Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 21

Sáng hôm ấy, Mino dậy sớm vô cùng. Dù hàng ngày cậu chỉ muốn ngủ thật lâu, thật lâu.

Nhưng hôm nay, dành cho anh Jinwoo.

Jinwoo nằm bên cạnh an ổn vô cùng, sự dịu dàng toát lên kể cả khi ngủ. Ngược lại khiến Mino có chút sợ hãi và đau xót.

Mỗi khi Jinwoo ngủ, anh sẽ gần bầu trời hơn một chút, và sẽ xa Mino hơn một chút.

-... Mino? Sáng tốt lành. Em dậy sớm thế?..

Jinwoo chẳng biết đã thức dậy từ lúc nào, có hơi uể oải nói. Mino cúi xuống tặng anh một nụ hôn chào buổi sáng, rồi nhẹ nhàng ôm anh :

- Chào buổi sáng. Anh Jinwoo, ngày hôm nay em dành cho chúng ta, nên tất nhiên phải dậy sớm rồi.

Jinwoo cười toe toét, ánh mắt híp lại đầy sức sống, như thể anh có nhiều năng lượng hơn bất cứ lúc nào. Anh vẫn đầy sức mạnh, như chẳng mang một căn bệnh nào trong người.

Thực ra... chỉ anh mới biết thực ra anh đã yếu ớt thế nào.

Cả hai mất nửa tiếng thay đồ, ăn qua bữa sáng và chuận bị bữa trưa. Sau khi lưu luyến tạm biệt ba con mèo vẫn đang ngủ, Jinwoo lái xe đưa cả hai ra sông Hàn. Mino chọn con đường vắng người yêu thích thong thả cùng anh đi dạo.

Quãng thời gian đó, khi nhớ lại, Mino vẫn cứ ngỡ đó là mơ.

Anh ấy dịu dàng cầm tay mình, bàn tay ấm áp và mềm mại, đi trong khoảng cách vai chạm vai, nụ cười dịu dàng như nước làm tâm Mino mềm nhũn, không kìm lòng nghiêng đầu hôn vào trán Jinwoo.

- Em thích anh. Rất rất thích.

Jinwoo cúi đầu im lặng, Mino nghĩ có lẽ anh đang xấu hổ, và khi anh ngẩng mặt lên, khoé mắt anh ầng ầng nước, chỉ có nụ cười tràn ngập niềm vui không thể kìm nén. Trước cái nhìn sửng sốt của cậu, anh kéo cổ áo Mino sát vào người anh, thì thầm:

- Mino, em,.... rất quan trọng với anh.

Nên, nói yêu em lại càng khó. Tổn thương em, lại càng khó hơn.

Muốn ở lại không được, rời đi cũng chẳng xong...

Mino nheo mắt nhìn Jinwoo, cố gắng tìm trong biểu cảm trong trẻo ấy một chút khác lạ, nhưng tất cả chỉ là sự hạnh phúc đến nỗi muốn khóc.

Mino rướn người lọt khỏi tay Jinwoo, vòng tay qua eo anh, gắt gao hôn lấy cánh môi mềm. Cậu không đọc được sự thật trong biểu cảm ấy, nên cậu lo sợ.

Gần đây, những cái ôm, cái hôn dần trở nên mạnh bạo, không chỉ từ Mino, mà là cả Jinwoo. Khi nỗi bất an về thời gian trôi qua quá nhanh, con người có bản năng níu giữ lại những thứ quan trọng với mình.

Sự mãnh liệt, sợ hãi mất đi, đau đớn, truyền qua hơi thở quấn quýt, qua cái ôm mãnh liệt, qua những nụ hôn cả nhẹ nhàng cả mạnh mẽ.

Chúng ta đều đang sợ hãi, Mino biết, Jinwoo cũng biết.

Jinwoo là người dứt ra trước, lả vào vòng tay cậu. Mino cẩn thận dìu anh ngồi ở bãi cỏ bên cạnh, cố gắng tránh hướng gió, để anh êm ả dựa vào mình.

- Mino, anh, bàn giao lại công việc cho quản lý cũ của em rồi...

Jinwoo ngỡ Mino sẽ sốt sắng hay buồn bã, nhưng cậu chỉ dịu dàng ừ một tiếng:

- Ừ, em biết. Chỉ cần anh vẫn ở cùng em là ổn.

