Chap 5
Biệt thự Seoul...
Chiếc xe Toyota 86 màu đen bóng bẩy dừng bánh trước một tòa biệt thự to đùng phong cách Tây Âu. Người con trai cầm lái nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho cô gái ngồi kế bên.
Hyomin bước xuống xe, lặng lẽ nhìn người con trai đang nở nụ cười thật tươi trước mặt. Cô chậm rãi nói.
"Fu Xinbo, em biết và hiểu tình cảm anh dành cho em như thế nào..."
Đôi môi xinh xinh màu anh đào dừng lại, ngước cặp mắt đen láy to tròn dò nhìn phản ứng của đối phương, cô thở dài nói tiếp.
"Nhưng em chưa bao giờ nói yêu anh, càng không phải bạn gái của anh"
Người con trai tên Xinbo khẽ nhíu đôi lông mày rậm, ánh mắt nghiêm nghị cùng cái mím môi khe khẽ đang chứng tỏ một điều rằng, anh không hề hài lòng trước câu nói của cô.
"Hyomin, anh sẽ luôn đợi em"
"Em xin lỗi!"
Hyomin cười buồn rượi.
"Thôi anh về đi, em vào nhà nhé"
Nói rồi cô quay gót bước đi, nhưng chưa bước được một bước đã bị lực mạnh mẽ kéo lại, rồi Xinbo đưa tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô.
Hyomin quay đầu lại phía sau, muốn phản kháng nhưng đã không kịp nữa, Xinbo đặt một nụ hôn khẽ khàng lên môi cô.
"Anh yêu em"
Hyomin không hề nhìn vào đôi mắt nồng nàn đầy yêu thương của Xinbo, cô đẩy anh ra và quay lưng bước vào nhà. Người con trai buồn rầu mà thở hắt một hơi, đợi cho cô đã vào hẳn sau cánh cửa gỗ, anh mới mở cửa ô tô cho xe chạy đi.
Hyomin khép cửa phòng mình lại, thở dài ngao ngán, nhẹ quẹt đôi môi như chả muốn níu giữ nụ hôn chớp nhoáng ban nãy, cô lẩm bẩm câu thơ.
"Tình yêu nào mới dành cho em... Dấu yêu nào mới thực sự là của em..."
Ba năm cứ thế trôi qua, Xinbo vẫn theo đuổi yêu cô chân thành đắm say hơn bất kỳ những chàng trai đã và đang tán tỉnh cô. Nhưng sao một chút cảm giác, một chút rung động, cô cũng chẳng có lấy một lần?
Hyomin đưa mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ. Người ta nói, cô có tất cả mọi thứ, ba mẹ yêu thương, gia đình khá giả, không phải nói là giàu có, anh trai thành đạt, cô thì cũng xinh đẹp, giỏi giang. Đến ngay cả Fu Xinbo, người mà cả nhà đã ngầm thừa nhận là con rể trong tương lai, cũng tài giỏi chẳng khác gì người cha giám đốc một ngân hàng lớn có tiếng tại Seoul.
Tất cả...
Nhưng sao lòng cô vẫn trống rỗng, hụt hẫng và cô đơn quá! Bạn bè, cô không có nổi một người thật lòng để có thể mượn bờ vai mỗi khi mệt mỏi, để tâm sự mỗi khi buồn. Họ chơi với cô chỉ vì một chữ Tiền.
Cô biết chứ, cô đủ lớn, đủ thông minh để hiểu người xung quanh cô đang bàn tán gì về mình, nhưng cô không phản kháng, cô thực tế không thể. Làm sao có thể nói lại được với người đời lắm kẻ khoa chân múa mép đây?
Cho nên tốt hơn vẫn là im lặng.
"Chỉ một tình yêu thực sự, mới không dùng tiền mua được..."
Cô cười nhẹ, nụ cười buồn như dáng chiều dần buông.
Một cánh hoa đỏ thắm khẽ thả mình nương theo gió mà bay vào không trung.
Tất cả dường như tan vào một chữ Phận.
Thấm thoát cũng đã một tháng trôi qua. Bên cạnh việc học, ghi chép điên cuồng thì tình cảm bạn bè giữa Jiyeon và IU càng ngày càng tốt đẹp. Làm bạn với nhau chưa lâu, nhưng dường như IU đã phát hiện ra hầu hết các tật xấu của Jiyeon. Ngoài cái sự ngốc nghếch khờ khạo ra thì còn có rất nhiều cái thói hư nữa, như từ việc ít khi chải tóc mỗi sáng thức dậy, hay là bỏ bữa sáng, thi thoảng không để ý còn đi dép lệch đôi hoặc dép trái đến việc xếp quần áo cẩu thả. Cứ mỗi lần như vậy, IU lại bắt đầu càu nhàu Jiyeon và bắt nó làm xong xuôi ổn thỏa mọi việc mới được ra ngoài.
