Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Cánh cửa tủ quần áo lại két két mấy tiếng, Hyomin ngóc đầu ra nhìn xung quanh, sau đó rụt rè lên tiếng.

"Yeonnie..."

Jiyeon thở hắt một hơi, sau đó làm động tác 'xuỵt' ở miệng. Hyomin giật thột, sau đó lại lui vào trong tủ quần áo, đóng ầm lại.

Cái này cũng hơi quá rồi đi, Jiyeon dở khóc dở cười đi đến bên tủ, mở cánh cửa lôi cái người đang tròn xoe mắt nơm nớp sợ hãi trốn bên trong ra ngoài. Nó nhỏ giọng hỏi.

"Ban nãy unnie đi theo em hả?"

Ai đó ngoan ngoãn gật gật đầu. Jiyeon nhìn bộ dáng như cún con của cô mà có chút mềm lòng, nó lục trong tủ một bộ quần áo ngủ rồi đưa cho cô.

''Unnie vào tắm đi"

"Yeonnie, ban nãy cửa mở sẵn rồi nên unnie mới vào được đó"

Hyomin phụng phịu thanh minh.

Bà chằn Soyeon quên đóng cửa, lại hùng dũng đổ hết trách nhiệm lên cho Jiyeon. Thật phi thường đáng yêu.

"Em hiểu rồi mà, unnie đừng lo"

Nó ngần ngại nhìn Hyomin, sau đó mới nói tiếp.

"Nhưng từ sau đừng lén lút đi theo em nữa"

"Unnie đi theo sau đường hoàng mà, ai lén lút đâu"

"..."

Vất vả lắm mới dỗ được Hyomin đi tắm gội, Jiyeon mệt mỏi nằm ườn ra chiếc giường nhỏ, suy nghĩ mông lung. Rốt cuộc nó đang làm cái gì đây? Hàng ngày cứ phải nơm nớp lo sợ bị người khác bắt gặp như vậy hay sao?

Giả dụ nếu viên thuốc kia chỉ có tác dụng nhất thời, ngày mai khi tỉnh dậy, Hyomin sẽ quên hết đi mọi chuyện xảy ra sau đó tất cả trở lại quỹ đạo như ban đầu, nó sẽ lại có cuộc sống bình thường yên ả như trước đây chứ?

Suy nghĩ miên man, cơn buồn ngủ ập đến, kéo Jiyeon mơ màng thiếp đi lúc nào chẳng hay. Thẳng tới khi bên phần đệm phía bên cạnh hơi lún xuống, hương thơm dìu dịu ấm áp bao phủ, nó mới hơi cựa mình vì không quen.

Cảm giác nằng nặng đè lên ngực, sau đó lại một trận ẩm ướt nơi khóe môi, hô hấp của Jiyeon dần dần mất ổn định. Rốt cuộc não bộ cũng tỉnh táo vài phần, những hình ảnh ban chiều lại tua một vòng trong đầu, nó giật mình mở choàng mắt.

Như một phản xạ vô điều kiện, Jiyeon lấy tay đẩy Hyomin ra khỏi cơ thể mình, né tránh cái hôn cuồng nhiệt của cô. Ngồi bật dậy, nó lui về sát mép giường, nhìn Hyomin đầy cảnh giác.

"Yeonnie..."

Hyomin phụng phịu, dường như cũng đã quen với mấy kiểu hành động bài trừ của Jiyeon.

"Unnie đánh răng rồi mà"

Vấn đề đâu phải ở chỗ đó...

Jiyeon thở dài, bất lực day day hai bên thái dương.

"Nghe này, hiện giờ em đang rất mệt, em chỉ muốn ngủ thôi, thế nên muốn làm gì để ngày mai được không?"

Vừa dứt lời đã thấy hai mắt Hyomin sáng ngời như hai viên phê lê, cô lập tức ngoan ngoãn nằm xuống giường, chăm chú nhìn nó đầy mong đợi. Jiyeon biết mình đã nói hớ nhưng cũng hết cách. Nó nhoài người, với tay tắt cây đèn ở đầu giường. Trong chốc lát, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ mờ chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống một góc giường.

Chỉ là Jiyeon không thể nào ngủ được nữa. Lần đầu ngủ cùng một người khác, lại là một cô gái xa lạ hoàn toàn không biết rõ đối phương, cảm giác có chút bối rối. Hơn nữa, người kia cũng chưa ngủ, đôi mắt tròn vẫn mở to, chăm chú nhìn nó.

Jiyeon khổ sở, trở mình quay mặt ra phía cửa sổ. Cảm giác ánh nhìn của đối phương chẳng giảm đi chút nội lực nào, như vẫn xuyên thấu tấm lưng nó mà tới tận trái tim. Nó rốt cuộc cũng phải lên tiếng.

