Chap 33
Nếu như nói cho tới bây giờ, Hyomin còn có một chút tình cũ với Lee Dong Gun thì nguồn gốc chính là từ người mẹ này của anh ta.
Mẹ Lee là một phụ nữ ấm áp, hơn nữa còn đối xử với Hyomin rất tốt. Lúc cô còn yêu nhau với Lee Dong Gun, bà thường thường sẽ gọi điện thoại bảo Hyomin đến nhà, làm cả một bàn thức ăn, để cô được thưởng thức những món ngon, trước khi về còn cho cô mù tạc, tương ớt do chính tay bà làm. Những việc ấy tuy nhỏ nhưng giống như từng giọt nước ấm khắc ghi trong lòng cô, khiến Hyomin không cách nào cự tuyệt bà, hơn nữa trong điện thoại còn là giọng điệu hèn mọn, thậm chí là van xin như thế.
Hyomin viện cớ, lén Jiyeon đi gặp mẹ Lee, chuyện này thật có chút khó khăn, cũng may hai ngày nay Jiyeon cực kì bận, mơ hồ nghe nói là mảnh đất định khởi công xây dựng Bệnh viện tổng hợp của Park* thị xảy ra chút phiền phức. Hyomin cũng không hiểu, chỉ là những ngày này Jiyeon phải làm việc rất khuya, mỗi cuộc họp đều kéo dài đến mấy giờ, vì vậy Hyomin mới có cơ hội chuồn ra ngoài.
Địa điểm gặp mặt là cửa hàng KFC ở đối diện cao ốc. Có thể do đang là buổi chiều nên trong KFC khách không đông, Hyomin đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy mẹ Lee có vẻ tiều tụy, già hơn rất nhiều đang ngồi ở trong góc.
Mẹ Lee Dong Gun đã nhìn thấy Hyomin từ lúc cô mới bước vào. Nói thật, bà rất thích Hyomin, thích hơn Ryu Hyoyoung gấp mấy lần. Mặc dù Hyomin là một cô nhi, nhưng trên người luôn có loại hương vị thánh thiện, tinh khiết, không hư vinh, không kiêu ngạo.
Về sau Lee Dong Gun bắt đầu ghét bỏ cô không biết cầu tiến, không ôm chí lớn, tầm thường, mẹ Lee cũng đã nói với Lee Dong Gun mấy lần: "Con cưới chính là một người vợ, muốn có ý chí cầu tiến như vậy để làm gì?"
Con trai nhìn như khôn khéo, có lúc cũng hồ đồ, Ryu Hyoyoung có năng lực, có bản lãnh, nhưng cũng lõi đời, điêu ngoa. Lúc ấy Lee Dong Gun vừa nghe mấy câu này liền phản bác lại: "Con cưới Hyomin, dùng chút tiền gửi ngân hàng này của nhà chúng ta có thể mua được phòng sao? Nếu có mua, bằng tiền lương của mình con đến bao giờ mới trả hết? Cơm cũng không có mà ăn, chứ đừng nói, công việc bây giờ của con lại còn phải nhờ vào Hyoyoung, hơn nữa, Hyomin còn có bệnh tim, tương lai có thể sanh con hay không còn chưa biết được, mẹ không muốn có cháu sao?"
Con trai làm chuyện không có nhân đức như vậy, khiến mẹ Lee mỗi lần nhớ tới, đều cảm thấy quá có lỗi với Hyomin, nhưng cha mẹ Lee gia dù sao cũng là một gia đình truyền thống bình thường, lại có chút lòng riêng, Hyomin dù sao cũng chỉ là người ngoài, Lee Dong Gun mới là con trai ruột thịt.
Khiến mẹ Lee Dong Gun phải hạ mặt xuống cầu xin Hyomin, cũng là do không còn biện pháp nào khác, nhìn Hyomin đang đi tới, trong nháy mắt, mẹ Lee Dong Gun suýt nữa không dám nhận.
Chuyện của con huyên náo xôn xao, bà dĩ nhiên biết, Hyomin gả cho Park* tổng gì đó, chính là chủ nhân của tòa nhà chọc trời sáng rỡ, chói mắt đối diện kia, ở trong nhận thức của mẹ Lee là quá hư ảo. Nhưng Hyomin là chân thật, cô trở nên rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời của mùa đông, khẽ nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ra nụ cười tự nhiên vô cùng rực rỡ, có thể nhìn thấy được, cô đang rất hạnh phúc.
