i;
Mino bơi trong chiếc hoodie xám lông chuột, hắn ngồi thừ trên sofa chằng chịt vết mèo cào, mắt nhìn bâng quơ màn hình tivi đang chiếu phim Bird Box. Nếu bây giờ ai đó nhờ hắn kể về tình tiết phim, hay bàn luận về nó thì chắc chắn hắn sẽ phải cứng họng. Vì từ đầu đến giờ hắn có chú tâm mấy đâu. Thật tình thì phim hay đó (hắn xem review bảo thế), nhưng hắn lại mắc bệnh cái gì càng nổi thì hắn lại chẳng mấy mặn mà, thậm chí còn có chút dị ứng. Hắn muốn tìm những viên ngọc ẩn giấu, những tác phẩm underrated để thưởng thức, còn khi họ nổi rồi thì hắn sẽ chẳng hứng thú nữa, lại lao đầu đi lùng sục những thứ khác. Cảm giác đi trước thời đại và cuỗm trọn kho báu một mình, sảng khoái lắm.
Nhưng đôi lúc do đời đưa đẩy, hắn ép mình phải chạy theo số đông, mà chạy đường đông xe thì hay tắt nghẽn và khói bụi khó chịu chết đi được. Như việc bây giờ hắn đang ép cố nhồi sọ cho bằng hết Bird Box vậy.
Còn bé Jhonny đang ngủ ngoan bên cạnh, đuôi vàng của bé gác hờ lên đùi hắn. Cô nàng thật muốn ườn mình ra phơi nắng bên khung cửa sổ, nhưng giờ này Mino không ưa ánh nắng lắm cho nên hắn đã kéo rèm cho căn phòng ngập trong bóng tối, quánh đặc và khô khốc. Xem phim trong bóng tối thì kích thích hơn, ánh sáng màn hình hắt thẳng có hơi nhức mắt. À hình như nhân vật trong phim cũng phải bịt mắt thì phải, vậy thì còn gì hợp hoàn cảnh hơn. Song Mino luôn biết tạo ra tình thế.
Khi bạn ngập trong đầm lầy của bóng tối, dù chỉ là một giọt sáng heo hút và nhỏ nhoi nhất cũng khiến mọi sự hướng cặp mắt lau láu về phía đó. Hắn dồn sự chú ý về giọt sáng chảy tong tỏng vào khe cửa hé mở, bé Jhonny bên cạnh vẫn đang say giấc bất động. Nói cho cùng, mèo là giống loài chảnh. Bé còn chẳng hay đả động gì đến Mino nữa chứ đừng nói là giọt sáng chả bõ kia. Kia là Thor, thò cái đầu tròn vo vào dò xét, dè chừng bước khẽ từng bước với cánh tay của ba bé đang giữ cửa. Bé chỉ thập thò chỗ tấm thảm chùi chân chứ chẳng dám xâm lấn lãnh thổ của Jhonny nhiều. Thor, rồi cả Haute nữa, đều sợ sệt khi sang nhà bên này, chó vẫn luôn sợ mèo, lẽ đương nhiên mà.
Seungyoon cũng lách mình qua cửa để bước vào, dường như cậu không dám mở toang cửa ra, sợ kinh động đến bầu không khí lặng như tờ bên trong. Sau cùng, cậu đóng cửa, trả lại căn phòng bóng tối dễ chịu như lúc đầu. À không, ý của Mino là dễ chịu hơn lúc đầu, vì bóng tối và Seungyoon luôn là hai điều mà Mino cảm thấy an yên mỗi khi nghĩ về.
"Mino à..."
Mino bỗng gằn tiếng, đến môi mỏng còn không hé mở, răng siết lại. Hắn cảm giác bóng tối trong phòng đã đạt đến độ hoàn hảo nhất định để cấy lại tâm hồn hắn. Việc Seungyoon và Thor bước vào thổi trái khí phình trướng lên, hắn mất tập trung khi mùi hương sữa ngọt của cậu dẫn dắt đầu mũi hắn loạn xạ, còn việc hắn đang tập trung vào vấn đề gì thì hắn cũng chẳng rõ. Chắc mẩm cô mèo đỏng đảnh của hắn cũng phát giác ra kẻ đột nhập, bé vươn người nhìn dáo dác xung quanh. Thêm người là tăng thêm sức nóng và tốn lượng oxi nhiều hơn.
Mino thấy ngộp.
