Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Một gã bác sĩ vóc người cao to bước ra, khuôn mặt bình thản của một kẻ lâu năm quen nhìn thấy cái chết.

''Viện trưởng, bệnh nhân bị dập não trái, lá lách bị đâm thủng, chân trái cũng gãy, tay trái cũng bị thương gân cốt, về cơ bản đây là những vết thương nặng nhất. Chúng tôi đã cố giữ lại mạng sống cho bệnh nhân, thế nhưng do não trái bị tổn thương quá nặng, thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa hết, 24h nữa, nếu bệnh nhân có thể tỉnh lại thì chắc sẽ qua khỏi. Mong người nhà chuẩn bị tâm lí...''

Nói rồi gã bác sĩ đem găng tay và khẩu trang vứt vào thùng rác. Gần như ngay lập tức, Jiyeon được đưa đến ICU, trên người là mớ dây nhợ khủng khiếp, từng nhịp tim yếu ớt đều được máy đo lại chính xác. Mỗi tiếng bíp lại khiến lòng Hyomin thêm lạnh lẽo, nàng đứng trước cửa bằng kính, cách ly với người ngoài. Khuôn mặt Jiyeon bị băng trắng quấn lấy, mái tóc đen ngày thường cô luôn yêu thích đã bị cạo mất, khuôn mặt đẹp tựa thiên thần sưng phù xây xát, khóe môi thích mỉa mai người khác lại trắng bệt không có tí máu. Chìm trong đống dây nhợ kia, thân hình mảnh mai của Jiyeon càng thêm nhỏ nhắn, thế nhưng đôi tay gầy gò kia lại nắm trong tay cả một tập đoàn tỷ đô. Cả một đế chế mà nàng đang chiễm chệ trên ngôi vị nữ hoàng ngoài kia, chính là do một tay Jiyeon dựng lên.

Từ lúc trở về, Hyomin vẫn chưa mở lời, vẻ bình thản của nàng khiến Qri thảng thốt, đôi mắt cười giờ đây đã đỏ mọng vì khóc. Nàng không nỡ nhìn Jiyeon tiều tụy như thế.

''Hyomin, cậu đừng như thế, Jiyeon sẽ nhanh tỉnh lại thôi...''

Qri những mong ôm lấy cô bạn bé nhỏ, mong trao cho nàng chút hơi ấm, fhế nhưng Hyomin lại cự tuyệt gần gũi. Nàng nhốt mình vào trong tòa thành băng giá đẹp đẽ chỉ của riêng nàng. Nàng lùi hai bước thoát khỏi vòng ôm, lại mỉm cười nhẹ nhàng.

''Mình không sao đâu, cậu về trước đi, mình muốn nhìn Jiyeon một chút nữa...''

Soyeon bèn kéo Qri đi, cô biết mọi việc đã quá khủng khiếp với sức chịu đựng của mọi người. Hyomin cần yên tĩnh, mà Qri của cô cũng khóc đến kiệt sức rồi.

''Em để Hyomin yên tĩnh một lát đi, Jiyeon cũng cần nghỉ ngơi mà''

Nói rồi vừa ôm vừa kéo Qri về nhà, trước khi đi còn đưa ánh mắt ái ngại nhìn về phía Hyomin thở dài. Tình cảnh này rồi, không ngờ Hyomin còn giữ được bình tĩnh như thế, Soyeon cũng không biết phải nói gì để an ủi nàng.

''Hôm qua chị vừa định thiết kế một bộ vest cho em...''

Hyomin mở miệng, khẽ khàng nói, xuyên qua tấm kính, nàng cảm nhận được, những gì nàng nói đều được Jiyeon lắng nghe. Trước giờ luôn là như thế, Jiyeon mãi mãi lắng nghe nàng nói trong im lặng.

