Chap 20
"Về quê có một ngày, sao unnie cứ như đi du lịch thế?"
Jiyeon xách túi đồ nặng trịch của Hyomin trên tay, hàng lông mày không kiềm được mà nhíu chặt. Chiều thứ bảy, xe bus thì đông chẳng có chỗ ngồi, thế mà nó phải xách cái túi tưởng như gần chục ký thế này đây.
"Em chả hiểu gì cả, về quê phải mua quà cho mẹ nữa chứ, unnie chuẩn bị hết rồi"
Hyomin vô tư đứng nép vào trong lòng Jiyeon.
Trên xe bus trật trội không có một chỗ để nhúc nhích này, hành động sàm sỡ của Hyomin lại chẳng thể bị ai phát giác. Thế nhưng đối tượng bị sàm sỡ đã đỏ mặt, bắt đầu gắt nhẹ.
"Bỏ tay unnie ra mau lên"
Bàn tay đặt trên mông Jiyeon không ngừng sờ xoạng, Hyomin chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhưng khóe miệng đã chóp chép đầy nguy hiểm.
"Yeonnie, đêm nay mình tắm chung với ngủ chung luôn"
"..."
"Full HD không che nữa...''
"..."
"Unnie bảo này, thực ra mông em cũng mềm đấy"
Trên vầng trán Jiyeon tưởng chừng đã nổi đầy vân đen. Nó một tay xách chiếc túi, một tay bám vào tay vịn trên xe bus, thế nên không còn cách nào ngăn cái hành động thô bỉ của cô gái đang ở trong lòng. Bị sờ cho một hồi như thế, người nào mà không có phản ứng mới là bị đứt dây thần kinh cảm giác. Nó nhíu mày, thở dài thườn thượt.
"Còn quậy nữa là em bỏ mặc unnie đấy"
Cứ phải dọa nạt như vậy mới có tác dụng. Chưa đầy một giây sau, Hyomin đã thu tay lại, nơm nớp lo sợ nhìn Jiyeon.
"Yeonnie bảo lúc nào có mỗi hai bọn mình thì làm gì cũng được mà"
"Thế unnie nhìn ở đây có bao nhiêu mình vậy?"
Hyomin dòm ra đằng sau vai Jiyeon, lẩm bẩm đếm đếm. Sau đó cô kinh ngạc thốt lên.
"Sao unnie không biết lại nhiều người vậy chứ?"
Vì nãy giờ ngoài em ra, unnie có bận tâm để ý xung quanh đâu? Jiyeon cười khổ sở trong lòng. Chiếc xe bus lắc lư chòng chành, người này xô người kia muốn nghẹt thở. Nó tuy không mấy cao lớn như những thanh niên khác, thế nhưng vẫn một mực giữ Hyomin trong lòng mình, không để bất kỳ một ai chèn ép lên người cô.
"Yeonnie, unnie nhận ra một điều"
Hyomin bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua tai.
Jiyeon không mấy chú tâm, nó vẫn gồng mình lên để che chắn cho Hyomin.
"Hửm?"
"Ở trong lòng em lúc nào cũng thật bình yên"
Nói rồi chẳng để Jiyeon kịp phản ứng, cô đã vòng tay siết chặt lấy eo nó, kéo sát cơ thể hai người lại gần nhau hơn.
Bị hành động của Hyomin làm cho bất ngờ, Jiyeon nhìn cô ngẩn ngơ. Gương mặt xinh đẹp cùng làn da ửng hồng mịn màng ngay sát gần bên, nó như người bị mê hoặc mà nhìn vào đôi môi đỏ mọng. Trái tim bỗng nhiên gấp gáp, hơi thở cũng đầy nặng nề, nó bối rối né tránh ánh nhìn của cô.
"Chúng ta chuẩn bị xuống xe thôi"
"Hửm? Đến nơi rồi sao?"
Hyomin ngó ra ngoài cửa kính xe bus, cô làu bàu.
"Chúng mình còn chưa hôn nhau mà, thường những lúc nhìn nhau như vậy thì sẽ hôn đó"
"..."
Jiyeon hết nói nổi, nó đưa tay ấn chiếc nút đỏ, ngay lập tức nhà xe thông báo về điểm dừng kế tiếp.
Tuy cách thủ đô Daegu có hơn bảy mươi cây số, thế nhưng làng quê của Jiyeon vẫn bao bọc bởi những đồi núi trập trùng và những ngôi nhà mộc mạc thưa thớt. Điểm dừng xe bus nằm ngay trên quốc lộ, vì đường vào trong thôn vẫn còn khó khăn, chưa rải bê tông và vẫn còn lấm lem bùn đất. Nói là thôn nhưng chưa chắc đã đến hai chục hộ sinh sống, thế nhưng cái bình yên lại phủ lên từng mái nhà một màu giản dị lại ấm áp vô cùng.
Con đường quốc lộ này tuy không phải là tuyến đường lưu thông chính, nhưng cũng không thể gọi là ít xe cộ qua lại. Vừa xuống khỏi xe bus, Hyomin đã hấp ta hấp tấp nhìn ngược nhìn xuôi, mà chẳng để ý một chiếc xe khách đang chuẩn bị lao về phía mình.
