Điều chưa nói
-Tại Hưởng (1): anh -Tại Hưởng (2): cậu
Chương 1: Tuấn Chung Quốc - 20 tuổi
Tôi quen biết anh 17 năm,thầm thích anh 17 năm.Cố chấp hướng đến anh....nên hôm nay tôi đành chấp nhận rời xa kỉ niệm....
3 tuổi
Từ 17 năm trước,tua lại cái ngày đầu tiên tôi gặp anh.Hôm đó tôi đang chơi đá bóng cùng Chí Mẫn ca,bỗng đâu dì Phác dắt một anh lớn trạc tuổi Mẫn ca đến,giới thiệu là từ bây giờ anh sẽ đến sống cùng chúng tôi.Anh ngại ngùng,ôm chặt lấy chân dì...từ cái khoảnh khắc đấy tôi đã đặc biệt yêu quý người anh mới đáng yêu này.Tại Hưởng lúc đó cao hơn tôi cả cái đầu,thậm chí còn cao hơn anh Chí Mẫn nhưng ngược lại thân hình anh rất gầy,tay chân nhỏ tí như que củi,có điều Tại Hưởng rất mềm chứ ko hề cứng.Tôi đặc biệt thích tấm lưng anh,nhìn đôi vai nhỏ khẳng khiu nhưng đối với tôi thì lại rất to lớn và vững chắc.Tại hưởng cũng yêu thích tôi,tôi nghĩ thế,bởi biết tôi thích được anh cõng nên lúc nào đến nhà Chí Mẫn,anh đều yêu chiều cõng tôi vào tận nhà.
10 tuổi
Đến năm tôi 10 tuổi,có một số lần được bạn học nữ tỏ tình,tôi đều từ chối.Trả biết lí do hồi đấy sao tôi lại ko hề ưa thích bọn con gái.Lúc đó tôi cũng ko rõ cái định nghĩa "thích một người" là ý gì,vui vui vẻ vẻ về nhà hỏi mẹ thì tôi được giải đáp rằng
-Thích một người là đặc biệt quan tâm tới một người,là đặc biệt muốn ở bên người đó,là đặc biệt nhớ tới người đó.....Tiểu Quốc,nói mẹ biết là con đang tương tư ai?
-....Ko có,chỉ thấy nhiều bạn bảo thích con nên mới sinh tò mò thôi-Sau câu trả lời này của mẹ tôi ko những biết "thích" là gì mà còn biết,trong lòng Chung Quốc tôi rốt cuộc đã có hình bóng ai...Ko sai,là Kim Tại Hưởng
12 tuổi
Cư nhiên những năm bên cạnh anh vẫn cứ trôi qua như vậy,tôi bắt đầu thích trêu chọc anh hơn,bắt đầu ko còn gọi anh là "Hưởng ca" nữa.Thời gian trôi qua,cái "thích" của tôi đối với anh cũng lớn hơn,dần chuyển hóa thành "yêu".Khi tôi lên 12 tuổi,điều tồi tệ nhất đã xảy ra...Tại Hưởng nói thích Chí Mẫn ca,tôi dường như mất hết hi vọng,một mình lạc lối trong cái tuổi mới lớn này.Từ bỏ là cách đầu tiên tôi nghĩ tới,yêu thích một thứ ko thuộc về mình thì cũng vô vọng.Tuấn Chung Quốc tôi tự đánh giá mình là một con người cố chấp,biết là anh ko hướng tới mình,biết là mình đơn phương nhưng hình bóng của anh cứ bám riết lấy tôi.Tôi đã tự mình dằn vặt mình suốt 1 năm,bắt mình thân thiết với những học nữ trong trường,thử nhận lời yêu của một bạn học...nhưng tất cả chỉ có thể kéo dài vỏn vẹn 1 năm tròn còn những năm còn lại đều là cao cao,tự đại theo đuổi thầm anh.