''Chị vẽ được một ít bản phác thảo, nhưng chị vẫn giận em lắm. Lúc chị thấy ánh mắt em lạnh lùng nhìn chị, lòng chị rất đau. Chị đã cố trốn khỏi mọi thứ, muốn dùng khoảnh cách địa lý làm lý do tốt nhất ngăn cản trái tim mình, thế nhưng chắc chị lại mắc thêm một sai lầm rồi. Bây giờ chị chỉ ước, lúc đó mình ở bên cạnh em...''

Nàng vẫn nói một mình, chỉ có tiếng bíp bíp vô hồn vọng lại. Biểu đồ nhịp tim lên xuống từng hồi, nội tâm của Hyomin thế nhưng lại phẳng lặng như gương. Có một niềm tin khiến nàng tồn tại, chưa bao giờ nàng đánh mất niềm tin đó, thế nên chưa đến giây phút cuối cùng, Hyomin không bao giờ là kẻ gục ngã.

Hyomin đứng như thế rất lâu, lâu đến nỗi chân nàng cũng tê dại, thế nhưng y tá không khuyên được nàng. Màn đêm dần qua đi, bệnh viện từ vắng lặng dần chuyển sang tấp nập, mặt trời cũng lên rất cao rồi, cũng treo trái tim nàng lên càng lúc càng cao. Dường như cả thể giới đều đang chuyển động, còn nàng lại chỉ lặng lẽ yên tĩnh như thế, lặng lẽ nhìn cô qua một tấm kính. Khoảng cách gần như có thể chạm đến, nhưng lại vô lực chẳng cách nào bước qua.

Đến khi Hyomin không còn chịu đựng được sắp ngã khụy, điện não đồ lại nhấp nhô khác thường, tín hiệu này càng làm Hyomin lo lắng. Các bác sĩ nhanh chóng nhận được thông báo mà ùa vào. Mắt Hyomin bắt đầu mờ dần, thân hình gầy gò của Jiyeon tung lên sau từng cú hích. Giống như một thiên thần đã gãy cánh, bị đọa đày nơi trần thế. Tiếp theo, không có tiếp theo, Hyomin ngất xỉu, trước khi nàng mất đi ý thức, trong đầu chỉ nghe được tiếp bíp kéo dài, tựa như đường chỉ sinh mệnh đã đứt lìa trước mặt nàng.

Trong bóng tối, cơn ác mộng mười năm trước lại hiện về, lần lượt từng người một rời bỏ nàng, đến cuối cùng, mặt cho nàng gào khóc tuyệt vọng đến như thế nào, thế giới chỉ còn lại một mảng tối đen. Rồi đột ngột, nàng giật mình tỉnh giấc, vừa thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là cơn ác mộng, lại nhớ đến sự việc trước khi mình ngất đi, vội vàng vén chân xuống giường. Đôi chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, liền choạng vạng chực đổ áo, có một bàn tay may mắn bắt kịp.

Eunjung lại giở giọng mỉa mai thường thấy.

''Đừng gấp, cô ta còn chưa gặp Diêm vương sớm thế, kẻ ác luôn sống đến cuối cùng. Bác sĩ nói cậu quá kích động và mệt mỏi nên mới ngất đi, mau nghỉ ngơi đi...''

Hyomin chẳng màng đến lời mỉa mai này, gạt tay Eunjung, loạng choạng bước đi. Lại nghe thấy một giọng rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng khiến trái tim nàng chậm mất một nhịp.

''Nằm im...''

Hyomin ngơ ngác nhìn Jiyeon nằm ở chiếc giường bên cạnh, thì ra đây là một phòng bệnh riêng, chiếc giường mà nàng nằm lại cạnh bên giường của Jiyeon. Jiyeon bây giờ tuy đã tỉnh, nhưng còn rất yếu, cũng không nói được mấy chữ, càng không cử động được, nhưng nhìn Hyomin xanh xao ngơ ngác, lại nhìn Eunjung nắm tay nàng, đầu mày khẽ nhíu, ánh mắt hơi lóe lên, con ngươi càng đen sẫm như mực.