"Gì?"
"Tớ đến xem cậu thế nào?"
"Ờ."
Từ nãy đến giờ Seungyoon vẫn không tiến đến thêm bước nào nữa, cậu chỉ đứng nguyên ở cửa. Hai tay lóng ngóng thừa thãi, thi thoảng lại vo tròn dây quần. Cậu ngập ngừng rặn ra từng chữ cứ như Mino sẽ vỡ vụn ngay tắp lự nếu lời cậu có điều gì không vừa ý hắn. Thế nhưng trước thái độ chợp nhoạng kia, Seungyoon không còn bận tâm đến việc Mino có tan tác ra thế nào, hẳn hắn vẫn chưa suy suyễn gì nếu còn sức cục súc với cậu thế này. Cậu kéo Mino quay sang đối mặt với mình, người hắn nặng trịch và cứng ngắc như đá, hai tròng mắt thì đổ đầy tràn keo dính đến độ con ngươi cũng bất động.
"Này, nhìn tớ đi."
"Cậu quậy cái gì ở đây? Biến mẹ cho tớ nhờ."
Hắn giận dữ hất phăng tay Seungyoon ra, hắn chẳng cần ai để mắt tới. Nhìn xem, hắn vẫn ổn chán. Hắn định nhấp chút rượu Hennessy nhưng khi nhấc cốc lên thì rượu đã cạn trơn. Đến thứ chất lỏng sóng sánh men đời, đắng cay pha trộn ngọt bùi, nó còn phản hắn thì hắn còn trông mong điều gì.
Vì hắn mà dịch bệnh bùng phát trở lại ở Hàn Quốc sao? Ôi thôi, đừng đùa kiểu đó nữa, hắn cười chết mất. Ôi dào, hắn chết đi thì hẳn mọi người sẽ mở đại tiệc ăn mừng đấy. Vì đã tiêu diệt được virus Song Minho rồi. Mọi người đang trong tình trạng chạy dịch, họ thấy thật cấp bách để giữ lấy mạng sống què quặt. Vậy mà hắn tự nhận thấy bản thân đã chênh vênh và đang tháo chạy khỏi một tác nhân vô hình nào đó, từ lâu lắm rồi. Khi đó, hắn tự do nhưng đang bị xiềng xích, chẳng qua là cái chuồng của hắn rộng lớn và lộng lẫy hơn thôi. Có chạy đến tận chân trời cũng khó mà thoát khỏi những cơn sóng thần cuồn cuộn ngược bờ.
"Hả hê lắm đúng không? Giờ thì chẳng còn ai cản đường cậu nữa rồi."
"Mino, cẩn thận lời nói của cậu đấy."
Sắc mặt của Seungyoon bây giờ đã dần khó coi, đúng, chính là khó coi. Mino không muốn thấy bản mặt cậu lúc này. Cổ họng hắn đang chực trào đống dịch nhầy nhớp nhúa, guộng lên từng cơn mà hắn phải kiệm lời với cậu để không mất tự chủ rồi phun toạc ra gương mặt xinh đẹp đó, như thế thì mặt cậu sẽ càng khó coi hơn. Vậy mà dạ dày lại căng quá, hắn lại mắc chứng khó tiêu nên cơn buồn nôn đã dâng đến tận miệng. Dạ dày hắn nhỏ, nhỏ như miệng của hắn vậy nên dễ no lắm khi bị thồn nhiều thứ cùng một lúc, lại còn là những thứ tởm lợm nữa chứ. Giá mà hắn có trái tim lớn hơn, để đủ rộng lượng không buông câu nói đau lòng sắp tới.
"Sao không nói mẹ một câu, cầu xin tớ dừng lại một chút cho cậu được ra solo. Sao cứ mang cái danh leader trách nhiệm rồi hy sinh chết tiệt đó, cuối cùng cậu cũng chỉ là gã leader cam chịu thôi. Đừng khiến tớ phải thấy biết ơn cậu nữa, hoặc cảm thấy có lỗi. Không, tớ chỉ muốn nôn ọe hết ra thôi."
"Chuyện đó thì liên quan gì đến vấn đề bây giờ? Tớ biết cậu tức giận, nhưng đừng nhục mạ tớ như thế. Bình tĩnh nào Mino, ngoài kia ai cũng biết đám nhà báo đó giật tít thôi, rồi cậu cũng sẽ được minh oan mà."
