Chap 31
Nó mở điện thoại, nhìn chiếc đồng hồ chậm rãi nhảy từng phút giây, giống như từng mạch máu đang dần lạnh buốt.
"Yeonnie làm gì đó?"
Hyomin nhìn Jiyeon đầy khó hiểu.
Cầm viên kẹo nhỏ trên tay vân vê, đầu óc Jiyeon đã sớm trống rỗng. Nó gượng cười, chậm rãi bóc lớp vỏ kẹo cẩu thả mà ông cụ dùng giấy bạc vo viên tạm bợ. Viên kẹo trái tim màu đen như tỏa ra thứ ánh sáng dưới ánh đèn điện lấp lánh đêm đông.
"Unnie ăn kẹo không?"
Chẳng mảy may nghi ngờ, Hyomin gật đầu hí hửng.
"Hình trái tim này giống viên kẹo ngày trước unnie từng ăn qua một lần''
"Ừm, là nó đó"
Vẫn là viên kẹo trái tim, nhưng lần này sẽ mang unnie rời xa em, vĩnh viễn.
Nó cho viên thuốc vào miệng, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi căng mọng của Hyomin. Cô tuy rằng có chút sửng sốt bất ngờ trước hành động của Jiyeon, nhưng rồi cũng hé miệng đón nhận nụ hôn của nó.
Tiếng pháo bông giòn giã vang lên bên tai, lan tỏa chiếu sáng cả một vùng trời đầy sắc màu xanh đỏ. Vị ngọt ngào của viên kẹo được Hyomin từ từ cảm nhận trong nụ hôn sâu, đầy ngọt ngào mà dịu dàng đắm đuối. Lòng Hyomin mềm nhũn, trái tim bất giác khẽ run lên, như hạnh phúc đang dần khỏa lấp những mảng trống vắng suốt nhiều năm qua trong cơ thể.
Pháo hoa vẫn lần lượt nổ trên nề trời đêm đen. Jiyeon dứt khỏi môi cô, mỉm cười trìu mến rồi ôm gọn cô vào lòng. Bầu trời rực rỡ khi hình trái tim đỏ chói dần xuất hiện sau tiếng nổ, thế nhưng lại nhanh chóng lụi tàn trong màn đêm nghi ngút khói trắng mờ mịt.
Mờ mịt và vụn vỡ như chính trái tim nó lúc này.
Hyomin tựa đầu vào lồng ngực Jiyeon, lắng nghe nhịp đập trái tim ấm áp của nó. Dường như lúc này đây, hai con tim đã hòa chung một nhịp đập, không gấp gáp mà cũng chậm chậm rãi từ từ, sâu lắng nhưng lại bình yên...
"Hyomin, em yêu unnie"
Lần đầu tiên, Jiyeon siết cô thật chặt, thì thầm tiếng yêu bên tai cô. Mắt nó nhòa dần, một giọt lệ vương trên khóe mi.
Hyomin mỉm cười, trước mắt dần trở nên mông lung. Cô nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa cả cơ thể vào nó khi cơn buồn ngủ chợt ập đến. Nhưng cô không có đủ thời gian để cho phép mình nghi hoặc, vòng tay siết chặt lấy Jiyeon, cô thì thầm.
"Yeonnie, unnie yêu em"
Jiyeon cúi đầu lặng lẽ nhìn người con gái đang thiu thiu ngủ trong lòng mình. Dẫu biết rằng khi tỉnh lại, mọi chuyện sẽ trở về quỹ đạo ban đầu vốn có, thế nhưng nó lại không kiềm được lòng mà muốn níu giữ cô thêm một chút nữa. Nó nhẹ hôn lên môi cô lần nữa, lưu luyến hưởng thụ hương vị ngọt ngào kia. Đã đến lúc phải nói lời ấy, đã đến lúc phải thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp.
''Tạm biệt unnie, Park Hyomin''
Hyomin thức giấc khi một vài ánh nắng ấm áp sớm mai khẽ rọi qua ô cửa sổ, trườn xuống chiếc giường êm ái. Chớp chớp đôi mi vài lần để thích nghi với từng hạt nắng đang vương xuống quanh mình, cô ngồi dậy, nhẹ ngước nhìn xung quanh.
Căn phòng hai mươi năm qua gắn bó, bỗng dưng trở nên xa lạ lạnh lùng.
"Chúc mừng năm mới, con gái yêu"
Nhận ra không chỉ có một mình trong phòng, cô quay sang nhìn mẹ, bà mặc một bộ đồ lịch sự nhưng khá quyến rũ. Có lẽ cũng mới vừa từ buổi tiệc nào đó trở về.
Đêm giao thừa nào cũng vậy, ngôi nhà này chỉ có một mình cô.
"Mẹ, sao con lại ở đây?"
Rõ ràng không hề muốn hỏi, nhưng cô lại bất giác mà thốt ra. Điều này khiến cho bà Park* vô cùng kinh ngạc. Bà nựng nựng má con gái.
"Hôm qua con đi chơi giao thừa cùng Xinbo, rồi lại ngủ quên mất để nó phải đưa con về nhà. Sớm nay nó với bố cũng về nhà rồi đó, con chuẩn bị xuống ăn cơm nhé"
Vốn tưởng chuyện này quá đỗi bình thường, mẹ Park* xoay lưng toan rời đi, nhưng cô đã vội vã níu lấy cánh tay bà, hoang mang hỏi.