Chợt nghe tiếng bấm còi inh ỏi bên tai, Jiyeon mới ngước mắt nhìn sang chỗ Hyomin đang đứng, chỉ trong một khoảnh khắc nào đó, tim nó như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đống đồ đang cầm trên tay vứt chỏng chơ xuống mặt đường, nó lao về phía Hyomin, nhanh chóng kéo cô về phía sau.
Chỉ chưa đầy hai giây sau chiếc xe khách sượt qua mặt mình, cùng tiếng chửi bới ầm ĩ của phụ xe, Hyomin vẫn còn ngơ ngác không hiểu rõ mình vừa mới đùa giỡn với tử thần. Hơi ấm quen thuộc bao trọn, cô ngẩn ngơ ngước mắt nhìn Jiyeon, chỉ thấy đôi mắt nó đầy kinh hoàng, đôi tay gắt gao siết chặt cô trong lòng mình, khóe miệng tái nhợt lắp bắp.
"Unnie, unnie không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Nói rồi, nó liền đảo mắt, gấp gáp nhìn Hyomin từ đầu tới chân.
"Có thấy đau chỗ nào không?"
Hyomin đối với sự hoảng hốt của Jiyeon đầy kinh ngạc, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau đó, từ kinh ngạc lại trở thành ấm áp, cô không thể cưỡng lại một nụ cười trên khóe môi. Trái tim cô nện từng hồi ngọt ngào trong lồng ngực, cảm giác an toàn tuyệt đối lại lần nữa tràn ngập khi ở trong lòng đối phương.
"Yeonnie, unnie không sao mà. Em làm gì mà cuống lên như vậy chứ?"
Thấy cô vẫn cười cợt như trò đùa, Jiyeon đâm ra nổi cáu.
"Lần sau phải biết nhìn trước ngó sau chứ! Xuống điểm dừng xe bus là phải lùi ra chỗ khác ngay, ai lại vẫn đứng chềnh ềnh giữa đường như thế. Mấy cái xe khách nó toàn đi ráp rạt vào gần điểm dừng xe bus để chài khách thôi. Unnie đứng như vậy, chẳng may nó lao vào người thì sao?"
"Là lần đầu unnie đi như vậy mà"
Hyomin cụp mi, phụng phịu đáp, hai bàn tay gắt gao bấu chặt vào nhau đầy lo sợ. Trái tim Jiyeon lại mềm nhũn, cảm giác xót xa lại dâng lên, nó nhẹ nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng siết lấy trước khi cô làm đau chính mình.
"Em xin lỗi, em quên mất, lần sau em sẽ chú ý hơn"
"Unnie sẽ theo sát em mà''
Hyomin cười hìhì, sau đó lại đưa mắt nhìn túi đồ của mình bị lăng chỏng chơ trên đường, cô hốt hoảng vội vã nhặt lên.
"Sao Yeonnie lại vứt đồ của unnie như vậy? Bầm dập hết hoa quả thức ăn unnie mua về rồi''
"..."
Hình như cô còn lo cho mấy thứ đó hơn cả mạng sống của mình a.
Jiyeon vẫn như cũ nắm chặt lấy tay Hyomin, cẩn thận dẫn cô băng qua đường. Hương vị của mạ non cùng mùi đất ẩm đặc trưng thoảng qua sống mũi, Hyomin ngẩn ngơ đưa mắt nhìn những thửa ruộng xanh ngát hòa cùng với dáng chiều đo đỏ nơi chân trời. Xa xa những ngọn núi ẩn mình trong ánh hoàng hôn, cùng một vài cánh chim lướt ngang qua bầu trời, tựa như gieo xuống sự thơ mộng nhưng quá đỗi gần gũi của làng quê Daegu.
"Đẹp quá Yeonnie ơi''
Hyomin thì thầm, tựa như trong cuộc đời, đây là lần đầu tiên rời xa chốn đô thị phồn hoa với những tòa nhà cao tầng sừng sững, rời xa cái cảm giác ngột ngạt cùng khói bụi chen chúc và lòng người khó nhìn.
Bước chân Jiyeon chậm rãi hơn khi nó nắm tay cô trên con đường đất đỏ. Cảm giác an tĩnh cùng bình dị khiến lòng nó mơn man, như thực như ảo. Giờ này thì nó cũng chẳng bận tâm đến viên thuốc kia nữa. Dù chỉ là giả trong giây lát, nó cũng muốn nắm lấy cái khoảnh khắc ngọt ngào này, phủ xuống trái tim một đời chẳng quên.
"Em đã nhìn cái cảnh này suốt mười tám năm qua rồi''
Jiyeon mỉm cười, ánh mắt cùng Hyomin hướng đến những mái nhà nhỏ đã gần trong tầm mắt.
"Đã quen thuộc đến mức như là một phần máu thịt"
"Yeonnie, nếu sau này mình nhận nuôi em bé, mình sẽ cùng con nhìn ngắm nơi này"
Hyomin mỉm cười, khẽ thì thầm.
"Unnie sẽ kể cho con nghe, chúng mình đã có một tình yêu đẹp như thế nào"
Jiyeon không đáp lời, nó nhìn nơi mười ngón tay đan chặt, trong lòng bỗng chốc khẽ nhói đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com