Chap 2
Jiyeon không nói chuyện nhiều, nhưng thấy IU dừng chân, nó cũng thôi không bước tiếp. Nó nhìn IU, chưa kịp lên tiếng thắc mắc, cô đã cướp lời.
"Sáng mai IU đợi Jiyeon dưới sảnh nhé, chúng mình cùng tới trường. IU có xe máy, sẽ chở Jiyeon đến trường. Đi xe bus lâu lắm"
Thật ra nhìn cao to đồ sộ như con trai vậy thôi, nhưng đầu óc Jiyeon khá chậm chạp. Mất một vài giây để đuổi kịp lời IU nói, Jiyeon mới lắp ba lắp bắp trả lời.
"A... Được... Vậy mai Jiyeon đợi IU dưới sảnh"
"Nhà Jiyeon ở tầng bao nhiêu vậy?"
Cả hai cùng ngước nhìn tòa nhà 27 tầng đồ sộ. Jiyeon ngước muốn ngoẹo cả cái cổ, sau đó gãi gãi đầu xấu hổ đáp.
"Thực ra lần nào đi đâu về, Jiyeon cũng đi lộn tầng. Để Jiyeon gọi điện hỏi Soyeon unnie đã"
IU hơi buồn cười trước vẻ mặt cứng đờ của Jiyeon. Không hiểu người này ngốc thật hay giả bộ nữa.
Ấy thế nhưng loạt hành động sau đó của Jiyeon đã chứng minh rằng, cô nàng này không chỉ ngốc mà còn vô cùng thành thực. Đứng ở khoảng cách gần như vậy, dường như IU đã vô tình nghe được hết đoạn đối thoại của hai chị em Jiyeon.
"Lại quên nữa à? Thôi em ở luôn ngoài đường đi''
Giọng nói hậm hực oang oang phát ra trong điện thoại. Jiyeon ái ngại nhìn IU, sau đó xuống giọng năn nỉ.
"Nốt lần này thôi, em nhớ rồi mà. Dạ unnie... Dạ..."
Chờ đến lúc Jiyeon cất điện thoại vào túi áo, IU mới phì cười. Cô nàng trêu chọc.
"Cậu sợ unnie ấy lắm hả?"
"Tại nhiều lần như vậy nên unnie ấy bực bội ý"
Jiyeon khịt khịt mũi đầy cam chịu.
"Nhà Jiyeon ở tầng 07"
"IU ở tầng 20"
"Ồ, thật cao..."
IU chăm chú nhìn Jiyeon, sau đó kiễng chân ghé sát chóp mũi Jiyeon làm nó giật cả mình. Cô cười tinh quái.
"Đã ai nói với cậu là nếu chỉ nhìn ở khoảng cách xa xa, trông cậu rất giống con trai chưa?"
Cái này nghe hoài luôn rồi. Jiyeon chậm rãi gật đầu.
"Vì sao vậy?"
IU thôi cười cợt, nghiêm túc nhìn Jiyeon hỏi. Cô thật không hiểu vì sao, một cô gái dễ thương như Jiyeon lại khiến mình giống con trai như vậy.
"Cậu không thấy nếu mình nữ tính một chút, điệu đà một chút thì sẽ đẹp hơn rất nhiều sao?"
Lần đầu có người nói với mình những lời như vậy, Jiyeon không thấy tủi thân mà còn ấm áp vô cùng. Nó cười, vô thức xoa đầu IU. Cô hơi giật mình, đôi mắt khẽ chớp vài cái.
Jiyeon không đáp, nhẹ nhàng quay lưng chậm rãi bước đi. IU nghe thoáng giọng nói đặc sệt địa phương nhưng lại nhẹ như gió thoảng bên tai.
"Thay bố và anh trai làm điểm tựa cho mẹ"
Lòng IU chợt như có gió thổi lạnh, buốt từng đợt đến tận tim gan. Cô ngẩn người nhìn theo dáng người cao cao cùng mái tóc ngắn đã phủ đẫm nước mưa. Hình ảnh nụ cười cùng gương mặt Jiyeon cứ như vậy tạc vào trong lòng, khi nó quay lại vẫy tay chào cô.
"Mai gặp nhé IU"
''Duyên phận...''
IU khẽ lẩm bẩm, sau đó thở nhè nhẹ, rảo bước về sảnh chung cư.
Sáng hôm sau, như đã hẹn, IU chở Jiyeon đến trường từ rất sớm. Đối với cả hai, đại học là một điều gì đó cực kỳ thích thú và mới mẻ, nên khi đi trên đường, hai người bàn với nhau rất nhiều chuyện. Jiyeon thì chăm chú nghe vì thực ra nó chả biết tí gì về Seoul, với cả cũng vì thích nghe giọng của IU nữa. Nó thầm nghĩ sao giọng của IU thanh thanh êm nhẹ mà Soyeon unnie nó thì lại chanh chua quá chừng, có cho nó ngồi cả ngày nghe IU nói còn hơn nghe bà chị kia gào rú trong nửa giây.
"Ủa, vậy ra đại học Queen's gần đại học X hả IU?"
Ngồi đằng sau nghe IU kể chuyện, Jiyeon kinh ngạc thốt lên hỏi.
