Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Mùa đông đương thời lạnh nhất từ trước đến giờ. Bão tuyết liên tục kéo dài trong nhiều ngày qua. Jimin đứng bên cửa sổ nhìn ngắm ra bên ngoài. Tuyết phủ trắng xóa cả con đường, trên xa lộ chỉ còn hai lằn rãnh xe chạy, mà dường như chẳng ai muốn ra đường vào thời tiết như thế này.

Bầu trời ảm đạm một màu xám xịt, mây đen kéo đến che khuất một chút ánh nắng yếu ớt còn sót lại của buổi chiều đông, khiến tâm tình Jimin càng lúc càng nặng trĩu hơn. Mấy ngón tay bấm vào da thịt đau điếng. Trong lòng thấp thỏm lo âu, ánh mắt cứ hướng ra bên cửa kính, trông ngóng.

Từng cơn gió ào ạt thổi những mảnh tuyết trắng nặng nề phủ từng lớp dầy đặc lạnh lẽo. Sẽ càng lạnh hơn vào đêm khi thời tiết không có chút biến đổi. Jimin nôn nóng, nghĩ mình không thể cứ ở đây mà chờ đợi. Quay lại mở tủ lấy thêm cái áo lạnh dài phủ qua đầu gối, một cái nón len vừa vặn đội lên đầu, đôi bao tay và cái khăn được quấn quanh cổ. Jimin lấy cái ba lô đã chuẩn bị từ trước mang lên vai. Những thứ bên trong là chuẩn bị cho Taehyung , nghĩ rằng mình đã sẵn sàng, vội vã xỏ chân vào đôi boot, mở cánh cửa gió mạnh lùa vào rát cả da mặt. Jimin rùng mình, thở ra một cái mang theo làn khói trắng.

Những bước chân lạnh lẽo cô đơn, xuyên qua những con đường vắng bóng người, buốt giá từng cơn từ giọt tuyết tan thấm vào da thịt đến tê dại. Jimin cố gắng lê những bước chân như đông cứng trước khi mặt trời lặn xuống lấy đi ánh sáng. Căn nhà trên núi dần hiện trước mặt, giống như một chiếc hộp lớn màu trắng ẩn hiện. Khó khăn nhưng Jimin không chùn bước, đôi môi khô khốc nứt nẻ, ánh mắt hiện đường gân đỏ vì gió tuyết.

"Còn một đoạn nữa thôi, là đến rồi. Park Jimin này sắp được gặp Tae rồi. Tae Tae nhất định vẫn còn yêu anh, nhất định sẽ theo anh về".

Jimin mệt mỏi khuỵu gối xuống nền tuyết lạnh lẽo, ánh mắt nhìn thấy trước sân gần cửa có một chú gấu tuyết thật đẹp, Jimin đoán là những ngày qua Taehyung đã nặn ra nó. Nặng nề dời từng bước đến gần cánh cửa, tay gõ mạnh liên tục, lại chẳng nghe nổi âm thanh gì ngoài tiếng mưa tiếng gió. Jimin mất sức lực, mắt mờ, ù tai.

"Mở cửa đi Tae!! Anh  biết em ở trong đó mà... Mau mở cửa cho anh". Tiếng hét của Jimin vọng ngược bên tai mình. Jimin cố gắng đập cửa, tiếp tục gào thét để mong thấy được nụ cười của người kia mở ra cánh cửa chào đón anh như đã từng.



Nhưng, Jimin đợi mãi, rất lâu, cả người lạnh cóng, run rẩy, không gian vẫn một mảnh im lìm, lạnh lùng. Jimin không thể đợi thêm, cứ tìm mọi thứ xung quanh. Lay hoay một hồi tìm được viên đá, dùng hết sức lực đập gãy chốt cửa.

_ Rầm_

Chân đá cánh cửa bung ra, một mảnh tối tăm như vô hình mờ mịt hiện ra trước mắt. Jimin cảm thấy chân mình như đeo tạ ngàn cân, khoảng cách mấy bước mà đi hoài không tới.

"Tae, anh đến đưa em về, dậy đi Tae... về nhà với anh ...". Jimin cố gắng lay lay người đang nằm dài trên ghế sopha như ngủ. Trên tay cầm một mảnh giấy, Park Jimin! Chỉ gọn gàng tên của mình.

"Tae, tỉnh lại đi! Chẳng phải có chuyện để nói với anh sao?".

Gương mặt Taehyung không còn hồng hào nữa, đã chuyển xanh, Jimin đưa tay vén mở đôi mắt đã mờ đục. Cơ thể cứng đơ, ngón trỏ Jimin đặt ở chót mũi Taehyung, Jimin không cảm nhận được hơi thở. Jimin áp gò má lên ngực trái của cậu, Jimin cũng không thể nghe nhịp tim của cậu...

