Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Thở dài, nó đem tất thảy những suy nghĩ kia ép xuống bụng, một lòng chuyên tâm vào việc đem sách lên sắp xếp trên giá.

Thế nhưng lại có ai đó lại không ưa được yên tĩnh, cứ dăm, ba phút lại cất giọng hỏi han linh tinh vớ vẩn. Ban đầu Jiyeon còn miễn cưỡng trả lời, sau cùng thì nó lựa chọn ngó lơ.

"Yeonnie ơi, vì sao sách ở đây nhiều vậy?"

"Yeonnie có biết vì sao unnie lại xinh như vậy không?

"Yeonnie này, unnie thích tắm chung với em"

"Yeonnie, có yêu unnie không?"

"Unnie sắp sửa yêu Yeonnie nhiều thêm rồi"

"Yeonnie có yêu unnie không?"

''...''

Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong suốt hơn một tiếng đồng hồ, đến nỗi Jiyeon nghe mà cứ như đàn quạ bay qua đầu. Để đến lúc bất chợt không gian yên lặng lạ thường, không còn nghe tiếng Hyomin luyên thuyên nữa, nó mới khó hiểu ngóc đầu ra phía chiếc giường gấp.

Tuyệt nhiên chẳng có ai.

Jiyeon hốt hoảng, vội cất tiếng gọi.

"Hyomin unnie..."

Thế nhưng, đáp lại giọng gọi khẽ khàng ấy lại là những tiếng rầm rầm đến inh tai nhức óc. Các kệ sách khổng lồ cứ đổ lần lượt, cái này chồng lên cái kia theo hiệu ứng domino. Chỉ đến chiếc kệ sách cuối cùng kê giáp với bức tường, trận đổ kinh thiên động địa ấy mới ngừng lại. Jiyeon trợn mắt, há hốc mồm miệng, đầu óc dường như bị ai đó thổi bay mất cả não. Sách, truyện, báo, tất tần tật những gì được kỳ công sắp xếp cẩn thận trên kệ, đều rơi tứ tung, bay lả tả như một bãi chiến trường.

Lúc này, cái người đang mất tích lại đột nhiên ngóc đầu ra từ bên cạnh một giá sách đổ rạp, cô nơm nớp nhìn Jiyeon mà cất giọng run run.

"Unnie chỉ định lấy quyển truyện thôi, mà không hiểu sao cả giá sách nó đổ luôn ý"

Nói rồi, Hyomin giơ giơ quyển truyện ''Chung Một Con Đường'' lên mà phụng phịu.

Khóe môi Jiyeon rần rật, nó day day hai huyệt thái dương, cố kiềm nén để không bùng nổ.

"Nếu muốn lấy gì thì phải bảo em chứ, unnie nhìn xem, giờ cái bãi chiến trường này dọn bao giờ mới xong? Cô Boram sẽ giết chết em mất!"

"Ơ, em đừng giận mà, Yeonnie"

Hyomin vẫn nơm nớp nhìn Jiyeon, cô áy náy nói.

"Unnie sẽ dọn cùng em nha"

"Thôi được rồi, ngồi yên đi để em dọn"

Không biết unnie còn định bày thêm bãi chiến trường nào nữa đây?

"Unnie giúp em được mà"

"Không được, ngồi ngoan xuống đó!"

Jiyeon bực mình, nó nạt Hyomin ngồi xuống giường. Lần đầu tiên thấy Jiyeon nổi nóng như vậy, Hyomin sợ hãi răm rắp nghe theo, thi thoảng liếc trộm nhìn Jiyeon một cái.

Nhìn thái độ nơm nớp đầy lo âu của cô, Jiyeon dở khóc dở cười. Biết mình vừa rồi có chút nặng lời, thế nên nó thở dài, rót một cốc nước đến bên cạnh cô.

"Unnie uống đi, đừng chạy lung tung, chỗ này giờ bừa lắm, cứ để em dọn được rồi"

Jiyeon định xoay người đi, thế nhưng bàn tay đã bị ai đó nhanh chóng nắm lấy. Nó khó hiểu nhìn cô, thấy đôi mắt trong veo ngập nước, lòng nó lại như bị ngàn mũi kim châm.

"Yeonnie, unnie xin lỗi mà, từ giờ unnie sẽ ngoan, unnie không như vậy nữa đâu"

Nơi bàn tay truyền tới cảm giác ấm áp, Jiyeon vô thức siết nhẹ tay Hyomin. Trái tim khẽ run lên, khóe môi nó mấp máy.

"Unnie..."

