Chương 26: Cuộc Viếng Thăm Sáng Sớm
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao tỏa ánh nắng ấm áp khắp nơi. Những tia nắng le lói len vào cửa sổ phòng ngủ chiếu vào thân ảnh xinh đẹp đang nằm trên chiếc giường lớn.
Jisung bị những tia nắng chiếu vào làm cho thức giấc, vừa lấy lại ý thức cậu đã thấy toàn bộ cơ thể mình rã rời, tan nát. Thân dưới cực kỳ đau nhức. Trên làn da trắng nõn đầy rẫy những vết hôn chằng chịt màu hồng. Cậu gắng gượng ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh đã không còn thấy người đâu nhưng mùi hương vẫn nhàn nhạt nơi đây, ngay cả trên người cậu cũng dính đầy mùi hương của hắn.
Vì sao hắn lại đối xử với cậu như vậy? Vì muốn trả thù cậu sao? Vì cậu trước đây đã rời bỏ hắn, động vào lòng tự tôn của hắn?
Hắn trong một đêm đã cướp đoạt toàn bộ thân thể cậu, toàn bộ không bỏ xót thứ gì. Mặc kệ cậu đã mở miệng van xin, hắn cũng không màng đến. Sau này cậu biết làm thế nào đây? Cậu tức giận, nhưng so với tức giận lại còn đau đớn hơn. Vì sao đến giờ phút này hắn vẫn không buông tha cho cậu?
Thể xác đau đớn, trái tim cũng đau đớn...
Lật chăn bước xuống giường, cậu muốn mang đồ nhưng nhìn quần áo và cả đồ lót đều bị hắn xé nát rơi trên sàn nhà, nhớ lại mặt cậu không khỏi đỏ ửng lên. Ngay cả trái tim lại bắt đầu không nghe lời đập liên hồi. Cậu cảm thấy bản thân mình thật đáng giận.
Cậu đành tiện tay cầm lên một cái áo sơmi của hắn vứt trên thảm lông mặc lên người. Vì tướng người Minho cao lớn hơn nên khi mặc lên người cậu khá rộng.
Đang mở tủ của hắn tìm đồ để mặc thì cậu nghe thấy tiếng nói ồn ào vọng lên từ phía dưới phòng khách. Cậu liền hé cửa liếc mắt nhìn xuống bên dưới.
"Lee thiếu gia, con trai ta đang ở đâu? Cậu đã mang nó đi đâu?" Han Sungmin ngồi trên ghế sopha chống gậy uy nghiêm nhìn người đối diện.
Lee Minho ngồi vắt chéo chân, bộ dạng rất ung dung. "Không ngờ chủ tịch lại cất công tìm đến đây nhanh như vậy, làm cháu thật là bái phục."
Ông trừng mắt. "Cậu đừng có mà vòng vo, mau nói! Jisungie đang ở đâu?"
Hắn một chút cũng không khẩn trương với bộ dạng của Han Sungmin, chỉ cúi xuống rót nước trà vào tách. "Chủ tịch đừng quá sốt ruột như vậy. Nếu cháu nhớ không lầm thì mười năm trước khi cháu chạy đến London tìm Jisung, chủ tịch cũng đã kiên quyết không muốn nói cho cháu biết. Để cháu còn phải chờ đợi ba ngày ba đêm. Bây giờ chủ tịch lại chạy đến nhà cháu đòi con trai là sao?"
Han Sungmin có chút nhíu mày. "Cậu là muốn trả thù ta sao?"
"Cháu đâu phải loại người nhỏ nhen đến như vậy. Nếu như chủ tịch muốn gặp Jisung tất nhiên cháu sao có thể ngăn cản." Minho cười cười nói.
"Vậy thì cậu mau nói đã đưa Jisungie đi đâu?" Giọng nói cứng rắn vang lên.
"Đang ở đây, trong ngôi biệt thự này. Nhưng có điều chủ tịch chỉ có thể gặp chứ không được phép đưa người đi." Hắn cất giọng lạnh lùng.
Han Sungmin nghe thấy lời hắn lại bắt đầu tức giận. "Lee thiếu gia, cậu đừng có quá đáng. Cậu không có quyền gì bắt giữ con trai tôi, nếu như cậu còn giữ hành động này tôi buộc lòng phải gọi cảnh sát."
Lee Minho gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, không một tia sợ hãi, ngược lại còn có vẻ thích thú. Hắn nhướn vai. "Xin chủ tịch cứ tự nhiên."
"Cậu...!"