"Đừng mà Tae! Xin em đó, nói gì với anh đi! Đừng yên lặng như thế!! Anh biết mình sai rồi!"

Cổ họng của Jimin đông cứng, nước mắt không ngừng rơi, giờ phút này cũng không thể gọi được tên người. Tay Jimin run rẩy, tìm điện thoại gọi cấp cứu, bằng chút hơi sức còn tồn tại, vì thời tiết xấu như thế, mất một khoảng thời gian họ mới đến nơi được. Jimin gấp rút xốc Taehyung trên lưng, cõng đi. Mặc gió bão, mây mưa... Những bước chân vội vã lún sâu trên nền tuyến, tay cậu không bám víu nên việc Jimin cõng đi càng khó khăn hơn, dù cậu đã nhẹ đi rất nhiều, vết máu đỏ trên cổ tay lần lượt nhỏ xuống tuyết trắng lan ra hóa thành màu hồng. Màu hồng luôn được ví là màu của tình yêu, màu của sự lãng mạn. Nhưng trong lúc này đây Jimin chỉ cảm thấy màu hồng thật tối tăm, mờ nhạt...

"C Chúng ta... cùng cố gắng... Người của Tae vẫn còn ấm mà". Jimin vừa đi vừa nói, càng lúc anh cảm nhận cơ thể mình không còn hơi sức, người trên lưng càng lạnh dần. Làn khói trắng bay ra từ hơi thở của Jimin cũng nhạt dần đi. Jimin cạn kiệt hơi sức té nhào lộn... bò lếch đến bên thân xác của Taehyung, đem bàn tay vuốt ve trên gương mặt Taehyung:

"Tae! Tae có lạnh không? Trả lời với anh đi! Cười với anh đi! Làm ơn!!! Anh ... anh không thể đưa em về nhà cùng. Thì anh sẽ ở lại bên cạnh em". Jimin ôm thân thể lạnh ngắt, với những giọt nước mắt cuối cùng. Nói những lời còn nghẹn ngào nơi cổ họng " Xin lỗi!! Giá như có kiếp sau, anh nhất định sẽ yêu em ngay từ đầu". Jimin ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, mưa tuyết ngừng rơi, nhưng cả một vùng màu xám chuyển dần sang màu đen, ôm chặt người trong lòng. Một tay đan vào tay người kia, hy vọng truyền một chút ấm áp còn lại. Đến khi trước mặt mịt mờ một màu đen, cơ thể cũng không còn cảm giác lạnh lẽo hay đau đớn nữa... "Nụ cười của Tae thật đẹp, chỉ tiếc là anh không giữ nổi...". Nếu như trên đời thật sự có kỳ tích? Làm ơn!! Hãy cho Park Jimin này được thêm một lần bảo vệ nụ cười ấy.






Khi lần đầu hai người gặp nhau. Taehyung  dáng cao gầy, mảnh khảnh, cơ thể yếu ớt. Gương mặt cứ ngây thơ trông ngốc nghếch như đứa trẻ. Là bộ dạng mà Park Jimin ghét nhất. Do hứa hẹn của hai ông nội Park-Kim, Jimin bất lực phản đối ở cái tuổi đôi mươi, ăn chưa no lo chưa tới, hà cớ gì phải nghĩ đến chuyện cưới xin. Nhưng còn có lý do khác khiến Jimin miễn cưỡng đồng ý cuộc hôn nhân này.



Với Taehyung
Park Jimin là người tôi thích. Ngay cái lần đầu gặp gỡ, tôi đã thấy anh ấy như là thiên thần. Biết tin hai nhà cho chúng tôi cưới nhau, dù biết anh ấy không thích tôi, tôi vẫn thấy vui, vẫn có thể nhìn thấy anh, ở bên cạnh anh mỗi ngày.

Với Jimin
Cái tên Kim Taehyung đó, nhìn yếu ớt, mít ướt. Nhìn là biết gay rồi, suốt ngày thì quấn quanh vui cười với mấy đứa con trai khác, ghê tởm! Vẫn phải cưới với hắn, vẫn phải ở chung phòng với hắn, thiệt lòng không muốn nhìn mặt hắn tí nào.




Taehyung được chuyển lên Seoul học cùng trường, khác lớp với Jimin. Buổi sáng đi cùng xe với nhau, đến gần trường thì Taehyung phải xuống đi bộ vì Jimin không muốn bạn trong trường biết chuyện của họ. Đến lúc tan học, Taehyung phải tranh thủ chạy thật nhanh để kịp xe của Jimin đến đoạn đường bên ngoài trường. Bác tài xế cũng thấy thương cho cậu, nhưng Taehyung không cảm thấy buồn vì điều này.

Taehyung ở chung phòng với Jimin là điều mà cậu hằng ao ước. Ở một góc nhỏ của căn phòng, một tấm chăn mỏng manh lót dưới thân, một chiếc gối để ôm cho ấm áp. Jimin ít khi nào nói chuyện hay nhìn đến Taehyung trừ khi trước mặt ba mẹ, ông bà.



