Chap 35
"Em nói unnie với em chưa từng quen biết cơ mà?"
Hyomin gắt gao siết lấy tay nó, cô dứt khoát truy hỏi đến cùng.
"Em nói đi, vì sao em lại phải trốn tránh? Vì sao unnie lại không nhớ được gì?"
Jiyeon thấy sự khẩn thiết trong cô, trái tim khẽ run lên nhè nhẹ. Khóe môi mấp máy, nó bất lực đáp lời.
"Đừng hỏi nữa được không? Tốt nhất cũng đừng nên gặp mặt"
Chưa bao giờ Hyomin lại cảm thấy tức giận và tổn thương như thế này. Đôi mắt đã nhòa đi vì nước, cô giơ tay giáng xuống bên má của Jiyeon. Có lẽ cũng vì quá bất ngờ trước hành động của cô mà nó chỉ sững sờ nhìn, chẳng hề có ý né tránh.
Thế nhưng cánh tay giờ lên rồi, lại từ từ hạ xuống, cô cúi đầu không muốn để người trước mặt nhìn thấy mình đang khóc, rồi lại vỗ nhẹ lên ngực trái nó mà nghẹn ngào.
"Đau, đau lắm! Đồ đáng ghét..."
Trái tim đau buốt như có ngàn lưỡi dao đâu, nó như một phản xạ khẽ siết tay lại, nhưng rồi lại sực nhận ra hơi ấm quen thuộc từ đôi tay mềm mại kia. Hóa ra nãy giờ cô vẫn nắm chặt tay nó không chịu buông. Nó đau lòng, muốn dang tay ôm lấy thân ảnh người trước mặt, thế nhưng lý trí lại không cho phép nó làm điều đó.
"Em xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm, unnie đừng khóc nữa, đừng khóc có được không?"
Càng cố dỗ dành bao nhiêu, Hyomin lại càng khóc lợi hại. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy vô cùng bất lực, chỉ ủy khuất khóc nức nở trước mặt nó. Nếu là trước đây, chắn chắn cô sẽ không cho phép bản thân mình bộc lộ cảm xúc ra như thế này.
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi Hyomin đã ngừng những tiếng nức nở, cô ngước đôi mắt đỏ hoe cùng chiếc mũi hồng hồng lên nhìn nó. Cô nói đầy giận dỗi.
"Em dám làm unnie khóc"
"Dạ, lỗi của em"
Jiyeon gật đàu lia lịa, như thể không muốn cho ai giành cái phần gây tội với nó.
"Unnie bắt đền em đó, em làm gì đi"
Hyomin hứ một tiếng, đăm đăm nhìn nó đầy chờ đợi. Cô không thể nhớ được mối quan hệ giữa cô và Jiyeon rốt cuộc là như thế nào, nhưng cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang khẽ run lên, run lên từng hồi khi chạm vào cơ thể của nó.
"Em..."
Không đợi Jiyeon trả lời, Hyomin đã cướp lời trước.
"Từ nay phải nhắn tin cho unnie mỗi tối, unnie gọi là phải bắt máy luôn, không được phép nói dối unnie"
Cô kiên định nhìn vào mắt người kia, khẽ nhéo vào lòng bàn tay nó một cái.
"Cho đến khi unnie nhớ ra tất cả mọi việc thì em chỉ được quan tâm đến unnie thôi"
Yêu cầu của cô không hề khó, thậm chí nó còn có thể nguyện cả một đời mà thực hiện. Thế nhưng đối với người con gái đã hoàn toàn lãng quên đi ký ức về quãng thời gian bên nhau, mà lại yêu cầu mình thực hiện những việc như vậy, khiến bản thân nó có chút ngẩn ngơ. Lời hứa với Xinbo vẫn in sâu trong tâm trí, nhưng nó lại yếu đuối không thể thực hiện mà vẫn lảng vảng bên Hyomin.
Nhớ nhiều lắm, nhưng cũng chỉ biết cất sâu vào trong tâm can.
"Em bắt buộc phải làm theo lời unnie"
"Ơ... Dạ?"
"Unnie đi đây. Nếu em không nghe thì unnie sẽ nói em bắt cóc unnie cho mọi người"
Cái này cũng hơi quá rồi đi! Jiyeon cười khổ sở, nó đành gượng gạo gật đầu. Thế nhưng có người nào đó còn chưa hài lòng, khóe mày nhíu chặt lại mà làu bàu.
"Miễn cưỡng quá"
"..."
"Thôi được rồi, unnie đi đây, nhớ đó"
Nói rồi, Hyomin lại liếc mắt xuống nơi hai bàn tay vẫn đang đan chặt. Cô lưu luyến dần buông tay của Jiyeon, trong lòng đầy bối rối xen lẫn ngượng ngùng.
"Vậy em học đi, unnie đi đây"
Cô xoay người chậm chạp rời đi. Thực ra lòng cô đã sớm rối bời, cảm giác không muốn rời xa cứ trào dâng trong mạch máu. Jiyeon ngẩn ngơ nhìn theo dáng người con gái đang di chuyển chậm hơn cả ốc sên, bàn tay vẫn chưa thu lại. Như một phản xạ tự nhiên, nó nghe thấy mình cất tiếng gọi.
"Hyomin..."
