Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. NGƯNG TỤ

"Là em bỏ anh ấy"

Lần này đã thành công khiến cho Jihoon khựng lại trong vài giây. Hai mắt to hơn mọi ngày, đưa sự khó hiểu đặt lên khuôn mặt chàng trai đang ngồi nghệch mặt ra đó. Jihoon bước đến trước mặt cậu, đưa tay xoay mặt Mingyu trái phải, hết ngó ngang ngó dọc, tay kia cũng tiện kiểm tra xem còn sốt hay không. Anh thực sự có đang nghe nhầm không cơ chứ?

"Mày họ gì?"

"Kim"

"Tên đầy đủ?"

"Kim Mingyu."

"Số mấy" -Jihoon tạo dáng chữ V, hươ hươ trước mặt cậu.

"Số hai chứ số mấy." - Mingyu lớn tiếng.

"Tao không biết mày làm sao, chứ đây là lần đầu mày bỏ Wonwoo đấy."

Tới đây, Mingyu khựng lại. Một dòng điện khác không chạy ngang bán cầu não mà chuyển hướng xuống nơi lồng ngực trái, khiến nhịp đập nơi đó dừng lại một nhịp. Đúng, cậu chưa bao giờ bỏ rơi anh. Bao nhiêu lần cãi vã khác, đều là cậu đi theo anh mà xin lỗi hoặc là cậu xuống nước trước. Cậu nhớ rằng mình sẽ thường ôm lấy anh vào lòng, xoa lấy tấm lưng gầy mà an ủi. Cậu sẽ để mặc cho vai áo mình ướt, để lắng nghe từng câu chữ nghẹn ngào của anh. Sau đó, cậu sẽ nhẹ nhàng xin lỗi anh, dắt anh vào phòng ngủ, tiếp tục ôm lấy dáng người nhỏ bé ấy mà dỗ dành. Cậu biết, Wonwoo không dễ xúc động, nhưng một khi khóc thì đó thật sự là một tổn thương lớn . Anh sẽ không dừng khóc, cho đến khi anh cảm thấy thực sự an toàn rồi ngủ thiếp đi. Nhiều người bảo rằng, Wonwoo lúc nào cũng lạnh tanh, chẳng biểu cảm ra ngoài gì nhiều hết. Anh biết, tất nhiên cậu cũng biết, anh đã từng tự ti về chính bản thân mình vì anh cảm thấy khó hoà đồng và không có được sự an toàn trong những mối quan hệ xã giao ấy. Nhưng Mingyu lại giữ lấy hai vai anh mà bảo "Wonwoo của em, em rõ. Họ không hiểu về Wonwoo của em, họ không có quyền phán xét. Anh đừng quá lo lắng, em hiểu được anh mà." Lúc đó anh thực sự cảm động, khiến cho Mingyu một phen hết hồn vì không hiểu tại sao anh nhà lại đột nhiên sụt sịt hết cả lên.

Cậu đã nói rằng, "Em hiểu anh mà!". Nhưng hôm qua, anh đã dội cho cậu một gáo nước lạnh. Cậu đã không hiểu anh, cậu đã không quan tâm tới anh hôm đó. Cậu chỉ kịp nghĩ, lúc đó bản thân đã lo cho anh hết mực, cớ sao anh cứ càu nhàu cậu về những việc lẻ tẻ. Cho đến đỉnh điểm, khi anh không thể kìm được mà nói với cậu rằng anh không thích cậu về trễ như thế nữa. Cậu mới bùng nổ mà hét vào mặt anh. Cậu còn nhớ, lúc đó anh hoảng lắm. Anh không nói một lời nào sau câu nói đó của cậu. Chỉ cho đến khi cậu nói rằng, anh thật sự không quan tâm em gì cả, suốt ngày chỉ có trách móc, Wonwoo không nhịn được mà mở lời nặng nhẹ với cậu.

Mingyu hối hận lắm. Cậu không bao giờ nghĩ đến mình sẽ to tiếng với Wonwoo, hay cậu sẽ rời bỏ anh mà đi như thế này. Liệu anh có ổn không, anh có đang thất vọng về người mà mình đang tin tưởng bấy lâu nay hay không? Câu trả lời đã hiện sẵn trong đầu cậu, sừng sững trước mắt ở đó.


"Anh thôi đi được không?" - Mingyu quát lớn, tay nắm chặt chiếc ly đang rửa.