Jiyeon thực sự thấy vui lắm vì có được một cô bạn quan tâm chăm sóc cho mình như vậy. Thậm chí nó răm rắp nghe lời IU đến nỗi Soyeon cứ luôn miệng.
"Nhóc sợ vợ đến thế cơ à?"
Có khi IU cũng sẽ giỡn lại với Soyeon, nói.
"Em phải chăm sóc cho chồng em nữa chứ unnie"
Những lúc như vậy, Jiyeon chỉ ngại ngùng đứng bên gãi đầu. Jiyeon không giỏi trong việc nói giỡn với người khác nên hầu hết chỉ có Soyeon chọc quê nó và IU thi thoảng đứng ra chống đỡ hộ nó mà thôi.
Cũng có hôm hai đứa đi xem phim ở rạp Quốc Gia, nhưng rốt cuộc đến nơi thì lại hết vé. Đang mất hứng định đi chỗ khác chơi, tự dưng có một người xòe hai vé dư ra trước mặt hai đứa rồi bảo.
"Bán rẻ cho hai đứa đây, hạnh phúc nhé!"
Jiyeon thì cảm ơn rối rít, chăm chăm móc tiền trong ví ra trả, nhưng IU thì mặt mũi đỏ ửng vì xấu hổ. Nó ngu ngơ tưởng cô bạn bị bệnh, nên cuống quýt sờ trán, áp má mình vào má của IU xem có sốt hay không. Phải đến lúc IU không chịu được những cái đụng chạm ấy nữa, đẩy Jiyeon ra một bên rồi chạy biến vào trong rạp, nó mới ngừng cái hành động quan tâm một cách thái quá ấy lại.
Chắc là do duyên trời nên hai đứa mới gặp được và thân nhau như thế.
Đang ngồi ngẩn ngơ, vu vơ cười cười thì một giọng nói vang lên bên tai, kéo nó về hiện thực trước giá sách cao ngất trời.
"Đừng có mà vì IU không ở đây giúp mà nhóc định bỏ bê trốn làm ra ngồi một góc đó nha. Mau mau đi xuống cổng trường bê mấy bịch sách lên đây, người ta tới rồi đó"
"Dạ, em đi liền nè"
Jiyeon dù có bức xúc vì cô giáo thì nằm chềnh ềnh trên cái giường gấp mà không phụ giúp còn sai vặt nó, nhưng nó vẫn nghe lời răm rắp. Phải thôi, vì nó sợ cô như sợ cọp. Một nỗi ám ảnh không tên.
Jiyeon lủi thủi lê chân ra khỏi thư viện, còn một mình trong căn phòng rộng lớn, Boram khẽ thở dài não nề. Bà rút trong túi áo ra chiếc kẹo hình trái tim màu đỏ sặc sỡ bắt mắt, đúng hơn là viên thuốc do ông bố rảnh rỗi hết việc làm mà phát minh ra cho con gái. Không biết nó có giúp được thật cho bà không nữa. Để quên hơn một tháng trong túi áo, thậm chí bà còn quẳng vào máy giặt mấy lần, mà viên kẹo vẫn không có dấu hiệu bị chảy nước hay là dập nát gì cả.
Điều này càng khiến cho lòng bà thêm nghi ngờ, nhưng thôi, chắc vẫn phải làm liều vậy. Ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa có một mối tình giắt lưng, tấm chồng thì càng chẳng dám mơ đến, huống chi bạn bè bà đã đều gia thất đề huề.
Thật khổ cho phận đàn bà của tôi quá!
Reng... Reng... Reng...
Hồi chuông điệu thoại di động vang lên khiến cho Boram giật mình. Bà thở dài, khẽ vuốt cái màn hình cảm ứng rồi trả lời.
"Alo... À vâng vâng... Không, tôi không bận... Được, được vậy tôi ra đó, chúng ta nhâm nhi tách cà phê nhé. Tôi vẫn uống nâu như mọi khi... Vâng, vâng, tôi ra liền đây. Xin chào"
Tắt máy và bỏ vào túi quần, bà Boram không quên viết lại mẩu giấy dặn dò Jiyeon một lát khi quay về phải xếp sách ngăn nắp và đóng cửa cẩn thận. Xong xuôi, bà từ từ khép cánh cửa và đủng đỉnh đi tới chỗ hẹn.
Tất cả đều ổn, trừ một điều duy nhất đó là viên thuốc trái tim thần thánh của ông bố già, bà đã để quên trên chiếc giường gấp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com