Mẹ Lee thủy chung cảm thấy, người có thể nói quá, nhưng không thể làm quá, nếu không, cuối cùng cũng sẽ báo gặp ứng, tựa như đứa con trai Lee Dong Gun của bà: "Dì Lee, dì tìm cháu có việc sao?"
Hyomin cởi áo khoác đặt ở bên cạnh chiếc ghế trống, hơi chần chờ mở miệng. Xác thực, lấy tính tình của Hyomin, đối diện với mẹ của bạn trai trước, thật đúng là không biết nên ứng phó thế nào, hơn nữa người bạn trai này còn gây ra cục diện rối rắm như vậy, khiến cô rất mâu thuẫn, rất lúng túng.
Nếu như nói trước kia Hyomin chỉ là một đóa hoa tầm thường, như vậy hiện tại cô gái đang ngồi ở trước mặt bà, chính là một chậu lan quý giá được nuôi trong phòng ấm, được người ta hết lòng chăm sóc, che chở. Mẹ Lee không rõ trong lòng mình là tư vị gì, nhưng chuyện đến mức này, bà chỉ còn có cách đi cầu xin người ta, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là Lee Dong Gun.
Mẹ Lee nắm chặt tay Hyomin: "Hyomin, dì biết không nên tới cầu xin cháu, chuyện này do Lee Dong Gun gây ra, nó nên bị trừng phạt, nhưng, .... Hyomin, dù sao nó vẫn còn trẻ, nếu quả thật bị định tội, phải ngồi tù, cả cuộc đời này coi như bị phá hủy rồi. . . . . . Cho nên, Hyomin, có thể. . . . . . có thể nể tình dì, bỏ qua cho nó lần này được không. . . . . ."
Hyomin không khỏi ngạc nhiên: "Ngồi tù? Ngồi tù cái gì?"
Hyomin thật không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như thế, mẹ Lee khẽ lau khóe mắt: "Đoàn luật sư của chồng cháu kiện nó tội phỉ báng, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa rồi, Hyomin, dì van cháu, dì quỳ xuống cầu xin cháu. . . . . ."
Cũng không quản nơi này, trước mặt mọi người, "bùm" một cái quỳ gối xuống đất, Hyomin vội vàng đỡ bà dậy: "Dì, dì làm cái gì vậy? Được rồi, được rồi, cháu đồng ý, cháu đồng ý với dì, dì mau đứng dậy đi. . . . . ."
Ngón tay Hyomin đặt lên laptop trên bàn, nửa ngày cũng không gõ ra được mấy chữ, trong đầu có chút rối loạn, suy nghĩ nên nói chuyện với Jiyeon thế nào cho thỏa đáng, dường như, người đàn ông này có đôi lúc máu ghen cũng rất lớn.
Nếu để cho Qri biết chắc chắn sẽ rống cô: "Cậu quản hắn làm cái gì chứ, có chết đi cũng chỉ làm bẩn một mảnh đất thôi, cần cậu phải xen vào việc của người khác sao?"
Hyomin rụt cổ một cái, len lén dùng dư quang quan sát Jiyeon, anh đã làm việc suốt cả một buổi chiều rồi, nửa giờ trước, mới ra khỏi phòng họp, ngồi ở chỗ đó cúi đầu không ngừng bận rộn, chân mày nhíu lại thật chặt, môi mỏng mân thành một đường thẳng, nhìn như cứng rắn, thật ra thì rất mềm mại. . . . . .
Ách. . . . . . mặt Hyomin đỏ lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nghĩ lộn xộn cái gì, chuyện của Lee Dong Gun, còn không biết phải nói như thế nào đây? Hyomin không nhịn được gõ gõ đầu của mình, thật đúng là tự tìm phiền toái cho bản thân.
Chợt nghe thanh âm trầm thấp của Jiyeon truyền đến: "Đói bụng?"
"À?" Hyomin nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh nhìn có chút sâu xa của anh: "Ách! Không, không đói bụng."
Mắt Jiyeon hơi lóe lên: "Có phải thừa lúc anh họp, trộm ăn cái gì không tốt cho sức khỏe phải không?"
Hyomin sửng sốt, mắt nhanh chóng chớp chớp, có chút chột dạ mở miệng: "Làm sao anh biết?"