Bất giác thấy mắt cay cay, Jinwoo hướng ánh nhìn về trước. Bấy giờ bắt đầu đông người, lác đác vài đứa trẻ 6,7 đạp xe qua con đường trước mắt, Jinwoo nheo mắt đầy hạnh phúc, thấy cả trong ánh mắt sự vui vẻ.

- Anh thích trẻ con sao?

- Thích. Nhưng, anh chỉ đang nhớ lại hồi còn bé ở Imjado, anh cũng chạy xe đạp bon bon cùng bạn bè như vậy.... Đó là, một tuổi thơ đầy nắng và vui vẻ.

-... Hôm nay, không có nhiều nắng lắm nhỉ?

Jinwoo ngước lên nhìn trời, thấy những cộm mây nặng trĩu, tay đặt lên tay Mino, nắm chặt, anh nhăn mặt nói:

- Chết thật, sắp mưa rồi.

- Hôm qua quên xem dự báo thời tiết.

- Mình có nên về luôn không?

Mino lắc đầu, cúi đầu nhìn anh thật dịu dàng:

- Em còn một việc muốn làm cùng anh, chỉ duy nhất việc này thôi.

Jinwoo mê man nhìn vào đôi mắt chân thành của cậu, gật đầu. Mino đứng dậy thật nhanh, nói anh hãy đợi một chút, Jinwoo đầu. Vài phút sau, Mino dắt một chiếc xe đạp đến trước mắt anh, cười chói mắt:

- Anh, em chở anh đi.

Jinwoo ngạc nhiên nhìn, sau đó cũng cười. Mino kéo cổ áo của anh cao lên, Jinwoo cũng với tay đội kín mũ trùm lên khuôn mặt cậu, Mino nghịch ngợm cười thành tiếng.

Ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, đều chất chứa thật nhiều tâm sự, nhưng cả hai ta đều lờ đi, thay vào đó là nụ cười mỉm dịu dàng.

Mino đèo Jinwoo đi một đoạn ngắn ven sông, anh tựa vào lưng Mino thật an tâm, ngân nga vài đoạn bài hát Fear của cậu, bài hát đã rất xưa cũ.

- Đây là bài anh thích nhất.

- Tại sao ạ?

- Không phải rất rõ sao, giai điệu bài hát rất hay, nhưng mà anh thích lời bài hát.

Jinwoo im lặng, Mino toan quay đầu nhìn anh, lại nghe tiếng Jinwoo khe khẽ cười:

- Lời bài hát cho anh nhìn thấy một Song Mino rất mạnh mẽ, rất dũng cảm.

-... Em sẽ luôn mạnh mẽ.

- Đó là điều anh cần.

Jinwoo choàng tay qua eo cậu, giục:

- Quay lại thôi, trời sắp mưa rồi.

Mino thở dài nuối tiếc, quay đầu hôn phớt lên má Jinwoo, sau đó mới tiếp tục đạp về chỗ thuê xe đạp trả tiền. Jinwoo chỉ vừa cầm đồ lên, tí tách từng giọt mưa rơi xuống.

Mino lập tức chạy về phía Jinwoo, lo lắng trùm áo khoác ngoài lên đầu anh. Jinwoo sửng sốt ngăn lại:

- Không được, trời lạnh, anh không muốn em ốm.

- Em cũng không muốn anh ốm.

- Em quan trọng hơn, ngừng lại đi, sắp mưa to rồi.

- Nhưng với em, anh quan trọng hơn bất cứ điều gì!

Mino hét ra câu này, xung quanh lập tức lặng im, chỉ có tiếng mưa tí tách, nhỏ giọt, rồi trên mặt Jinwoo cũng âm thầm xuất hiện những giọt trong suốt, ánh mắt anh hoàn toàn là một màu bi thương.

Mino luống cuống, trong tim ẩn ẩn đau đớn. Jinwoo lau nước mắt, dứt khoát đem cả đầu Mino trùm vào trong áo, hai người đem áo làm ô chạy vào xe ô tô.

Jinwoo lấy khăn bông, im lặng lau đầu cho Mino. Cậu đem áo ướt trùm trên người anh cởi ra, khởi động máy sưởi.

- Mino, trên đời này, dù thế nào đi chăng nữa, sau này hãy luôn đặt bản thân hàng đầu nghe chưa?

- Nhưng....

Jinwoo rướn người dùng môi chặn lời nói của cậu, sau đó lui lại mỉm cười:

- Về nhà thôi.

---------------------------------------------------------------







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com