10. NỞ HOA
Hai thân hình đứng ôm lấy nhau đến tận trời tối, cho đến khi bụng của anh kêu lên một tiếng.
"Ọtt.."
"Mingyu à, anh có hơi..."
"Ọttt......"
"Hehe, em biết Wonwoo của em đói rồi mà, anh không cần phải nhắc em tới tận hai lần đâu." - cậu Kim hối lỗi trước đó đã biến mất, thay vào đó là một cậu Kim lưu manh gấp đôi. Một tay xoa lấy bụng ốm của anh người yêu, dạo này anh bỏ bữa quá, không còn tròn trịa đàn hồi như trước nữa. Tay còn lại đặt không yên phận đặt lên eo, nhưng do áo Wonwoo "trơn" quá nên tay cậu theo đà trượt xuống địa phận đồi núi xứ Jeon, thành công nhuộm đỏ hai bên tai của người nhỏ hơn.
"Bốp!!"
"Cái dòng lưu manh nhà cậu, bỏ ra!"
"Nhưng mà em cũng đói anh ạ, còn nhớ anh nữa!" - Mingyu giương mắt cún, nhưng nhoẻn miệng cười để lộ hai răng nanh sắc nhọn. Wonwoo nhìn thấu tâm can cái tên lưu manh này, tận sâu trong đáy mắt cậu chỉ toàn là hình ảnh của anh, nhưng qua lăng kính chiếu yêu, chuyên chiếu các loại yêu Jeon Wonwoo, thì anh dư sức biết cậu không hề có một ý định trong sáng nào với anh cả.
Tới mức này thì anh phải giở tuyệt chiêu rồi.
"Mingyu à, anh cũng đói lắm, em nấu gì đó ngon ngon cho anh với!" - Wonwoo giương mắt mèo, môi hơi chu lên một chút. Tông giọng có phần cao hơn một nửa, áp má sát vào lồng ngực cậu.
Wonwoo chơi cậu. Một vố ăn liều . Lần này lỡ Mingyu không rung động, Jeon Wonwoo chỉ còn nước bán thân phận mèo lấy họ Kim.
"Thịch." Tâm nhĩ cậu như dừng phát xung động, để lại trái tim chỉ còn đập đúng lấy một nhịp. Wonwoo cũng cao tay không kém, anh ghé sát tai vào ngực cậu, nên tiếng động từ lồng ngực hoàn toàn có thể thấu. Cảm giác này không lạ cũng không quen, chỉ xuất hiện đúng lấy một lần duy nhất, khi anh lần đầu nói lời yêu với cậu. Anh thật sự đã để con người ngây thơ nhất, lém lỉnh nhất phô bày trước mặt cậu. Chỉ có kẻ ngốc mới không đem lòng yêu thương một người vì một người mà cởi bỏ hết các lớp mặt nạ, trở về với tuổi thơ ngay bên trong thân hình to xác, đem hết mọi chân thành mà gói lại thành hạt nắng, dịu dàng nhoẻn miệng cười mà hôn lên ánh mắt đầy si mê của đối phương . Wonwoo hiện tại khác lắm, Mingyu chắc chắn thế. Cậu lúc này mới thấy anh trong trắng, ngây ngô đến cỡ nào, sợ hãi rằng lỡ có ai đó dụ dỗ anh mà cho kẹo, chắc anh cũng đi theo người ta mất.
Dụ dỗ anh mà cho kẹo thì hên xui, nhưng dụ dỗ anh mà cho một cậu Kim, thì anh hoàn toàn đồng ý.
Tự nhủ, cậu phải trân quý lấy anh nhiều hơn trước, để nụ cười khả ái đó lúc nào cũng được hoạ lên khoé môi. Vì Jeon Wonwoo chính là được ông trời định mệnh để gặp cậu, chính là món quà vô giá mà bao nhiêu tiền kiếp cậu đã sống tốt để xứng đáng đón nhận. Wonwoo chính là người được phái đến để tô vẽ cho bức tranh đơn sắc của cậu, cậu không thể để lỡ vị thiên sứ này vào tay một ai khác được nữa.
"Em yêu anh, à không, thương anh nhiều lắm, Wonwoo trân quý của em!"
Định mệnh không phải hoàn toàn được an bài. Định mệnh chỉ hoàn toàn nối kết khi hai người tình nguyện trao cho nhau những tấm chân thành. Càng chân thành thấu hiểu, định mệnh gắn bó con người càng bền chặt. Cho đến khi nhìn thấy địa đàng chốn vạn tầng mây, họ trở thành bạn đời đời kiếp kiếp, chính là nửa linh hồn còn lại của mình. Khắc tương phùng mà trao một nụ hôn, triêu dương phía Đông sẽ rực rỡ toả sáng, vầng thái dương sẽ lên đỉnh ở nơi cao nhất, làm chứng cho nụ hôn thân mật đó.
Khi đó, triêu dương đã ngủ quên trên mái nhà.
Chiếu soi cho tình yêu không hoàn hảo, nhưng chân thật.
.
Khi đã no nê chén xong hai bát cơm do em người yêu nấu, Wonwoo bây giờ hai chân bắt chữ ngũ, chễm chệ trên chiếc sofa xám lông chuột, mắt theo dõi màn hình tinh thể đang chiếu cảnh một đôi đang hôn nhau dưới tuyết đầu mùa. Lãng mạn biết bao nhiêu, ấm áp biết bao nhiêu. Ngoái nhìn lại tấm lưng vững chãi đang cặm cụi rửa từng cái chén, đôi mắt anh ôn nhu bội phần. Có lẽ đối với anh bây giờ, có Kim Mingyu bên cạnh anh thế này là quá đỗi lãng mạn, quá đỗi ấm áp.