Jiyeon buồn cười nhíu mày, đứng lên sờ sờ đầu của cô: "Những loại đồ ăn đó ăn nhiều sẽ không tốt cho thân thể, đã nói với em mấy lần rồi sao em không chịu nghe hả."
Cúi đầu nhìn qua đồng hồ: "Tan tầm, hôm nay là Chủ nhật, em muốn ăn cái gì?"
Mắt Hyomin sáng lên, có chút lấy lòng tiến tới giúp anh sửa sang lại cà vạt, đầu ngón tay chạm đến những nét hoa văn, có mấy phần hưng phấn đề nghị: "Muốn ăn mì thịt bò có được không?"
Jiyeon cười cười, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn, mặc áo khoác, cầm áo lông của Hyomin lên, dắt tay cô đi ra ngoài.
Jiyeon không biết, những thói quen dần dần hình thành trong vô thức này của anh, ở trong mắt nhân viên Park* thị đã từng có sức công phá ngang với bom nguyên tử. Tuy nói lần trước anh đã thổ lộ qua một lần, nhưng dù sao vẫn có chút mơ hồ, cộng thêm hình tượng mặt đen lạnh lùng quanh năm suốt tháng trước kia, đã sớm "thâm căn cố đế" ở trong lòng những nhân viên này.
Vì vậy anh như bây giờ, xác thực là tương phản vĩ đại, hơn nữa anh vẫn không thay đổi, vẫn là khuôn mặt đen lãnh khốc, nhưng tay lại nắm chặt tay cô vợ nhỏ của anh, nhìn qua càng thêm chấn động.
Cũng may, hiện tại mọi người đã dần dần quen, không còn giống với lúc trước. Lần đầu tiên Jiyeon dắt Hyomin đi làm, đã từng dẫn tới một trận cuồng phong trong đông đảo công chúng nhân viên Park* thị, chỉ cần đến thời gian nghỉ ngơi, đều ngồi lại bàn luận xôn xao, giống như thấy được người ngoài hành tinh xâm nhập địa cầu.
Park* tổng lạnh lùng, luôn cao cao tại thượng có thêm nguyên tố hôn nhân, từ đó khiến cho hình tượng công ty tăng lên, điều này thật đúng một chuyện bất ngờ mà bộ phận tuyên truyền chưa từng nghĩ tới. Vì đã nếm được chút "ngon ngọt" nên nhiều năm sau, bộ phận tuyên truyền thỉnh thoảng lại phơi bày một chút hạnh phúc gia đình của Park* tổng trên website công ty, đạt được hiệu quả rõ rệt, dĩ nhiên đây là chuyện sau này.
Hyomin lắc lư đầu, dán mặt lên cửa sổ xe nhìn ra ngoài, ngũ quan nhỏ nhắn gần như dính vào trên cửa kính, nhìn thật lâu, đột nhiên quay đầu lại bất mãn oán trách Jiyeon: "Đây là đường về nhà, nào có mì thịt bò chứ?"
Khóe miệng Jiyeon cong cong, có mấy phần hài hước gật đầu: "Có tiến bộ, anh vẫn cho là, anh cưới phải một công dân mù đường làm vợ đó?"
Hyomin ngớ ra, chớp mắt, tỉnh táo lại, nhào tới véo cổ anh: "Anh nói ai là công dân mù đường?"
Jiyeon kéo tay nhỏ bé của cô, ôm cô vào trong ngực, ghé tai cô nhỏ giọng nói: "Anh nói vợ anh là một "tiểu lộ si", em gấp cái gì chứ?"
Hyomin lầm bầm: "Anh cho rằng em là cô ngốc à! Vợ anh không phải là em sao?"
Jiyeon lại gần cô: "Em lầm bầm cái gì, anh không nghe thấy?"
"Vợ anh không phải là em, chẳng lẽ còn có người khác? Đừng tưởng rằng anh cười xéo em, em liền nghe không hiểu. . . . . ."
Thanh âm có chút cao, Lão Lưu cùng tiểu Dương ở phía trước cũng không nhịn được cười nhẹ hai tiếng, khuôn mặt nhỏ của Hyomin đỏ lên, núp ở trong ngực Jiyeon, oán hận cắn răng.