"Ngủ mau đi, unnie định nhìn như vậy mãi hả?"

Đằng sau vang lên tiếng xoàn xoạt, hơi ấm ngày càng tiến sát. Sau vài giây yên tĩnh hiếm hoi, Hyomin lại lên tiếng thì thầm, hơi thở của cô phả vào gáy Jiyeon nhồn nhột.

"Yeonnie yêu unnie không?"

Trái tim Jiyeon khẽ đánh thịch một cái, bàn tay siết chặt chiếc chăn bông. Nó biết mình chẳng dám nói ra cái từ "không" hay "chưa từng" thế nên nó chọn yên lặng, để Hyomin tiếp tục độc thoại.

"Bây giờ Yeonnie chưa yêu unnie, nhưng nhất định Yeonnie sẽ yêu unnie"

Cô lại nhích vào gần Jiyeon hơn, đưa tay vòng qua eo nó, thì thào.

"Giống như unnie yêu Yeonnie vậy''

Cô ôm nó thật chặt, thích thú dụi dụi mặt vào lưng nó.

"Oa, lưng Yeonnie ấm quá đi"

Jiyeon bị dụi cho nhột hết cả người, nó nhăn mặt cự tuyệt.

"Unnie nhích vào một chút, em sắp ngã rồi nè"

Dường như ai đó chả quan tâm, vẫn được đà lấn tới.

"Unnie thích em"

Jiyeon hơi ngẩn người khi lần nữa Hyomin tỏ tình, giống như cô thực sự thích một người con gái vậy. Nhưng tất cả chuyện này, đều là vì viên kẹo hình trái tim kia.

Nó chớp chớp mi mắt, bối rối đánh trống lảng.

"Ngã xuống giường bây giờ"

"Unnie vô cùng thích em"

"..."

Nếu viên kẹo kia làm cho da mặt người ta dày thêm, thì cũng chẳng sai là bao...

Sáng sớm, Jiyeom phải thật vất vả lắm mới kéo ai đó lười biếng cứ ôm chặt lấy mình trong chăn ấm dậy, nhẹ nhàng chuồn khỏi nhà trước khi Soyeon thức giấc. Nó len lén ngó nghiêng, sau đó kéo Hyomin hẵng còn ngái ngủ vào thẳng trong thang máy.

"Yeonnie, mình đi đâu mà sớm vậy?"

Hyomin dụi dụi mắt rồi lại gục vào vai của Jiyeon mà liu diu. Jiyeon nhìn số trên thang máy nhảy từng tầng một, miệng lẩm bẩm.

"Đưa unnie về nhà"

Nghe tới đây, Hyomin liền giật mình, cơn buồn ngủ cũng bị cuốn phăng mất, cô phản đối.

"Không, unnie không về đâu! Sao em lại đuổi unnie?"

Vừa vặn thang máy vừa xuống dưới tầng một, kêu ting một tiếng rồi mở cửa. Chắc do giọng Hyomin lớn quá, nên mấy bà cô vừa đi chợ buổi sớm về đứng đợi thang máy liền ngó hai người họ đăm đăm. Jiyeon xấu hổ quá, vội vàng kéo Hyomin đi.

"Em đưa unnie đi ăn sáng"

"Không, unnie không đi"

Nói rồi Hyomin ngồi thụp xuống, ôm cứng lấy chân của Jiyeon trước ánh nhìn đầy kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ của người xung quanh. Cô lì lợm đến cùng.

"Yeonnie mà đuổi unnie là unnie cứ bám Yeonnie như vậy đó"

Cái này cũng hơi quá rồi đi, Jiyeon cười khốn khổ, sau đó bất chấp cục nợ bám dưới chân, lê từng bước nặng nề ra ngoài thang máy.

Trước khi cửa thang máy khép lại, Jiyeon nghe được lời của những bà cô hiếu kỳ.

"Hình như là đồng tính nữ đấy"

"Ừm đúng rồi, đứa kia cũng là con gái mà"

"Ôi ghê quá, nổi hết da gà..."

Nếu gia đình và bạn trai của Hyomin biết thiên hạ người ta nói như thế nào về con gái mình, liệu họ có bóp chết Jiyeon không đây? Nó thở dài, vỗ nhè nhẹ vào vai của Hyomin.

"Em không đuổi unnie, chỉ là phải về nhà thôi. Unnie đi qua đêm như vậy, gia đình sẽ rất lo lắng. Rồi chúng ta còn gặp nhau nữa mà, chỉ tạm thời xa nhau một chút"

Nói ra những lời này, Jiyeon cũng một trận nổi da gà với chính bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com