Tiếng nước đột nhiên dừng lại.
"Nhưng mà anh này, nãy anh thấy nhà không có khoá, sao anh còn dám bước vào? Lỡ có ăn trộm hay tên cướp nào đứng ngay đó, kè cổ anh đe doạ không cho sống, thì em biết phải làm sao?"
Wonwoo ngẫm một hồi, sau đó nhìn cậu chằm chằm.
"Lúc đó anh chỉ nghĩ được, lỡ mà bị đe doạ, anh đọc số điện thoại với số tài khoản ngân hàng của em ra, kêu người ta tự liên hệ em rồi đòi tiền. Chứ anh không có tiền."
"H-hả!" - Mingyu quay phắt lại nhìn ánh mắt ngây thơ đang theo dõi mình. - "Anh nói thật đó hả?"
"Ừa, lúc đó anh chỉ nghĩ được tới đó. Với lại nhà mình mình không vào, thì ai vào bây giờ."
Cậu bật cười, nhưng nét mặt hơi dỗi. Anh dám bán đứng cậu cho một người không quen không biết.
"Mai là thứ bảy, tháng mười hai, anh không đi dạy. Để xem đêm nay anh thoát khỏi răng cún thế nào?"
"Anh xin lỗi mà, anh a~"
Tiếng động sau đó không còn trong sáng nữa, âm thanh cũng không tròn vành rõ chữ, chỉ đơn độc vài nguyên âm. Càng về sau, âm vực càng cao, chỉ cần đứng trước cửa cũng đủ nghe thấy sự ám muội mà nóng cả mặt.
Chà, nở hoa thật rồi.
.
Bước ra khỏi cánh cửa từ ngôi nhà màu trắng, hắn gục xuống. Trời bắt đầu từng đợt tuyết mới, gió hướng theo một chiều ánh trăng. Mọi câu chữ trong nhà, từ tiếng lớn đến tiếng nhỏ đều lọt vào tai hắn, như ngàn vết dao khoét sâu vào tim, như ngàn mảnh thuỷ tinh rơi xuống mà đượm máu cả một mảng. Hắn thở gấp hơn, từng đợt khói phả ra. Ánh mắt chỉ còn lại một màu xám, mất đi cái vẻ tràn đầy sức sống thường ngày. Hắn quyết định bước ra khỏi căn nhà và sẽ là người giữ cửa, không cho bất kì ai bước ra khỏi cánh cửa ấy nữa. Hắn muốn nhìn thấy sự hạnh phúc, nhất là từ người mình từng yêu, từng chôn vùi bao nhiêu cảm xúc đâm chồi nở rộ bên trong, nhưng chưa kịp bó lại thành tiếng yêu thì đã vội tàn rụi. Hắn không có tư cách để mắng chửi bất kì ai trong ngôi nhà, cũng chỉ là người ngoài mà vô tình va phải ánh mắt của một trong hai.
"Kẻ luỵ tình như anh, xứng đáng được một tình yêu thật sự chứ?"
Cho đến khi không còn âm thanh lớn nào phát ra, hắn mới thực sự để cho phổi mình tự do thở đều, cho phép bản thân yếu đuối mà gục đầu xuống. Một chút thôi, cho tôi một chút nữa, tôi sẽ rời đi, trả lại cho em một hạnh phúc như ban đầu.
Một bóng người nho nhỏ tiến đến, nghiêng mái dù lên che chắn phần tóc đã điểm trắng màu tuyết. Đôi môi mỏng mấp máy vài lời, vực dậy con người ủ rũ trước mắt.
"Anh gì ơi, anh có thực sự ổn không thế?"
"Nếu tôi nói không, em sẽ ôm tôi vào lòng mà an ủi chứ?"- Ánh mắt màu thạch anh lấp lánh, tĩnh mịch một màu đêm mưa, chỉ đơn độc một hơi thở gấp.
Cậu bạn nhỏ ngó lên ngôi nhà đang sáng đèn phía ban công rồi hạ người xuống nhìn hắn.
"Tôi đưa anh về nhà nhé, mọi thứ bên trong có vẻ ổn định hơn tôi nghĩ rồi."
Hắn vẫn chưa đáp lấy một lời, vì đã bận chìm đắm vào khuôn mặt trắng trẻo của thân người nho nhỏ đây. Từ giọng nói đến ngoại hình, mọi thứ đều thật dễ thương, khiến cho người ta muốn chăm sóc dỗ dành. Đôi má ửng hồng vì lạnh, hai tay thì rúc hết vào áo. Ông trời lần này mang đến cho hắn món quà gì thế này, sao lại...đẹp đến thế?
Kwon Soonyoung, giữa trời đông lạnh giá, trong khu rừng của hắn đã có một hạt giống nảy mầm mang tên người con trai nho nhỏ kia.
"Anh có thể gọi tôi là Jihoon." - Cậu trai nhỏ mở lời, bắt đầu cho một mùa xuân rực rỡ của anh chàng họ Kwon.
Hoàn.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi đếnnnn tận bây giờ. Mình lâu quá không quay lại viết văn, hôm nay viết lại có chút bồi hồi, sợ rằng câu chữ không được trau chuốt. May mắn rằng, mọi thứ đến tự nhiên hơn mình nghĩ, nên cảm xúc lẫn lời văn cũng từ đó mà nên chữ. Mặc dù chuyên ngành của mình không liên quan lắm, nhưng mình vẫn muốn viết nên những câu chữ thông qua từng mạch truyện. Cuối cùng cũng đã giải toả được phần nào. Cảm ơn mọi người đã đọc và bình chọn cho mình nhe.
harrycoups really appreciated you.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com