"Sao vậy? Cậu có người quen bên đại học X hả?"
IU ngạc nhiên, cô lại nói.
"Ở bên đó toàn nhân tài. Nghe nói trường mình đang cố gắng phấn đấu để được như đại học X đó"
Jiyeon khẽ nhíu mày. Hai trường đại học đào tạo chuyên ngành khác hoàn toàn nhau, sao có thể cạnh tranh được nhỉ? Một bên là về Y học, một bên là về Kinh tế mà?
Thấy Jiyeon có vẻ ngờ nghệch, IU hắng giọng nói thêm.
"Tức là về cơ sở vật chất đó. Trường đại học Queen's đang cố gắng đạt được tiêu chuẩn như trường X"
"Oh, thì ra là vậy"
"Mà cậu quen ai bên đó sao?"
Nói tới đây, Jiyeon bỗng chốc nở mày nở mặt, tự hào khoe khoang.
"Một người unnie họ của tớ năm nay cũng mới thi đỗ trường ấy, là thủ khoa luôn đó. Unnie ấy thông minh từ nhỏ, luôn là thần tượng của tớ"
Jiyeon gãi gãi sống mũi.
"Có điều tính nết không được dễ chịu cho lắm"
''Người cậu nói có phải Park Soyeon hay không?"
IU kinh ngạc thốt lên.
"Ủa, cậu cũng biết unnie ấy nữa hả?"
"Cậu ngố thật hay giả ngố thế? Unnie cậu vẫn luôn nổi tiếng như vậy rồi mà"
Câu chuyện về Park Soyeon - người unnie họ đầy tiếng tăm lừng lẫy của Jiyeon chỉ tạm gác lại khi IU cho xe vào bãi gửi trong trường đại học Queen's.
Gửi xe xong, Jiyeon va IU lượn một vòng quanh trường. Hẵng sớm thôi nhưng trường cũng khá là đông rồi, ai ai cũng cười nói vui lắm.
Lòng Jiyeom nhộn nhạo...
Phải, nó chính thức trở thành sinh viên rồi đó. Nó tự nhủ phải ráng học thật tốt, rồi kiếm việc làm để phụng dưỡng mẹ nữa. Chứ mẹ tuổi tác cũng cao rồi, phải làm công nhân trong nhà máy quần quật suốt cả ngày, nó thương mẹ lắm.
Đang miên man suy nghĩ, Jiyeon vô tình đụng phải một người lạ. Nó gấp gáp cúi người.
"Xin lỗi bạn nhiều! Mình không cố ý"
Jiyeon vội vàng nhặt chiếc túi xách lên phủi phủi cho người kia, nhưng vừa đưa mắt nhìn đối phương, nó đã sững sờ.
Cô gái này dáng chuẩn thật đó, đẹp như người mẫu trên TV mà nó thường coi cùng mấy ông lão trong thôn. Cũng có chút son phấn, nhưng nó phải công nhận rằng, đường nét trên gương mặt cô ấy căn bản cũng đã đẹp sẵn rồi. Nước da trắng ngần cùng hàng mi cong cong, đôi mắt đen lấp lánh nhưng lại lạnh lùng xa cách.
Cô gái không nói gì, chỉ nhìn Jiyeon một cái khó chịu rồi quay gót bỏ đi.
Còn cái túi này thì sao? Jiyeon bối rối nhìn chiếc túi xách vẫn đang cầm trên tay. Nhìn qua là biết chắc hàng hiệu rồi.
Nhưng chưa kịp nói gì thì đằng sau đã có bốn, năm cô gái khác, chắc cũng dạng tiểu thư nhà giàu bước tới cạnh nó. Một trong mấy người đó giật phăng cái túi trên tay Jiyeon, cất giọng điệu chảnh chọe khó ưa.
"Lần sau đi đứng cẩn thận, không có mắt à mà không tránh cho tiểu thư đi?"
"Dạ, xin lỗi nhiều ạ"
Jiyeon ấp úng ngượng ngùng. Xấu hổ chết đi được, mới vào trường đã làm cho người ta khó chịu rồi.
Chẳng đoái hoài gì tới Jiyeon, các cô gái chân dài nhanh chóng bước theo sau người được gọi là tiểu thư kia. Jiyeon nhìn theo không khỏi xuýt xoa, cảnh tượng này y chang ở trong phim luôn ấy.
"Đó là Park Hyomin, con gái cưng của Tổng giám đốc tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc. Tập đoàn này tài trợ, phụ cấp cho trường chúng ta số tiền không nhỏ chút nào, nên ở đây ai cũng sợ cô ấy"
IU vừa chen vào đám đông để xem sơ đồ phòng học, quay ra thấy Jiyeon đụng phải người nổi tiếng nên mủi lòng thương thương.
"À..."
Jiyeon hỏi khẽ.
"Chắc hơn mình tuổi hả?"
"Cô ấy hơn tụi mình hai tuổi, sinh viên năm ba, là hot girl trong trường mình, cũng là người mẫu cho một số tờ báo nữa"
Jiyeon gật gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo dáng người thanh mảnh nhưng đầy cô đơn, lặng lẽ của cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com