"Anh có biết là mỗi ngày em đi làm về, đều phải nghe anh cằn nhằn, nói này nói nọ. Trên cơ quan, em nghe tiếng của mọi người là quá đủ rồi, về nhà còn phải nghe anh nữa sao?" - Mingyu mệt mỏi, cậu xoay người lại, đối diện thẳng với Wonwoo.

Cậu vừa dứt câu, anh đã không chịu được mà đặt mạnh ly nước trên bàn xuống, bàn tay nắm chặt miệng ly.

"Em nói cái gì vậy hả? Anh sáng sớm cũng đi làm như em, ngày nào về đến cửa cũng chẳng thấy bóng dáng ai. Cơm trên bàn thì nguội, canh rau đã vàng hết cả ra. Anh ngồi đợi em về, cũng chẳng thấy em nói với anh được một tiếng đàng hoàng." - Wonwoo bộc bạch hết nỗi niềm của mình bấy lâu nay. Anh tiếp lời.

"Cái hôn chào cửa dạo gần đây cũng biến mất, tần suất chúng ta ngồi chung một bữa cơm cả tháng nay thì đếm trên đầu ngón tay. Có người yêu nào mà sáng đi sớm, tối về muộn như em mà còn gây khó dễ như em không?" - Sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm, anh không còn kiêng nệ mà bộc trực với cậu.

"Cậu có chán tôi thì cũng đừng có mà vô tâm như thế. Cậu cũng phải biết nghĩ đến cảm xúc của tôi chứ. Nghe nói, cậu trên công ty được mệnh là người biết lắng nghe và hiểu người khác mà."

Câu nói đã châm lửa cháy cho cuộc cãi nhau đêm hôm đó, và một cái kết không vui.


"Mày tồi lắm, tồi lắm Mingyu à."

"..."

"Wonwoo nó nói như vậy, mày còn chưa đủ hiểu sao?"

Cậu hoàn toàn đóng băng, trí não của cậu không thể hoạt động sau đêm hôm qua nữa.

"Sao mày nhớ được từng câu chữ, mà không biết vận dụng suy nghĩ thế hả? Mày có thực sự yêu Wonwoo không thế?"

... Mày có thực sự yêu Wonwoo không thế?...


Câu nói đó đã văng vẳng trong đầu Mingyu trong suốt cả ngày. Cậu không làm gì hết ngoài ngồi trơ ra, với cái biểu cảm như mất chục cái sổ gạo. À, đúng mà, Wonwoo đối với cậu, là cả trăm cái sổ gạo còn không đủ. Nhưng tại sao, cậu vẫn phải suy nghĩ về câu hỏi đó. Là do cậu không có câu trả lời, hay bấy lâu nay câu trả lời của cậu cho câu hỏi đó đã sai?

Nhìn thấy cậu em chưa tỉnh táo, Jihoon không còn nhịn được nữa.

"Chát."

Jihoon mạnh tay lên má cậu, hai mắt anh đỏ lên.

"Mày có thực sự yêu Wonwoo không? Để tao trả lời giúp mày. Sáng mày đi sớm, tối về muộn, trên người thì toàn mùi rượu bia, Wonwoo vẫn không nói năng mày một tiếng, vẫn giúp mày thay đồ tắm rửa. Mày về khuya không ăn cơm, cũng không báo nó lấy một tiếng, làm nó sốt vó cả lên, gọi điện cho tao lẫn cả anh Seungcheol, trong khi đó là mày mải tiếp mấy vị khách quý của mày mà bỏ quên điện thoại trên công ty. Wonwoo cũng sáng đi làm sớm cùng thời điểm với mày, có khi còn sớm hơn, mày xem nó có tỏ thái độ với mày bao giờ, nó có mạnh dạn bày tỏ sự mệt mỏi với mày ra bao giờ chưa? Wonwoo là người yêu của mày, chắc chắn nó phải đòi hỏi rất nhiều sự quan tâm đến từ mày, nhưng đằng này lại khác. Nó biết mày đang phải đối đầu với dự án lớn nên không dám nói ra, cho đến khi mày ngủ đi thì nó mới gọi điện thoại cho tao, nức nở mà kể cho tao nghe rằng, dạo này trên trường nó cũng gặp nhiều khó khăn, đánh giá cuối năm của nó liên tục gặp trục trặc. Học sinh thì réo điểm bài kiểm tra, nó thì cật lực chấm bài, soạn giáo án mãi chưa xong nhưng vẫn đợi mày về dùng cơm tối. Tao nghe giọng nó như muốn vỡ ra đến nơi, nhưng không dám hỏi đến, sợ nó không kiềm được mà bật khóc, lúc đó tao có mười cái não cũng không biết cách dỗ như thế nào. Mày có biết không, Mingyu? Mày chắc không cảm nhận được nó yêu mày nhiều đến mức nào đâu, nhưng nó ngại nói ra. Thay vào đó, tất cả những hành động tao vừa kể cho mày, như vậy là chưa đủ chứng minh?"