"Mẹ nói cái gì thế? Sao con lại đi cùng Xinbo? Sao con chẳng nhớ gì cả vậy?"
Trái lại, bà Park* lại nhẹ nhàng vuốt tóc cô mà mỉm cười.
"Xinbo nói tửu lượng con không tốt, đêm qua vui quá lại đòi uống chút rượu, kết quả say mèm nên người ta phải dìu con về tận nơi đấy"
Đầu Hyomin nặng trĩu, dòng ký ức mơ hồ như sương gió thoáng lướt qua đầu, để lại vô vàn những tù mù mà cô không nhìn thấy lối ra. Cô khẽ day day thái dương, thực sự không nhớ nổi chuyện gì.
"Con yên tâm, Xinbo là người rất tốt, không có làm gì con đâu"
Mẹ cô thấy cô có vẻ không vui, thế nên lựa lời chọc cười.
"Đằng nào rồi cũng là người nhà, hay thôi cứ ráng có cháu trước cho mẹ bế?"
Hyomin khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao trái tim cô lại hụt hẫng đến vậy. Cô lẳng lặng xuống khỏi giường tiến đến trước bàn trang điểm. Nhìn bản thân mình trong gương, Hyomin thật sự muốn cười vào con người giả dối của chính mình trong nhiều năm qua. Cô không gấp gáp mà lên tiếng.
"Mẹ, con chưa từng nói con sẽ lấy anh ấy"
"Thôi được rồi, được rồi. Mới sớm mùng một, đừng nói những chuyện này"
"Nếu con yêu một người khác không phải Xinbo, mẹ sẽ chấp nhận chứ?"
Lần đầu tiên trong đời, cô con gái luôn trầm lặng ít nói lại bỗng dưng thốt ra câu hỏi như vậy với mình, thực sự bà Park có chút bối rối. Sau vài chục giây đắn đo, rốt cuộc bà cũng mỉm cười.
"Là sự lựa chọn của con, mẹ hoàn toàn không cách nào phản đối, nhưng hãy nghĩ thật kỹ và đi đúng đường"
Nói rồi, bà cúi xuống hôn lên trán con gái.
"Mau mau xuống ăn cơm, trưa rồi, cả nhà đang đợi con đó"
Khi Hyomin bước xuống dưới lầu, cả nhà đã quây quanh mâm cơm trò chuyện vui vẻ. Điều làm cô không ngờ nhất, đó chính là sự xuất hiện của Xinbo. Vừa thấy cô, anh đã đặt ly rượu xuống bàn, hồi hộp tiến lại gần cô và mỉm cười.
"Chúc mừng năm mới!"
Cô đối với Xinbo cũng chỉ gật đầu rồi hỏi.
"Nghe nói đêm qua anh đưa em về?"
"Tối qua em hơi quá chén..."
Xinbo đáp lời, cố dò xét biểu cảm trên gương mặt Hyomin. Viên thuốc kia liệu có tác dụng thật không? Cô đã bình thường trở lại rồi chứ?
"Cho nên anh đành lái ô tô chở em về nhà"
Hyomin khẽ nhíu mày, cô hoàn toàn không nhớ nổi được chuyện gì đã xảy ra. Thế nên cô lựa chọn bỏ qua, đi tới bàn ăn và chào cả nhà.
Hành động của Hyomin lại khiến cho Xinbo vô cùng sững sỡ, dường như có chút gì đó không quen. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô, thi thoảng gắp cho cô món này món kia. Dù cả nhà ai cũng vui vẻ trò chuyện, nhưng cô vẫn chỉ lẳng lặng chú tâm ăn bữa trưa. Xinbo không hiểu vì sao trong lòng có chút bất lực, bỗng nhiên nhớ lại nụ cười tít mắt mà lần đầu tiên cô đối với người khác trong khoảng thời gian vừa rồi.
Anh hiểu khoảng thời gian đó, tính nết Hyomin thay đổi rõ rệt cũng chỉ vì viên thuốc trái tim kia. Thế nhưng không hiểu vì sao, anh lại thật mong muốn nhìn thấy cô của thời điểm ấy.
"Một lát anh đưa em đi chơi phố Tết nhé?"
Xinbo mỉm cười, cố gợi chuyện với Hyomin khi nhận ra từ nãy tới giờ cô chưa hề mở miệng.
"Mùng một tết năm nào phố xá cũng vắng vẻ, đi chơi thích lắm"
Ba Park* là một người đàn ông tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng trông ông vẫn cực kỳ phong độ. Ông gật đầu hướng cô mà nói.
"Đúng rồi, đi cho khuây khỏa đầu óc. Tối qua con lại uống rượu đó"
Hyomin ngước đôi mắt đen chẳng rõ cảm xúc là gì mà nhìn Xinbo, cô nhẹ nhàng đáp.
"Em muốn đi một mình, anh ở lại chơi cùng cả nhà nhé"
Nói rồi không kịp để mọi người phản ứng, cô đã đứng dậy rời khỏi gian phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com