"Xì, có ích gì. Mặc xác tớ, chắc cậu cũng mệt lắm rồi, lăn lộn ngoài phim trường cả ngày. Nhưng, tớ xin đấy, đừng mang bộ mặt từ phim trường về nhà nữa, tớ gặp đủ ngoài kia rồi."
"Cậu không chịu nói thẳng vào vấn đề sao?"
"Cút đi."
Seungyoon quay mặt đi, Mino thấy vai cậu run run. Cậu muốn lại ôm Seungyoon nhưng đống chất lỏng khó tiêu mang hình dáng con quỷ bên trong cứ níu cậu lại, những gì chúng cho thoát ra là hơi thở chua lòm.
"Này cũng là một kĩ năng của diễn viên chuyên nghiệp sao?"
Seungyoon lầm lũi bỏ đi, cũng chẳng buồn dắt Thor theo cùng, bé đang chơi vui với Jhonny. Hôm nay, Jhonny có vẻ đằm tính nhỉ?
Nhìn theo bóng cậu, lần này Seungyoon không thèm để ý người bên trong có lóa mắt không, mở banh cửa rồi dập cái sầm.
Mino thấy được một cơn sóng ánh sáng dữ tợn ào vào căn phòng từ ngoài biển khơi xô bồ kia, chớp nhoáng rồi sóng sáng của trở về lại biển khơi. Nhưng sao biển này không có cá nhỉ, Mino lầm bầm.
.
Seunghoon đang lượn lờ quanh nhà kho của Mino, tay lướt lên những bức tranh đang để hờ hong khô, hãy còn âm ẩm. Âm thanh của máy thông gió cứ rè rè vào tai, theo đường truyền lên tận óc, nghe cứ ong ong. Một phần thôi, còn tiếng thở đều đều của Song Mino xen kẽ câu chuyện khốn nạn mà hắn đang kể đây nghe còn chướng tai hơn. Hắn mạt sát thằng em Seungyoon bé bỏng của anh, rồi giờ đây thuật lại nghe sao mà thê lương quá. Anh lại chỗ cái ghế đẩu màu cam, lấy lon bia rồi ngửa cổ tu một ngụm. Song Mino vẫn cúi gằm mặt từ đầu buổi, ban đầu hắn còn rít thuốc nhưng được vài điếu thì dập nốt chỗ bia còn lại vào gạt tàn, đầu thuốc đỏ tắt ngóm.
"Hai đứa chả có đứa nào ổn hơn đứa nào? Mày phải làm đến mức đó mới thấy thoải mái hơn sao, bọn top vẫn cư xử đốn mạt vậy khi chúng đã bất lực hả?"
Mino tự dưng thấy câu đùa nhạt toẹt ấy thật hài làm sao, làm hắn ôm bụng cười ngoẻo. Hắn vẫn bất lực trong cuộc hoan ái giữa hắn và cuộc đời khốn mạt này đấy thôi.
"Nhảm nhí thì anh cũng về luôn đi."
"Mày tìm anh tâm sự nhưng anh nói câu nào mày cứ táp táp câu đó. Giờ mày muốn thế nào? Để anh ôm mày vào lòng rồi vỗ về mày nhé, lau nước mắt cho mày? Đó là cách để mày thấy được an ủi à?"
"Thôi..."
Gớm ghiếc. Mino nổi cả da gà.
"Anh không nói nhiều, anh biết mày hiểu chuyện, nhưng mày cứ lo âu sợ hãi những thứ không đâu. Mày cố trưng ra vẻ ngoài ngầu lòi đó cho thiên hạ xem có ích gì, suốt ngày làm hài lòng thiên hạ có ích gì, trong khi ngày nào mày cũng hành hạ Seungyoon ra nông nỗi đó."
"Em không kiềm chế được, em cần chỗ để xả. Nhưng không thể xả ra ngoài kia thế giới, họ sẽ đào thải em."
"Nhưng Seungyoon không phải cái thùng rác. Mày nói mày xem nó là tất cả đối với mày, đừng nói với anh tất cả bao gồm cả thùng rác nhé."
"Em mệt quá, ngực em tức như muốn vỡ ra..."
"Anh tưởng mày không quan tâm."
"Em đóng vai phản diện không có nghĩa là muốn nói cái mẹ gì về em thì nói."
"Anh không có gì để nói với mày, mọi thứ bây giờ đều vô ích. Nếu mày cứ tiếp tục cư xử như rác rưởi, thì chính mày sẽ trở thành bãi rác bốc mùi thôi."