Mingyu đến đây đã ngộ ra đến mức nào, Jihoon không cần biết nữa.

"Wonwoo bảo mày vô tâm, tao thấy cũng không sai."

"Em..em không biết." - Mingyu chỉ kịp nói được vài chữ, Jihoon không thương tình mà cắt ngang.

"Mày dám bảo không biết, người yêu của mày mà mày bảo không biết. Thế nguyên một năm vừa qua, Wonwoo chịu dọn riêng ra ở với mày là vì điều gì? Wonwoo chịu là người làm hậu phương, giúp đỡ mày, chấp nhận làm người yêu của mày, là vì điều gì? Thằng Wonwoo đó, nó thật sự là yêu mày không lối thoát, nhưng mày đang là người vẽ lối thoát cho cả hai. Nó chịu đựng mày nhiều đến như thế, đến tao mà là người yêu mày, thì tao đã không thương tiếc bỏ mày lại."

"..."

"Nhưng vì nó là Jeon Wonwoo.". - Lee Jihoon buông một câu cuối cùng, đặt một hòn đá vào phía sâu chỏm tim cậu. Sức nặng của hòn đá như muốn kéo thân thể cậu xuống, nhắc nhở rằng, bấy lâu nay, người mà cậu bảo rằng cậu thương nhất trên đời, đang phải chịu liền mấy hòn đá như thế.

Mingyu ngoái nhìn lại bản thân mình. Liệu cậu có xứng đáng nhận được những sự quan tâm từ Wonwoo nữa hay không?

"Anh à, anh cười đẹp lắm í. Cho nên, em không muốn thấy anh rơi nước mắt vì đau buồn nữa đâu nhé. Em sẽ buồn lắm đấy."

Cậu nhận ra, Wonwoo cho dù có cãi nhau đi chăng nữa, vẫn nhớ đến lời nói của cậu. Anh đã không rơi nước mắt trước mặt cậu, nhưng lại âm thầm chịu đựng, âm thầm nức nở sau lưng cậu. Anh không muốn cậu phải buồn, phải lo lắng cho anh nữa. Anh không muốn cậu càng thêm bận tâm vì công việc của anh, nên anh giấu nhẹm đi, chỉ để cho cậu thấy những gì tốt nhất từ anh, mong rằng cậu sẽ có anh bên cạnh mà bớt đi phần nào áp lực. Mà bây giờ, cậu nhẫn tâm đem hết bao nhiêu yêu thương trả lại cho anh, sau đó không nhìn lại mà bỏ đi.

"Wonwoo à, em xin lỗi."

"Wonwoo à, em.." - Cậu không nói thành lời, bao nhiêu thứ cậu quyết sẽ giữ lại, đến khi nào gặp lại anh, cậu sẽ nói cho bằng hết, cậu sẽ nói những lời thương yêu anh nhiều hơn, chứ không còn là những sự thờ ơ trong im lặng nữa.

Wonwoo à, anh đừng đi đâu hết nhé, em sẽ về với anh ngay đây.

Mingyu toan đứng dậy, chạy ra khỏi cửa trước sự bất ngờ của anh.

"Mày đi đâu thế?" - Jihoon chỉ kịp hỏi vọng ra. Mingyu không nhìn lại mà đáp.

"Đi về nhà, đi về gặp Wonwoo."

Jihoon chỉ biết thở dài sau khi giác ngộ cho thằng em, thầm mong rằng ông trời sẽ đổ nắng xuống cho cậu.

Quần áo, vali, mọi thứ đều bỏ lại hết. Nhà cậu cách nhà Jihoon gần năm cây số, nhưng nếu cậu không trở về ngay bây giờ, cậu có thể sẽ không gặp lại Wonwoo của cậu, một lần nào nữa.

Mingyu vừa bước ra cửa, gió kéo cơn giông đến, tối hết cả một mảng trời. Cậu vẫn chạy, chạy ngược hướng với giao lộ đang nhấp nháy ánh đèn đỏ. Cậu biết rằng, qua khỏi giao lộ đó là tới nhà rồi, cậu mong rằng, anh vẫn đang ở nhà.

Nhưng điều chào đón cậu, là một cánh cửa đã khoá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com