Đột nhiên, hắn cả người đứng dậy giương mắt nhìn ông. "Chẳng phải chủ tịch muốn gặp Jisung sao? Vậy được, cháu sẽ trực tiếp đưa chủ tịch đi."
Minho nói xong không đợi phản ứng của người đối diện, xoay người bước lên lầu. Han Sungmin cũng đứng dậy theo sau.
Jisung đang đứng trên lầu nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người ngay lập tức giật mình quay trở vào phòng, khóa chặt cửa, ngồi trên giường lấy chăn che lên người. Cậu không thể nào để cha nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Nhưng chỉ một lúc sau, cậu đã nghe thấy tiếng lạch cạch mở khóa. Jisung lại bị giật mình, nắm chặt cái chăn, Lee Minho quả nhiên có đem theo chìa khoá!
"Jisungie, con...!" Vừa mở cánh cửa ra, Han Sungmin đã chứng kiến con trai mình ngồi trên giường ngủ, tóc tai có chút rối, trên người cũng đang mặc áo sơ mi của Lee Minho. Ông ngay lập tức như bị sét đánh ngang tai.
Cậu lo lắng sợ sệt, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện mình không thể giải thích gì. "Cha, con..."
Minho từ phía sau ông bước vào trong phòng, đi đến ngồi lên giường bên cạnh cậu, vòng tay qua ôm lấy eo cậu. Jisung tức giận đẩy hắn nhưng hắn càng ghì chặt lấy cậu. Người này sao có thể đối xử với cậu như vậy?!
"Cậu...! Cậu đã làm gì con trai tôi?" Han Sungmin không thể tin được mà tức giận gằn lên.
"Cháu nghĩ chủ tịch không cần hỏi câu dư thừa này cũng biết cháu và Jisung đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Làm sao đây? Jisung bây giờ đã trở thành người của cháu, không thể thực hiện hôn ước mà chủ tịch đặt ra rồi." Lee Minho khóe miệng cong lên, đầu không kiêng nể gác lên vai cậu âu yếm trước mặt ông.
"Lee thiếu gia, cậu sao dám có thể làm như vậy?!" Han Sungmin giận dữ, gương mặt nhăn nheo khó coi.
"Sao thưa chủ tịch? Có gì mà không thể?"
"Cậu đừng nghĩ làm vậy thì hôn ước có thể bị hủy bỏ!" Ông bây giờ thực sự bị chọc tức đến muốn hộc máu.
"Chẳng lẽ chủ tịch muốn đem con trai mình đã là người của người khác vẫn tổ chức hôn lễ sao? Cho dù chủ tịch cảm thấy việc này không sao nhưng để người ta biết được, họ là danh gia vọng tộc sẽ chịu bị bôi một vết nhơ này?" Hắn cao giọng hỏi.
"Lee thiếu gia, cậu...!" Han Sungmin bị những lời nói của Minho chọc đến mức xém chút nữa là tăng xông máu.
"Chủ tịch, buổi gặp gỡ đến đây là đủ rồi. Mời chủ tịch về cho. Cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho con trai của chủ tịch" Hắn lạnh lùng cắt ngang.
Bất thình lình, hai tên mặc áo đen xuất hiện ngay cửa. Lee Minho liền uy nghiêm ra lệnh.
"Tiễn Han chủ tịch ra khỏi biệt thự."
"Lee thiếu gia, cậu thật hỗn xược. Không nể mặt ai!" Han Sungmin giận dữ quát.
"Han chủ tịch, mời." Một tên thuộc hạ mặc đồ đen mặt mày hung dữ đưa tay lạnh lùng nói.
"Được lắm, xem như hôm nay ta thua một kẻ như cậu." Dứt lời, ông xoay người bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa phòng vừa đóng, Han Jisung ngay lập tức giận dữ đẩy hắn ra rồi một bạt tay không thương tiếc mà đánh lên gương mặt như tượng tạc của hắn, quát: "Thì ra đây là ý đồ của cậu. Muốn tôi bị mất mặt, muốn cha tôi tức giận, muốn hôn ước bị hủy bỏ. Muốn tôi không thể lấy được ai!!!"
Bị cậu lần thứ hai đánh mình, Minho không những không tức giận, càng tiến lại ôm chặt cậu hơn, lên tiếng khẳng định: "Đúng vậy, tôi chính là không muốn em còn có thể lấy ai."
"Cậu sao có thể làm như vậy? Tôi rốt cuộc đã gây nên tội gì với cậu? Tại sao lại làm như vậy?" Cậu giận đến run người.