Mino cười đắng. Họ dốc cạn bia, rồi bóp nát chúng. Hắn quẳng vỏ rỗng vào góc phòng đầy rác. Dạo này Mino chẳng có hứng dọn dẹp nữa.
Vỏ lon rỗng.
Trong căn phòng đầy rác.
Rỗng và đầy rác.
.
Và giờ đây, Mino ngồi trước màn hình máy tính, tay gõ lộc cà lộc cộc những lời ca vô nghĩa, nước mắt nước mũi cứ ròng ròng theo từng nhịp đánh chữ, như thể thứ cảm xúc hổ lốn trong đầu cuộn thành từng dòng thi nhau chảy ra. Đầu hắn rỗng tuếch, một cơn sóng thần của sự điên dại vừa tràn đến và đánh bay mọi thứ trên đường đi của nó, để lại một bãi hoang tàn, nhưng hắn vẫn cố lượm lặt từ đống đổ nát đó xem còn gì tái sử dụng được không.
Seungyoon đang ở phòng bên dưới kia nhưng hắn không đủ can đảm lê từng bước chân ra khỏi nhà, nhấc xuống từng bậc cầu thang rồi giơ tay lên ấn vào chuông cửa nhà Seungyoon. Đó là cả một quá trình nhọc công, hắn nhận xét. Ấy là chưa kể một khi đã gặp được Seungyoon rồi, tức hắn đã (không biết bằng cách nào) hoàn thành chuỗi hành động phí sức kia, làm sao để hắn đủ can đảm để thốt ra lời xin lỗi cậu ấy. Lời cảm ơn và xin lỗi luôn thường trực nơi cửa miệng hắn, bởi hắn thấy bản thân đang mắc nợ thế giới. Dần dà thói quen đó đã trở thành một phản xạ không điều kiện, hắn bật ra mà chả cần suy nghĩ từ ấy phải đánh vần như thế nào. Vậy mà mỗi khi mặt đối mặt với Seungyoon, một kẻ luôn vờn chữ như hắn bỗng mắc chứng khó phát âm. Chưa lần nào hắn xin lỗi Seungyoon cho tử tế.
Hình xăm phiếu bé ngoan trên cánh tay bỗng nhiên âm ỉ trở lại, như cái ngày hắn nằm trên bàn xăm. Xăm hình này là đau nhất, hắn chả hiểu tại sao, còn đau hơn khi xăm trên cổ hay ở mạn sườn. Chắc cái giá của một lời khen phải đắt lắm.
Hôm ấy, tình cờ Mino muốn lên hình. Hắn chật vật với bản thu âm mới, hắn chả cảm thấy gì, toang hoác nên muốn đâm kim vào da thịt cho có tí cảm giác. Rằng hắn vẫn sống và thở đều.
Hắn mở cửa studio của Seungyoon, chứng kiến cảnh cậu đang dán mắt vào màn hình còn tay thì gắp một miếng sushi cá hồi rõ to cho tọt vào mồm. Con người nhạt toẹt, đến ăn sushi còn chẳng thèm chấm nước tương. Hắn nhờ cậu cho hắn một vài ý tưởng cho hình xăm mới, nhưng bản chất của Seungyoon thì chẳng thể nào thú vị hơn được, chịu thôi. Cậu cứ một mồm đầy cơm, rong biển và trứng cuộn, vừa nhồm nhoàm vừa khen nức hắn đã làm rất tốt rồi.
"Mino của tớ lúc nào cũng là nhất hết!"
Bất chợt, Seungyoon nhoài người ra ghế sofa đằng sau rồi hôn chụt lên trán hắn, ịn bờ môi tràn đầy lại còn vương vấn lâu thêm một chút. Khi môi cậu dứt ra, hắn ngửi thấy mùi cơm trộn vừng thơm lựng thoảng trong không khí khiến mỗi lần nhìn lại hình xăm này, hắn như đang nếm một khay sushi thập cẩm.
"Xem đây như phần thưởng của một tuần làm việc vất vả đi, Song Minho ngoan."
Song Mino là thằng đơn giản và thẳng đuột nhất trong những thằng đơn giản, thế là hắn chẳng nghĩ ngợi gì khi bảo thợ xăm làm cho hắn một chiếc hình phiếu bé ngoan ngay trên cánh tay.
(tbc...)
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com