14 tuổi
Tại Hưởng thực sự rất đẹp,tựa hồ như một bông hồng trắng,đẹp đẽ và tinh khiết.Tôi yêu mến cái vẻ đẹp đó,muốn tự mình nâng niu,chăm sóc...nhưng đều là trong sự im lặng.Năm anh lên 16 tức tôi vừa tròn 14 tuổi,anh bị ốm nặng,đúng vào đêm muộn bão tuyết giông gió,tôi như một người điên ko hơn ko kém,chạy hết hiệu thuốc này đến hiệu thuốc kia mua thuốc hạ sốt cho anh.Chạy đứt cả hơi,tìm đỏ cả mắt cũng may còn một tiệm cuối hẻm phố sáng đèn,tôi sốt sắng mua thuốc về,nhờ dì Ân mang vào cho anh uống.Nửa đêm cũng ko khỏi lo lắng mà lẻn sang nhà anh mong bệnh tình anh thuyên giảm được phần nào....ngờ đâu,là Chí Mẫn....có lẽ mọi người cũng biết chuyện gì xảy ra...anh lầm rằng người ko ngại thuốc thang,chăm sóc cho anh là Chí Mẫn.Tôi giận lắm chứ,tôi điên cuồng,bực tức suốt 1 ngày trời,định là sẽ đứng ra nhận công trạng của mình những rồi tôi cũng đành cười trừ cho qua,vì sực nhớ rằng...nếu đó là tôi thì tức khắc hình ảnh người con trai chạy ra ngoài tìm đủ mọi ngóc ngách để mua thuốc cho anh vào đêm mưa giông gió bão đấy,cũng sẽ chỉ được anh cất gọn vào những dòng kí ức êm đềm,ấn dấu với 1 lời cảm tạ....
20 tuổi
Sẽ ổn nếu như năm đó anh ko đau vì Chí Mẫn,ổn nếu năm đó anh ko khóc trên đôi vai của tôi vì Chí Mẫn,ổn nếu như anh ko phải lựa chọn ra đi sau khi bày tỏ hết tình cảm với Chí Mẫn.Tôi mệt rồi,chịu thua thôi,tôi ko thể chen chân vào tiếng khóc và tiếng cười của người con trai đó...làm sao đây....được nhìn chính diện anh sau bao năm xa cách,tim tôi lại bắt đầu rung động....nhưng con tim anh liệu có chịu hướng về tôi.....có lẽ tôi nên đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.
...
-Quốc,em đến rồi
-Doãn nhi,anh nhớ em
---------------------------------------------------------------------------------------
Chương 2: Phác Chí Mẫn - 22 tuổi
Tôi có một điều dối lừa mọi người....dối lừa cả chính bản thân mình.Tôi yêu cậu,yêu người tên Kim Tại Hưởng.Hảo Hảo dành tình cảm cho riêng cậu 10 năm,hảo hảo chiếu cố cậu 12 năm,hảo hảo dõi theo cậu 17 năm
15 tuổi
Năm tôi 15 tuổi,tôi đã từng định lấy hết dũng khí của mình ra để tỏ tình với cậu lúc đó chính tôi cũng rõ Chung Quốc thầm thích Tại Hưởng,mặc tình bạn tôi muốn đối mặt chân thật nói ra tình cảm của mình.Tôi cũng đã định sẵn tương lai cho chúng tôi,từ bé đã nuôi mong ước cùng cậu tạo dựng hạnh phúc,nhất quyết khi tôi ổn định chức vị trong Phác thị sẽ đưa cậu về ra mắt với bố mẹ.Chỉ là ko ngờ mẹ tôi lại nhanh hơn một bước,ngăn chặn tôi một bước.Mẹ đúng là quan tâm Tại Hưởng nhưng so với tương lai của tôi mẹ lại đặc biệt quan tâm hơn.Lại là vì Phác gia,vì Phác thị,vì tương lai của riêng của Phác Chí Mẫn tôi,mà...tôi chọn cách từ bỏ.Chung Quốc rõ ràng hơn tôi một bậc,nó biết tạo dựng con đường của riêng của nó,biết nêu ra ý kiến của mình,biết tự lập...ừ tôi khác,tôi kém cỏi,xin lỗi....Nhưng tôi chỉ có vậy,biết sao giờ.Đứa vô dụng này đành phải cúi đầu vâng lời ba mẹ,đành vứt bỏ lối sống riêng,đành vậy....
