Chap 3
Nhìn đám người to con phía trước, Jiyeon cảm thấy khuôn mặt của mình cứng đờ, hai chân nhũn ra.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Park Jiyeon, mày phải bình tĩnh!
Bạn nhỏ Jiyeon không ngừng lặp đi lặp lại câu đó trong lòng.
Đầu tiên, ngoại trừ dao phẫu thuật ra thì mày không biết chút gì với hung khí khác cả. Sau đó, mày ôm một người đẹp đang bị thương nặng trong lòng. Mặc dù người ở phía trước rất lợi hại và hết sức lạnh nhạt với mày. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, hiện tại lạ ba giờ rạng sáng, trên cơ bản thì loại trừ khả năng chú cảnh sát tốt bụng sẽ phi người ra cứu mình. Quan trọng hơn, mười tên to con mặc áo đen này không phải nói dóc mấy câu thì có thể đuổi đi.
Khuôn mặt cứng nhắc miễn cưỡng cười.
"Chào buổi sáng! Sớm vậy mà đi ra ngoài tản bộ rồi... Không có chuyện gì nữa thì... Gặp lại sau..."
Xoay người, dùng tốc một 100m/s bỏ chạy bất dạng.
(Park Jiyeon: chắc hẳn thầy thể dục thời trung học của mình đang chết khiếp đây?)
Đáng tiếc, chạy chưa tới ba mét thì một cây súng ngắn chỉ vào sau đầu của mình.
Jiyeon ngoan ngoãn đứng tại chổ.
"A... Lại... Lại gặp... Nhau"
Hyomin nãy giờ luôn được ôm trong lòng không khỏi bật cười, nói ra một câu khiến bạn nhỏ Jiyeon mang nàng ta ra phẫu thuật trong tưởng tượng vô số lần.
"Eunjung, các ngươi đừng dọa cô ấy"
"Dạ, đại tiểu thư"
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Ai mà bình tĩnh nổi chứ?
Rõ ràng nàng ta này muốn chỉnh mình mà. Là thủ hạ của cô sao không chịu nói sớm chứ, làm hại tế bào não của mình bị thiệt hại rất nhiều, huyết áp lên cao, bệnh tim suýt nữa đã bộc phát.
"Là cô không cho tôi cơ hội nói đã tự ý suy nghĩ lung tung"
Hyomin như nhìn thấu tâm tư của Jiyeon.
"Thượng đế ơi, Đức mẹ ơi, có ai tới cứu con không?"
Sau khi Jiyeon xuống xe đi đứng ngơ ngác tại chổ, trong lòng vẫn ôm người đẹp quấn chăn mà phía sau mà mười mấy nam tử mặc áo đen.
"Nè, vào đi"
Park đại tiểu thư bị ôm nãy giờ thiếu kiên nhẫn nói, người này đã đứng ngẩn người trước cửa nhà người ta hơn mười phút rồi.
Hai cánh tay thon dài nhưng có hơi gầy yếu quàng lưng của mình, có hơi luống cuống nhưng so với bị đám Eunjung ôm thì đỡ hơn nhiều.
Bắt đầu từ lúc nhỏ thì mình chưa để ai khác chạm vào cơ thể của mình.
Người này đột ngột xuất hiện, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.
Ngoại lệ! Hoàn toàn là một ngoại lệ!
Hyomin âm thầm suy nghĩ.
Tuy nhiên, nói sao thì kẻ này cũng là một cô gái.
"Hyomin, cô có chắc mình sống ở đây chứ?"
Nuốt nước miếng, Juyeon nhìn căn nhà phía trước, trong lòng nghĩ.
''Thì ra trong hiện thực vẫn cò người ở trong nơi như lâu đài''
"Đại tiểu thư, lão gia đã chờ cô trong thư phòng lâu rồi"
Tên nam tử gọi là Eunjung cung kính nói.
"Ừm''
Hyomin gật đầu, ngước đầu gọi ai đó đang ngẩn người.
"Nè, tên đần, còn không mau vào trong?"
"A"
Jiyeon vẫn đang đắm mình trong nội dung cổ tích mơ màng đáp ứng. Chẳng qua, có chổ không đúng...
"Tôi không phải gọi là kẻ đần, tôi gọi là Jiyeon"
Đi qua phòng sách một trăm mét vuông, vật dùng trang trí chỉnh tề bắt mắt, rèm cửa sổ màu đỏ, ánh mắt trời xuyên qua khe cửa chiếu vào nhà. Hệt như màu máu.
Toàn thân Jiyeon cứng nhắc ngồi thẳng trên ghế sô pha, đang nhận sự tra hỏi. Chẳng qua "lão gia" ở đâu đâu nhỉ?
Suy nghĩ trong đầu Jiyeon không ngừng xoay chuyển.
Lão đại băng đảng xã hội đen...
Nhất định giống cái người trong phim ấy.
Bốn mươi tuổi, vẻ mặt hung tợn, vóc người vạm vỡ...
Tuy nhiên ngồi sau bàn làm việc là một soái ca trẻ tuổi. Hai mắt đang nhìn trên nhìn dưới cơ thể của bạn nhỏ Jiyeon.
"Cậu chính là người mà bảo bối dắt về? Ừm, mặc dù không đẹp trai bằng ta nhưng coi cũng được, haha..."
"Cậu tên gì?"
"Park Jiyeon"
"Tuổi?"
"22"
"Có công việc chứ?"
"Vẫn đang đi học"
"Học đại học hả?"
"Sinh viên năm ba khoa ngoại trường đại học y"
"Trong nhà còn những ai?"
"Không có"
Jiyeon dừng một chút
"Tôi là cô nhi"
Hai người đối thoại trong thư phòng.
"Bình thường có sở thích gì?"
"À ừm.... Luyện tập giải phẫu... Nếu như được tính..."
"Haha, người trẻ tuổi bây giờ thật biết nói đùa!"
Soái ca cười tủm tỉm nhìn Jiyeon, nhìn tới nỗi Jiyeon hơi sợ hãi trong lòng.
"Có bạn gái chưa?"
"Không có"
Khoan đã, sao càng ngày càng có cảm giác như phim chiếu trên đài lúc tám giờ nhỉ.
Dừng lại! Tôi là con gái! Làm sao có bạn gái được chứ?
"Appa"
Hyomin sau khi thay quần áo xong cuối cùng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Không giống áo da màu đen bó sát người trong đêm đó, một thân váy trắng hiện tại khiến nàng càng thêm thoát tục.
Thật đẹp!
Hiện tại thì cả hai người đều có chung một nhận thức.
"Khoan đã"
Jiyeon quay đầu.
"Cô ta gọi anh ta là gì?"
"Appa"
Vẻ mặt của mỗ soái ca rất hiển nhiên.
"Anh thật sự là appa của cô ta?"
"Chính xác là vậy!"
"Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi chín tuổi"
Chóng mặt...
Soái ca buông điếu xì gà trong tay.
"Oh, My baby! You are very beutiful today!"
Nhìn Jiyeon ngồi ở một bên, Hyomin mặc tùy tiện một cái áo lót màu trắng cùng một chiếc quần dài màu vàng.
Nhếch miệng cười với con gái.
"Mặc dù nhỏ hơn con bốn tuổi, hơn nữa chưa tốt nghiệp, không việc làm, không nhà cửa, không xe cộ..."
Jiyeon nghe appa của Hyomin thao thao bất duyệt mà chỉ cảm thấy bảy chữ.
''CUỘC ĐỜI CỦA TA THẬT THẤT BẠI!''
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com