Bây giờ, Jiyeon càng ngày càng thích trêu chọc cô. Nha đầu này thường phản ứng chậm nửa nhịp, hơn nữa lúc nóng giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng tranh chấp cùng anh, bộ dáng đó hết sức đáng yêu.
Hyomin căn bản không biết rằng mình đã gợi lên hứng thú tệ hại ẩn núp nhiều năm của Jiyeon. Mỗi lần đều ngây ngốc khiến Jiyeon tận hứng như ý muốn. Cảm thấy tiểu nha đầu sắp bị anh chọc cho tức giận, Jiyeon mới dùng nụ cười dụ dỗ cô: "Về nhà, anh làm cho em ăn"
Lúc mới bắt đầu Hyomin còn hoài nghi, nhưng đến khi một chén mì thịt bò to được đặt trước mặt, cô ăn liên tục đến nước súp cũng không thừa, mới hoàn toàn tin phục. Jiyeon đúng là một người đàn ông vạn năng, giống như chuyện gì đến tay anh cũng đều trở nên phi thường đơn giản, tựa như Superman.
Mặc dù Hyomin cảm thấy cái tỉ dụ này có chút 囧, nhưng đúng là, Jiyeon càng lúc càng giống Superman, Superman cứu giúp cô trong nước sôi lưa bỏng.
Ăn cơm xong, Jiyeon liền nhốt mình vào thư phòng, tiếp tục làm việc của anh. Hyomin rối rắm thật lâu, cuối cùng bưng một ly cà phê đi vào, đặt ở bên tay Jiyeon. Anh cảm ơn, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, con chuột trong tay không ngừng di động trên websites, phát ra những âm thanh đơn điệu. Hyomin đột nhiên cảm thấy, anh cưới mình thật sự là một chuyện xui xẻo, không ngừng giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm không nói, cô lại còn kiếm chuyện cho anh.
"Lại nghĩ lung tung gì vậy? Đầu nhỏ của em dung lượng vốn có hạn, còn không biết dùng tiết kiệm."
Không biết Jiyeon đã ngẩng đầu lên từ lúc nào, con ngươi thâm thúy ở dưới ánh đèn, hiện ra dịu dàng nhàn nhạt, Hyomin chớp chớp mắt: "Jiyeon, cái đó. . . . . . Cái đó, chuyện Lee Dong Gun . . . . . Ách, có thể, có thể . . . . . ."
Nói tới chỗ này, lại không dám tiếp tục, nhanh chóng cúi đầu, cũng không dám nhìn anh. Hồi lâu, Jiyeon mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Tại sao? Chẳng lẽ tình cũ chưa dứt? Tôi không biết, thì ra em là một người phụ nữ nặng tình nặng nghĩa đến vậy."
Giọng nói bén nhọn lạnh lùng không chút lưu tình, Hyomin chợt ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh: "Park* Jiyeon, anh khốn khiếp."
Quay đầu muốn đi, lại bị tay của anh bắt được trực tiếp ôm vào trong ngực, đầu cúi xuống muốn hôn lên môi cô, Hyomin oan uổng muốn chết, cũng sắp tức chết, đâu chịu đi vào khuôn khổ, vừa đá vừa cắn, giống như một con thú nhỏ giãy giụa ở trong lòng anh.
Jiyeon sợ làm cô bị thương, không dám dùng lực, nhưng vẫn không buông ra, ấn đầu cô vào ngực mình, một hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: "Hyomin, anh cũng biết ghen."
Những lời này, giống như Linh Đan Diệu Dược, trong nháy mắt bình ổn lại uất ức và tức giận trong lòng Hyomin. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện mắt anh lóe lên mấy phần quẫn bách, Hyomin không khỏi nở nụ cười. Người đàn ông này lòng dạ hẹp hòi lại hay khó chịu, còn thích trưng ra bộ dạng lãnh khốc, nói trắng ra, chính là thâm trầm.
"Jiyeon, không phải em đa tình, lại càng không phải vấn vương tình cũ. Mẹ Lee Dong Gun trước kia đã từng chiếu cố cho em rất lâu, em cũng không muốn giúp anh ta cầu cạnh, nhưng là anh ta cũng không phạm vào tội ác tày trời đến nỗi phải ngồi tù, hơn nữa, đổi lại một góc độ khác mà suy nghĩ, nếu như không phải anh ta bỏ em, sao em có thể gặp được anh, gả cho anh, yêu anh. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com