Chiếc xe dừng lại bên đường như mọi ngày, Taehyung khoác ba lô lên vai và bước xuống đường. Taehyung lễ phép cúi chào bác tài xế, định vội bước đi thì nghe được tiếng Jimin.

"Hôm nay cậu tự mình về, tôi không đi học và nhớ là không được nói với ba mẹ tôi. Nếu không thì đừng trách tôi".

"Vâng". Taehyung cúi chào, không nghĩ ngợi điều gì. Mấy tháng nay Jimin có khi nói chuyện một vài câu, có khi không tỏ thái độ cáu kỉnh là cậu đã thấy vui rồi.

Taehyung đi bộ dọc bên đường nhìn theo đuôi chiếc xe Jimin vụt đi. Bổng giật mình khi nghe tiếng còi xe sát bên mình. Chiếc xe dừng lại, cánh cửa vừa mở, khuôn mặt quen thuộc hiện ra.

"Tae, mau lên xe". Namjoon nhìn từ xa phía sau đã thấy cậu bước xuống từ xe của Jimin. Trước giờ mọi người vẫn nghĩ là do giao tình giữa hai gia đình, Taehyung được gửi ở nhờ nhà Jimin để tiện việc học vì Taehyung không có họ hàng ở Seoul. Đó cũng là điều mà các anh yêu thương cậu em trai này hơn. Biết là Taehyung tính tình hay rụt rè, sợ giao tiếp với người lạ mặt, luẩn quẩn cũng có vài người bạn, nhưng lại rất thân.

Lo là Taehyung sẽ từ chối vì sắp tới cổng trường nên Namjoon bước một chân xuống xe nắm cổ tay cậu kéo lên. Taehyung cũng vừa gật đầu chào bác tài xế thì anh đã nhanh tay kéo cậu ngồi lên ghế phía sau.

"Còn mấy bước là tới, nên em định đi bộ". Taehyung ngại ngùng gãi đầu, cũng chẳng muốn anh nghĩ xấu về Jimin.

"Mấy bước cũng đi chung cho vui, không thì mỗi ngày anh sẽ đến đây và đi bộ cùng em".

"Dạ?" Taehyung có chút ngạc nhiên, cậu cũng hơi bối rối.

"Tae, anh không dưới một lần thấy em từ đây đi bộ đến trường, em và Jimin có chuyện gì?".

"Không có ạ... không có chuyện gì hết". Taehyung cũng không biết giải thích sao về việc này. Nếu mối quan hệ chỉ đơn thuần là quen biết, hay bạn bè, hoặc bà con xa... thì vẫn có thể đi chung xe đến trường. Còn việc chỉ mấy anh em thân thiết thì biết hai người ở cùng một nhà, lại làm như xa lạ ở trường thì anh Namjoon thấy thắc mắc là điều đương nhiên.

"Hai đứa cãi nhau? Giận nhau?". Namjoon hỏi thêm.

Taehyung lắc đầu, cậu nghĩ: " nếu được cãi nhau hoặc giận dỗi nhau thì cũng tốt, đằng này người đó còn ghét em, không muốn nhìn mặt em, không muốn nói chuyện với em".

Namjoon thấy Taehyung không trả lời, anh cũng không hỏi nữa. Không tới mấy phút xe cũng đến trước cổng trường, hai người bước xuống xe, đi song song lại vô tình thấy Jimin vẫn còn ngồi trong xe như đang đợi ai đó. Namjoon nắm cổ tay của Taehyung kéo cậu lướt qua giả vờ như không thấy Jimin. Còn ở trong xe thì Jimin đương nhiên rõ ràng là thấy họ đi cùng xe, ngang nhiên cầm tay bước vào sân trường.

Jimin bóp chặt mấy ngón tay, một cảm xúc khó chịu len lỏi. Dường như là tức giận, bản thân mình trước giờ chỉ cảm thấy ghét Kim Taehyung. "Nhưng hắn vừa đi vừa cười nói với người khác". Và dường như là một chút đố kỵ, " sao cậu dám cười nói với người khác, khi nói rằng người cậu thích là tôi?".

Và một cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, gương mặt đẹp tươi cười đi lướt qua Taehyung. Cậu như chậm bước chân thì nghe tiếng của anh Namjoon: " Đừng quay đầu nhìn lại". Không nhìn cũng đủ biết cô gái ấy bước lên xe của Jimin. Mọi người đang đi vào lớp, chỉ có cô ấy là ngược chiều trở ra. Taehyung nghe lời anh không nhìn lại.

Taehyung vẫn luôn nhớ câu của Jimin vào ngay đêm đầu tiên họ ở chung phòng với nhau. Jimin đã nói " tôi không phải gay, tôi thích con gái, tôi càng không thích cậu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com