủ thiếp đi mất rồi. mấy ngày trước cậu bận rộn viết luận văn tốt nghiệp, hôm nay vừa tận tay đưa cho giáo sư xong. vươn tay tắt đèn, xác định jisung đã thực sự ngủ say, minho thầm thì.
- quãng đời còn lại, chúng ta có thể viết cùng nhau không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com