16 tuổi
Tôi gặp Hoài An,những ngày có hình bóng của cô ấy suốt hiện,cuộc sống của tôi có vẻ dễ thở hơn.Cô ấy...có phần giống cậu,Hoài An ngoài mặt rất mạnh mẽ nhưng trong tâm thì cô lại vô cùng yếu đuối,lần đầu thấy cố tôi cũng có ấn tượng phần nào,sau khi trò chuyện tôi lại càng yêu mến con người này.Hoài An cũng giống tôi,cũng là con 1 của gia đình khá giả nên gánh nặng về học lực,cư xử,tình cảm riêng tư,...cô đều đã từng trải.
Ko thể phủ nhận là tôi ghen tị với Chung Quốc,mới sinh ra nó đã là thiên tài thiên bẩm có thể tự lực vào trường học danh giá,ko cần cố gắng cũng luôn đứng đầu toàn trường,thậm chí nó còn được đề cử nhận bằng cấp 3 ngay sau khi tốt nghiệp ở năm 15 tuổi.Chung Quốc kém tôi 2 tuổi nhưng học lực của nó cũng đủ để thi vào đại học,trong giới nó ngoại giao cũng ko tệ,thằng nhóc năm nay mới 14 tuổi đã lên chức giám đốc điều hành cho Tuấn thị.Điều đáng ghét nhất là Chung Quốc được phép đường đường,chính chính theo đuổi Tại Hưởng.
17 tuổi
Tôi bắt đầu hẹn hò với Hoài An.Chuyện là trước đó vì muốn có thêm điểm cộng,tôi tự mình nhận làm hội trưởng,có một phần là muốn lập khoảng cách với tiểu Tại nên mãi sau tôi cũng dần có tình cảm với cô,có điều...tình cảm mà tôi dành cho Tại Hương vẫn ko nguôi đi phần nào.Tự tạo ra một vỏ bọc,mang Hoài An đến chỗ riêng của tụi tôi,đặt cô ấy lên làm vị trí hàng đầu nhưng đến khi Tại Hưởng có chuyện tôi lại ko kìm được mà phá bỏ hết tất cả,lại chủ động chăm sóc cậu,cậu bị bạn bè bắt nạt cũng lo lắng đến ngu muội mà trốn học,tìm cậu khắp nơi,đến khi tìm được cậu thì ai ngờ đâu cậu tỏ tình với tôi.Tim tôi đập liên hồi,chiếc xe taxi rời đi ngay sau câu tỏ tình,lẽ nào đã muộn rồi,giờ tôi là bạn trai của Dương Hoài An,ko thể dừng xe chạy đến ôm cậu...một lần nữa tôi chọn cách im lặng.Hoài An biết tôi ko toàn tâm toàn ý thích cô ấy,bằng chứng là lúc tôi đến bệnh viện thăm bệnh thì ngay lập tức Hoài An đòi giữ điện thoại của tôi,lúc đó tôi vẫn ko hiểu hành động vô nghĩa,gấp rút của cô ấy...nhưng giờ tôi đã biết.Là mẹ tôi nhờ cô ấy làm vậy để chia xa tôi với Tại Hưởng,tôi biết chuyện này đã quá muộn....lúc này máy bay đã cất cánh được hơn 1 tiếng...tôi cũng đành tự hận bản thân nhu nhược,ngu ngốc mà tuột mất cậu
22 tuổi
Sẽ ko đau nếu mẹ ko cướp cậu ấy ra khỏi tôi,sẽ ko đau nếu Chung Quốc ko ở bên cậu ấy tối đó,sẽ ko đau nếu tôi cố gắng đánh đổi để giành lấy cậu.Hết hi vọng rồi nhưng tôi nhớ cậu quá,nhớ đến chết đi sống lại.Phải làm sao đây khi những ngày trước mắt ko còn hình bóng cậu...vậy tôi đây nguyện ko bước tiếp nữa...Bay sang Hàn,mong mỏi gặp người con trai tôi yêu sâu đậm,trong tim tôi đầy sắc hương của riêng cậu,tình cảm của tôi bao năm qua ko hề thay đổi.....nhưng còn cậu,giờ tâm trí cậu còn lưu giữ tình cảm cho tôi ko....dừng lại ở đây thôi....thời gian cũng đâu thể quay trở lại.
...