Hai cánh tay ôm eo cậu, bao bọc cậu trong lòng ngực rắn chắc. Hắn cúi đầu nhìn cậu, chất giọng khàn khan. "Vì em chỉ có thể lấy tôi."
"Cậu! Đang đùa cái gì?! Hôn ước giữa tôi và cậu đã kết thúc từ lâu lắm rồi. Bây giờ cậu muốn tôi lấy cậu, thật nực cười. Dùng hôn nhân để trả thù? Lee thiếu gia, cậu so với loại người đặt hôn nhân làm cuộc giao dịch làm ăn như tôi còn đê tiện hơn." Han Jisung đột nhiên cười lạnh.
Minho không mảy may tức giận vì lời nói của cậu, chỉ khẽ cười. "Còn có nhiều chuyện, tôi bắt buộc phải đê tiện hơn như vậy nữa kìa. Tôi chỉ là nhờ công dạy dỗ của em mà nên thôi."
"Cậu đừng ở đó mơ mộng. Tôi nhất định sẽ không lấy cậu cho dù cả đời này không thể lấy ai tôi nhất định cũng không cùng cậu kết hôn!" Cậu kiên định thốt ra lời nói.
Đôi đồng tử của Minho nhất thời co lại, mặt hắn cũng xám đi. Có cảm giác một đám mây đen đang kéo tới chỗ cậu. Hắn đưa tay bóp chặt cằm cậu. "Em tốt nhất là nên rút lại lời nói của mình."
"Nếu không thì sao?" Cậu ương ngạnh giương mắt nhìn hắn.
Lực bàn tay của hắn tăng lên khiến cằm cậu đau nhức. Mặt hắn đã chuyển thành màu đen, hơi thở tràn lan mùi nguy hiểm. Không khó để nhìn ra cơn giận đang trào lên trong hắn.
Ngay lập tức, Minho đẩy mạnh cậu ngã xuống giường. Dùng môi mình ép xuống môi cậu. Jisung hoảng hốt giẫy dụa nhưng sự cựa quậy của cậu lại vô tình làm du͙c vọng dưới thân hắn thức tỉnh.
Hắn điên cuồng cắn rồi mút lấy cánh môi mềm mại và ngọt ngào như viên kẹo dẻo của cậu. Muốn nhai cắn nó cho thỏa mãn. Sự thô bạo của hắn làm cậu đau nhức nhưng không tài nào thoát ra được. Lee Minho dùng hành động trút giận lên môi cậu. Hắn muốn trừng phạt cậu, muốn cậu phải ngoan ngoãn nghe lời ở bên hắn.
Lưỡi hắn xâm nhập thô bạo, tách hai hàm răng cậu ra dò tìm chiếc lưỡi mềm mại của cậu, quấn lấy mà mút . Điên cuồng ngậm môi cậu, tạo sự ma sát dính vào nhau mạnh mẽ. Một chút khe hở với cậu, hắn cũng không muốn chừa ra.
Hơi thở hắn nóng bỏng kịch liệt, mà hô hấp cậu gấp gáp khó thở. Sự ma sát của hắn làm cậu không thể thở. Tay hắn cũng không hề yên phận sờ soạng từng đường cong trên cơ thể cậu.
Nhìn thấy cậu mặc áo sơ mi của hắn, cơ thể mê người lấp ló ẩn hiện dưới lớp áo mỏng khiến Minho nhớ lại những hình ảnh đêm qua cơ thể trần trụi của cậu nằm dưới thân hắn rên ɾỉ. Huyết mạch hắn lại sôi lên.
Nhưng mà hắn sau một lúc hôn thỏa mãn đã luyến tiếc rời bỏ đôi môi sưng đỏ kia. Hắn thật sự ngay bây giờ chỉ muốn trên giường điên cuồng muốn cậu nhưng cơ thể cậu đêm qua bị hắn giày vò trở nên yếu ớt, bình thường ăn uống cũng rất ít, hắn đoán chứng biếng ăn này của cậu vẫn chưa hề hết. Cả đêm hôm qua cậu đã trải một đêm mây mưa bão táp, chắc chắn rất mệt nếu như không để cậu ăn sáng không chừng cậu sẽ ngất mất.
Hắn đành nhịn du͙c vọng của bản thân xuống bất lực thở dài. Nhìn thân ảnh bên dưới hô hấp hỗn loạn, muốn tìm kiếm oxy để thở sau khi hắn rời môi cậu. Cậu ngay cả thở cũng quyến rũ đến mê người, làm du͙c vọng của hắn chỉ muốn bùng lên.