Nhưng lời còn chưa thể nói, bên ngoài cửa ra vào thư viện đã vang lên giọng nói quen thuộc xen lẫn kinh ngạc.

"Jiyeon..."

IU chớp chớp đôi mắt, càng hi vọng cảnh tượng trước mắt không phải sự thật. Thế nhưng cái giật thột của Jiyeon và cặp mắt khó hiểu của người con gái kia chiếu đến mình đầy cảnh giác, khiến cho IU hiểu, mọi chuyện chắc chắn không phải là mơ.

"IU hả?"

Jiyeon cười méo mó, chẳng biết hôm nay rốt cuộc là ngày đen đủi gì nữa.

"Sao IU lại tới đây?"

"Tớ, tớ mang cái này đến cho cậu"

IU lượm phần hồn của mình trở lại, cô chớp chớp khóe mắt, đưa một chiếc áo khoác mỏng cho nó.

"Nghe nói tối nay trời trở gió"

"À vậy sao, Jiyeon cám ơn IU nhé"

Jiyeon đưa tay định tiến lại gần IU theo phản xạ hàng ngày, thế nhưng hôm nay cánh tay đã nhanh chóng bị ai đó giữ lấy. Hyomin ôm chặt lấy tay Jiyeon, cô cảnh giác nhìn IU, giọng nói đầy thách thức.

"Yeonnie không cần, ở đây đã có tôi lo rồi, cô đi về đi. Nghĩ mình là ai chứ?"

Không những IU, ngay cả Jiyeon cũng bất ngờ với lời nói của Hyomin. Cô chẳng bận tâm cái nhìn đầy hoang mang của đối phương, mà giữ chặt lấy Jiyeon, như muốn tuyên bố chủ quyền.

"Unnie là Park Hyomin sao?"

IU bối rối nhìn cử chỉ đầy thân mật của cô gái xa lạ dành cho Jiyeon, có chút gì đó nhoi nhói ở tim.

"Cô biết tôi?"

Hyomin nheo nheo mắt nhìn đối phương.

"Tôi là yeobo của Yeonnie"

Đầu óc Jiyeon choáng váng, nó ngước nhìn đôi mắt hoe hoe đỏ của IU, bỗng nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng nặng nề. Nó cười khổ.

"Chuyện này là hiểu lầm, Jiyeon sẽ giải thích với IU"

''Yeonnie, người này là ai? Sao unnie không biết?"

Hyomin bực bội lay lay cánh tay Jiyeon. Sự xuất hiện của cô gái trước mặt thật sự không thể khiến cô vui nổi nữa.

"Unnie thôi đi được không?"

Jiyeon cuối cùng không kiềm nén được, nó hất cánh tay của Hyomin ra mà gắt.

"Đây là bạn thân của em, unnie đừng có nói vậy với cô ấy"

Sau đó chẳng đợi Hyomin phản ứng, nó kéo tay IU ra khỏi thư viện ngổn ngang sách báo.

IU vốn dĩ không thể tưởng tượng ra loại tình huống này sẽ xuất hiện, thế nên khi nghe Hyomin nói mình là một người nào đó với Jiyeon, tâm cô đã chết lặng. Mặc cho Jiyeon kéo mình đi, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái vô hồn.

Trước khi bước ra ngoài cánh cửa màu xanh, IU vô thức ngoái đầu lại nhìn. Trên gương mặt xinh xắn của người con gái nổi tiếng đầy lạnh lùng cao ngạo kia, lặng lẽ nhỏ xuống một giọt lệ.

"Không có thuốc giải?''

IU mờ mịt nhìn Jiyeon.

"Ý cậu là unnie ấy vĩnh viễn như vậy ư?"

Jiyeon lắc đầu, nó thở dài ngồi xuống cạnh IU, ánh mắt hướng ra phía xa xa đường chân trời ửng hồng.

"Ông cụ nói sẽ sớm tìm ra thuốc giải, tớ cũng không rõ sẽ trong bao lâu"

"Cứ như giấc mơ vậy..."

IU lẩm bẩm, cô biết mình chưa thực sự tin vào chuyện này. Nó như loại truyện tiếu lâm thường được kể trong các tiết giải trí hồi cô còn học tiểu học vậy. Ngày hôm qua, tất cả mọi chuyện với cô vẫn thật tốt đẹp và bình yên, vậy mà hôm nay, cô đã nghiễm nhiên trở thành tình địch của cô công chúa nào đó, khi lại gần quan tâm tới bạn thân của mình.

"Đúng vậy, nếu là cơn ác mộng, thì tớ thực sự muốn tỉnh giấc"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com