Hyomin căn bản không nghĩ đến nhiều như vậy, nhào đến bên giường, nắm tay Jiyeon khóe mắt trào ra một giọt nước long lanh, tực như đê vỡ, một khi tràn lan thì không dừng lại được. Jiyeon càng nhíu chặt mày, muốn đưa tay lau đi, nhưng toàn thân không có lấy một chút sức lực.

Ánh mắt lại như dao đâm vào người đang ngồi trên giường phía sau, tay khoanh lại thản nhiên, ánh mắt đảo liên tục, khóe miệng cười cười, tựa như đang xem trò vui, nhưng vừa chạm ánh mắt Jiyeon liền thức thời, lủi đi lúc nào không hay.

Hyomin không quan tâm ai đến ai đi, trong mắt nàng chỉ còn khuôn mặt không lành lặn của Jiyeon, trái tim treo cao rốt cuộc cũng trở về.

''Đừng khóc...''

Jiyeon cố gắng lắm mới thều thào được mấy chữ, cổ họng dường như bị cái gì chặn mất, vừa đau vừa rát. Giọng nói thoát ra vừa mỏng vừa khàn, lại còn nhỏ vô cùng. Hyomin lại lẳng lặng chảy nước mắt, nàng khóc rất không giống người khác, luôn lặng lẽ chảy nước mắt, cũng không làm ầm ĩ, nhưng đôi mắt đỏ hoe, khóe môi khẽ mím chặt, nhìn rất uất ức, rất khiến người ta thương cảm.

Jiyeon thở dài một tiếng, cố gắng giơ tay, nhưng vừa nhất lên lại không đủ lực, bàn tay rơi xuống. Hyomin thấy thế cũng quệt nước mắt ngưng khóc, tựa như chú mèo nhỏ, mặt chỉ toàn là nước.

''Cứ tưởng em bỏ chị rồi, Jiyeon đã hứa sẽ không bỏ rơi chị...''

Jiyeon hơi mỉm cười lắc nhẹ đầu, khóe môi của cô không có huyết sắc, trắng bệt đầy bệnh trạng, khuôn mặt cũng chưa hồi phục, đầy vết thương, nhưng một khi cười lại khiến Hyomin ngẩn ngơ. Nàng lại ngơ ngác nở nụ cười, Jiyeon của nàng đúng là giữ lời, thật sự không bỏ nàng mà ra đi.

Đến khi Jiyeon có thể nói chuyện bình thường và hoạt động nhẹ thì đã là chuyện của hơn một tuần sau. Cổ phiếu của HD có chút dao động nhẹ, tuy Hyomin không thông hiểu về kinh doanh như Jiyeon, thế nhưng gia tộc họ Park là một gia tộc kinh doanh truyền thống, thế nên con cháu đều có kiến thức nhất định. Một tuần nay, tuy hơi bận rộn, nhưng căn bản Hyomin vẫn duy trì được. Tin tức Jiyeon bị tai nạn cũng được giấu kỹ, trên mặt báo cũng chỉ xuất hiện chiếc xe bị tai nạn, tiêu đề chính là...

"Tài xế Yang của tập đoàn HD không làm chủ tốc độ, đâm vào dải phân cách thiệt mạng, trên xe không có người. Chủ tịch HD Park Hyomin đích thân đến tang lễ"

Jiyeon đăm chiêu nhìn bức hình Hyomin vấn tóc cao, mặc một bộ váy đen kính cẩn cúi đầu trước bức hình của tài xế Yang, tay phải bấm điện thoại, trong giây lát, đã có người bắt máy.

''Túi khí bị giở trò, chip điện tử làm thắng xe ngừng hoạt động hai phút, con chip tự hủy. Ngày mai sẽ gửi tư liệu đến...''

Đầu dây bên kia là một giọng báo cáo thận trọng, Jiyeon khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn bất động.

''Tốt!''

Cô luôn gọn gàng dứt khoát như thế, tác phong làm việc vô cùng cứng rắn. Dù chính bản thân đang nằm trên giường bệnh, cũng không muốn người khác đắc ý lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com