Chưa đầy một giây sau, gần như ngay lập tức, cô liền xoay người lại nhìn nó đầy mong chờ.
"Hửm?"
Ngập ngừng vài giây, Jiyeon mới nhẹ đáp lời.
"Đừng bỏ bữa, cũng đừng thức khuya, em sẽ gọi điện cho unnie"
Tia nắng hiếm hoi khẽ rọi xuống dưới tán cây bằng lăng, mang theo lọn gió nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của Hyomin. Lần đầu tiên sau bao ngày qua, nụ cười ấy lại xuất hiện trên khóe môi Hyomin. Cô gật đầu với nó rồi rảo bước thật nhanh, trái tim lại không tự chủ mà hẫng một nhịp. Cảm giác ngọt ngào này, liệu có phải là một ký ức hoàn hảo nhất cô đã lãng quên?
"Kiểm tra sơ bộ thì..."
Vị bác sĩ già khẽ nhướng mày, cặp kính hơi trễ xuống sống mũi không che được ánh mắt đầy nghi hoặc của ông.
"Cơ bản là hoàn toàn bình thường. Không có bất kỳ chấn thương về não bộ, hay trở ngại tâm lý nào cả"
Hyomin thở dài, cô khẽ day day huyệt thái dương.
"Nhưng tại sao cháu lại mất ký ức hoàn toàn về một người chứ?"
"Trường hợp giống cháu không hẳn là không có, giống như căn bệnh mất trí nhớ tạm thời vậy"
Vị bác sĩ đứng dậy khỏi ghế, lúi húi tìm một tệp hồ sơ cất kỹ trên giá sách. Ông cặm cụi đọc từng hàng chữ ghi chép của chính mình năm nào, giống như lại một lần nữa trải qua dòng ký ức.
"Cách đây vài năm người nhà của một phụ nữ tên Areum đã liên hệ với bác, nói rằng bà ấy sau khi uống một thứ thuốc gì đó không rõ nguồn gốc đã mất trí nhớ hoàn toàn"
Nói rồi, ông đẩy tệp hồ sơ ghi chép những lần điều trị tâm lý cho người phụ nữ kia đến trước mặt Hyomin. Cô dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không giấu được tò mò mà lật lên xem.
"Năm đó vợ bà ấy mất vì tai nạn giao thông, không lâu sau con gái cũng bệnh nặng qua đời. Lúc đầu người ta còn nghi hoặc bà ấy vì đau buồn quá nên phát điên mà quên đi mọi chuyện, nhưng sau đó thấy bà vẫn vui vẻ nói chuyện như người bình thường, bên họ hàng nội ngoại mới đem bà ấy đến chỗ bác"
Hyomin khẽ nhướn mày nhìn vị bác sĩ, tư duy hơi khó khăn khi nghĩ đến việc chuyện của người phụ nữ tên Areum này thì có liên quan gì đến đoạn ký ức mà mình đã mất đi. Như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, người bác sĩ già lại từ tốn lên tiếng.
''Qua nhiều lần trò chuyện, bác hoàn toàn tin rằng tâm lý của bà ấy rất ổn định, nhưng thực giống cháu, chỉ quên đi một ai đó, hoặc khoảng ký ức nào đó mà thôi. Sau khi quyết định trị liệu bằng biện pháp thôi miên, bác phát hiện ra rằng, bà ấy đã uống một liều thuốc nào đó để quên đi mọi chuyện đau thương trong quá khứ. Tuy khá bất ngờ trước kết quả thu được thế nhưng đến nay viên thuốc đó hình dáng ra sao, nguồn gốc như thế nào thì vẫn là một bí ẩn. Đây là một ca trị liệu tâm lý khó khăn nhất đối với bác từ trước đến giờ"
Trái tim Hyomin dường như hẫng một nhịp, hình ảnh mơ hồ về một viên kẹo nào đó thoảng qua trong tâm trí. Cô bất giác chạm vào môi mình, hình như vị ngòn ngọt ấm áp vẫn còn đọng lại đâu đây.
"Cháu không sao chứ? Có phải đã gợi nhớ được chút nào hay không?"
Đúng là không hổ danh bác sĩ tâm lý có tiếng, chỉ cần nhìn phản ứng ngẩn ngơ của Hyomin trong vài giây là ông đã có thể thấu hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hyomin không đáp lời, cô bối rối hỏi.
"Bác sĩ, vậy bà ấy, người phụ nữ tên Areum này, có nhớ lại chuyện trước đây hay không?"
Trái lại vẻ mong chờ của Hyomin, vị bác sĩ chỉ thở dài thườn thượt. Ông đáp, giọng thoáng nét buồn rầu.
"Chỉ thi thoảng mơ hồ một chút ký ức vụn vặt. Còn lại, cho đến bây giờ, bà ấy vẫn hoàn toàn không hề nhớ"
Hyomin đem theo tâm trạng trống rỗng cùng hoang mang mà rời khỏi phòng khám nhỏ nơi góc phố. Cô đã không còn quan trọng chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, chỉ là thật sự muốn biết tại sao mình lại đánh mất mảng ký ức về người ấy. Rốt cuộc có phải chính cô đã uống loại thuốc đó không? Dù là thật sự có viên thuốc khiến người ta mất hết ký ức thì nó là do ai làm ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com