-Hoài An!!!Em sao lại ở Hàn
-Em cũng vì muốn đuổi theo anh thôi....Mẫn,em yêu anh
*Chân dung Hoài An*
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 3: Kim Tại Hưởng - 22 tuổi
Gia đình mới và cuộc sống mới
17 tuổi
17 tuổi,cái năm tôi chập chững đến một đất nước xa lạ,nơi ko có tiếng nói chung,ko có ý tưởng chung...chỉ mình tôi lạc lõng.Thật may mắn,cha mẹ mới của tôi rất thành thạo tiếng trung nên việc giao tiếp trong nhà tôi ko gặp mấy khó khăn.Cha tôi-Kim Namjoon,ông là giáo sư giảng dạy tiếng Anh tại đại học ngoại ngữ Hàn Quốc.Cha tôi thực là một người tri thức,ông thông thạo 5 thứ tiếng và rất giỏi về lĩnh vực toán học,tôi học từ ông được rất nhiều thứ,đến cả tiếng Hàn cũng là do cha tôi từng chút từng chút giảng dạy cho tôi.Mẹ tôi là một người đàn ông tên Kim Seojin,lễ giáo ở Hàn có vẻ thoáng hơn khi việc đám cưới đồng tính trở nên khá hiển nhiên,mẹ Jin rất tốt,mẹ đảm đang và hiền hậu.Tất cả những món ăn Hàn phổ biến đều là do một tay mẹ giới thiệu cho tôi.Tôi đang hạnh phúc,rất hạnh phúc có điều....họ,những người tôi yêu thương nhất đều ko ở đây
18 tuổi
Tôi bắt đầu quen với cuộc sống mới này,chí ít thì giờ tôi cũng có thể tự ra ngoài một mình.Bởi mới chuyển đến đây nên tôi bị trễ học 1 năm,chương trình học bên Hàn có hơi chút nặng nề,nhất là môn Hàn ngữ khiến tôi vẫn còn hơi bỡ ngỡ,thành tích chỉ dừng lại ở hạng khá.Sau này,tôi dần cải thiện lại được điểm số vốn có,các bài kiểm tra đều đạt 100 điểm.Các bạn bên này vô cùng thân thiện,tôi cũng ko rõ lí do với sự khác biệt này,có lẽ do họ ko biết thân thế của tôi thấp hèn như thế nào chăng?
Tình cảm của tôi với gia đình mới này càng tăng thêm,tôi gọi cha là appa còn mẹ là papa,cha mẹ nhận nuôi thêm một người anh nữa.Cuộc sống của tôi càng ngày càng đẹp đẽ.
22 tuổi
Tôi vẫn luôn nhớ về người mẹ đã khuất của mình,bức thư mẹ viết cho tôi được để gọn gàng trên bàn xếp lúc bà cận kề.Cũng ko có gì đặc biệt...chỉ là dặn dò tôi những điều nhỏ nhặt,chỉ là mong ước tôi sống tốt và thật hạnh phúc.Mẹ còn để lại cho tôi một ít tiền,bà cũng thật lòng mong tôi tìm được gia đình mới...Còn hôm nay,là ngày giỗ của bà...
-Mẹ,Hương nhi của mẹ đây.Mẹ à trên đó mẹ thấy con chứ,Tại Hưởng của mẹ đang rất hạnh phúc...con...con biết là con rất ngốc khi nói những điều này nhưng.....mẹ ko thể quay về được ư?Hưởng nhi rất nhớ mẹ...Hưởng nhi....Hưởng nhi đau lắm,mỗi lần thở con lại thấy tim mình đau ngàn vạn lần.Con thấy bản thân mình rất có lỗi,luôn hứa sẽ cho mẹ 1 cuộc sống tốt hơn lại để mẹ đi một mình,một mình con ở lại sống tốt.......hực hực.......Mẹ,con nhất định nghe lời mẹ,ko bi quan nữa,sống thật tốt,con nghĩ vậy mẹ yên tâm rồi chứ?Tại Hưởng hứa sẽ ngoan..hực hực.....
...
-Taehyungie,khi nào chúng ta về Trung Quốc thăm mộ mẹ em đi,anh muốn chào hỏi bác
-Haha Hoseokie,anh muốn nói gì với mẹ em?
-...thì xin phép một số chuyện và ra mắt bác gái luôn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com