Người có thể làm hắn hoàn toàn mất đi bản năng khống chế chỉ có một mình cậu. Nhưng người có thể chế ngự hắn cũng chỉ có thể là cậu. Người con trai này hoàn toàn chiếm giữ tâm hồn và thể xác hắn khiến hắn hoàn toàn bất lực.
Minho vùi đầu vào tóc cậu, hít lấy hương thơm dịu dàng. Cố gắng điều chỉnh lại du͙c vọng bản thân, cất giọng trầm đục. "Tôi ngay bây giờ rất muốn em nhưng em phải ăn sáng trước đã."
Hắn nói xong liền đứng dậy rời khỏi giường, ánh mắt nhìn xuống cơ thể cậu. Jisung ngay lập tức lấy tay che lại, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn hắn.
Minho khóe miệng giơ cao thích thú. "Trong phòng bên cạnh có đồ cho em thay. Tuy rằng tôi rất thích em mặc đồ của tôi nhưng tôi vẫn muốn em mặc đồ theo sở thích của em. Và quan trọng là tôi không muốn kẻ nào ngoài kia được phép nhìn trộm cơ thể em. Em đi thay đồ nhanh nếu không sẽ bị lạnh."
Lời nói của hắn vừa chứa ý cười nhưng cũng rất lạnh lùng lại chất chứa sự bá đạo. Han Jisung chỉ biết giận dữ nhìn hắn không thể nói thêm lời nào với tên vô sỉ này.
Jisung thay đồ xong bước xuống lầu, đi ngang qua không quên ghé mắt ra nhìn ngoài cửa. Quả nhiên đám người mặc đồ đen ngày đêm canh gác trước cổng ngôi biệt thự không phút nào rời đi. Cậu có muốn đi cũng đi không được.
Nhưng mà cậu để ý thấy trong ngôi biệt thự to lớn này, ngoài đám người vệ sĩ ngoài kia thì chỉ duy nhất có một mình hắn sống ở đây. Không có một người quản gia hay người hầu nào.
Bước xuống phòng ăn, Jisung đã bị mùi thơm của thức ăn quyến rũ. Thật sự bây giờ trong bụng cậu đang rất cồn cào, cơ thể cũng rất mệt mỏi. Nhìn một bàn ăn thịnh soạn đầy mỹ vị trước mặt, cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Thức ăn này..."
Minho tiến về phía cậu, nắm lấy tay cậu kéo đến gần bàn ăn. Kéo ghế cho cậu ngồi rồi ngồi xuống bên cạnh. Sau đó mới từ từ mở miệng trả lời: "Trong ngôi biệt thự này ngoài tôi ra thì còn ai để nấu."
Jisung tròn mắt nhìn hắn đầy vẻ không thể tin nổi. "Vì sao không thuê người làm?"
Hắn trông thấy ánh mắt của cậu lại khẽ thích thú, trả lời thêm: "Tôi không thích trong nhà mình có nhiều người. Là mẹ dạy tôi nấu."
Nhắc đến mẹ hắn, ngay lập tức Jisung nhớ tới Park Jieun. Cậu muốn lên tiếng nhưng dường như Minho đoán được ý nghĩ của cậu nên đã cướp lời trước: "Mẹ tôi hiện tại vẫn sống ở nơi cũ. Bà ấy sống rất tốt và vẫn khỏe mạnh, bà ấy rất nhớ em cũng thường xuyên nhắc đến em. Lần trước em bỏ đi làm mẹ rất giận. Tôi định gọi điện mẹ sắp xếp mấy ngày nữa sẽ đưa em đến thăm mẹ."
Cậu im lặng không lên tiếng, cậu cảm thấy có lỗi với Park Jieun. Không biết bây giờ bác ấy sống thế nào. Han Jisung mười năm nay theo dõi đọc báo nhưng không thấy đăng tin gì nhiều về Lee thị, cậu đoán Lee Minho vẫn chưa thể công khai Park Jieun là mẹ mình. Cậu cũng rất muốn mở miệng hỏi mười năm nay hắn sống ra sao nhưng nhìn thấy hắn như vậy, cậu nghĩ tham vọng của hắn có vẻ như đã thực hiện được.
Minho cắt từng miếng thịt gắp qua dĩa của cậu, rồithêm một ít bông cải. Hắn gắp một miếng thịt lên đưa đến trước miệng cậu. Jisungthật tình không muốn để hắn đút nhưng nhìn thấy hắn đang nghiêm túc như vậy vàcậu cũng đang thật sự rất đói, chỉ có thể miễn cưỡng hé miệng ra ăn.
----------------------
Mọi người lướt qua ủng hộ tui bằng một ngôi sao bé bé xinh xinh nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com