Chương 20: Trịnh Đại ca lên sàn diễn
Tiếng chuông báo thức đúng giờ vang lên ầm ĩ, Thắng Duẫn mờ mịt mở mắt, ánh mắt khô rát đến lợi hại khiến cậu khó chịu nhắm mắt lại, mãi một lúc sau cảm giác ấy mới dần giảm bớt. Chậm rãi ngồi dậy, toàn thân truyền đến từng trận thoát lực đau nhức, Thắng Duẫn nhếch môi chua chát nghĩ, quả nhiên không nên ngủ sô pha, xương sống thắt lưng gì cũng đều đồng loạt kháng nghị.
Mệt mỏi lê bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, người trong gương sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, hốc mắt thâm quầng giương đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn Thắng Duẫn.
"Mày đúng là không có tiền đồ." Thắng Duẫn nhìn bộ dạng thảm hại của mình trong gương, sau đó rũ mắt lẩm bẩm, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi quay người vào phòng thay quần áo, chuẩn bị đi làm. Thất tình thì sao chứ, mỗi ngày vẫn phải ăn uống, tiền nhà hàng tháng vẫn phải trả.
Bên trong dự đoán, khi Thắng Duẫn vác theo đôi mắt gấu trúc lai thỏ và vẻ mặt mệt mỏi đi làm, mọi người trong phòng đều có chút giật mình, đồng loạt vây quanh hỏi han cậu.
"Không sao chứ? Nhìn cậu mệt mỏi thành như vậy, bệnh à?" Đồng nghiệp A quan tâm hỏi.
"Tiểu Duẫn, bộ cả đêm qua không ngủ đi ăn trộm nhà ai sao?" Đồng nghiệp B cười cười vỗ vỗ vai cậu hỏi.
"Không, không sao..." Thắng Duẫn lắc đầu cười yếu ớt đáp lại, "Chỉ là tối qua có chút khó ngủ..."
"Ây da, tôi xem là tại vì hôm nay Tống đại tổng tài của chúng ta sẽ trở về, cho nên tổng tài phu nhân là quá háo hức đến mức không ngủ được đi." Đồng nghiệp C chọt chọt Thắng Duẫn, nháy mắt nói, "Phải vậy không a Tiểu Duẫn?"
Nụ cười yếu ớt trên khóe môi Thắng Duẫn đông cứng lại, còn chưa đợi cậu nói gì, một đồng nghiệp khác đã lanh miệng tiếp lời, "Phải rồi, Tiểu Duẫn chắc chắn là vui vẻ đến mức không ngủ được. Mà Tiểu Duẫn a, như thế này là không được đâu, cậu bộ dạng này Tống tổng về còn chưa kịp vui mừng đã bị dọa chạy mất."
Mọi người đều đồng loạt bật cười, Thắng Duẫn cũng gượng gạo giương khóe môi lên, nhưng cảm giác cơ mặt cứng đờ đến bất lực, hốc mắt cũng nóng lên, liều mạng cố hít sâu mấy hơi để bình ổn lại xung động trong lòng, chỉ cảm thấy trong ngực truyền đến từng trận đau đớn khiến cậu hít thở không thông.
"Mà này, không phải Tống tổng đã có vị hôn thê rồi hay sao, vậy xem như Tiểu Duẫn nhà chúng ta đã bị thất sủng rồi ha." Đồng nghiệp D còn cố tình không biết thời biết thế tiếp tục trêu đùa.
"Đúng rồi, Tiểu Duẫn a, phu quân không cần thì về với anh, anh sẽ yêu thương chăm sóc em nha." Đồng nghiệp B nâng cằm cậu lên, ra vẻ trêu cợt cười xấu xa nói.
Sắc mặt của Thắng Duẫn càng trở nên trắng bệch, da cậu đã vốn trắng giờ đây ngày càng giống cương thi hơn, máu toàn thân như đông cứng lại, đau đớn từ ngực trái càng thêm kịch liệt, tựa như có ai hung hăng bóp lấy tim cậu.
"Này, Tiểu Duẫn cậu không sao chứ? Sắc mặt càng ngày càng kém?" Đồng nghiệp B cuối cùng cũng nhìn ra dị trạng của cậu, có chút hoảng hốt hỏi.
"Không, không sao..." Thắng Duẫn cúi đầu, âm thanh vô lực còn mang theo giọng mũi nghèn nghẹn, "Có lẽ ngủ không đủ giấc, hơi đau đầu một chút thôi..."
Đồng nghiệp A thật sâu nhìn cậu rồi nói, "Được rồi, Tiểu Duẫn không khỏe, mọi người đừng làm phiền cậu ấy nữa, trả về chỗ làm việc đi."
Đợi lúc mọi người lục đục trở về chỗ ngồi hết rồi, đồng nghiệp A liền vỗ vỗ vai cậu, "Đừng suy nghĩ nhiều, nếu thấy không thoải mái có thể xin nghỉ phép."
Thắng Duẫn ngẩng đầu nhìn anh, có chút cảm kích nói, "Cám ơn anh..."
"Không có gì, tôi trở lại làm việc, cậu có việc gì cần cứ gọi tôi." Đồng nghiệp A nói xong, mỉm cười như trấn an cậu rồi quay người rời đi.
Thắng Duẫn ngồi trước máy tính, thẫn thờ nhìn những con chữ nhảy múa trên màn hình, dù vẫn luôn dặn lòng phải quên đi, phải tập trung tinh thần làm việc, nhưng càng cố gắng quên thì những ký ức lại cứ như dòng nước bị hỏng van cuồn cuộn tràn về.
Nhớ cách đây không lâu, ngay tại bàn làm việc này của cậu, Đại ma vương vừa cường thế vừa ôn nhu hôn cậu trong một buổi tối muộn ở lại tăng ca.
Nhớ buổi sáng cuối tuần Đại ma vương đột ngột xuất hiện trước nhà cậu, nụ hôn mang theo tức giận cùng chiếm hữu, nhớ khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau xem phim tựa như một đôi tình nhân đang hẹn hò.
Nhớ đêm đầu tiên của hai người, đau đớn mang theo khoái cảm cứ như lỗ đen không đáy hút lấy cậu, khiến cậu trầm mê, nhớ giọng nói tràn đầy thâm tình mỗi khi Đại ma vương ôm lấy cậu, gọi khẽ hai tiếng 'Tiểu Duẫn'.
Nhớ những quan tâm săn sóc của Đại ma vương những ngày sau đó, hết sức nuông chiều cậu, cảm giác cả thế giới chỉ còn lại hai người, và cũng chỉ cần Đại ma vương ở bên cạnh, cậu đã thấy hạnh phúc thỏa mãn.
Thế nhưng hiện tại đã biết, những ôn nhu đó sẽ không còn dành cho cậu nữa, hay nói đúng hơn, đó chưa bao giờ dành cho cậu, toàn bộ đều chỉ là một hồi hư tình giả ý.
Đại ma vương bình thản mà dựng lên một vở kịch, bày ra bộ dạng đầy yêu thương, đến khi đạt được mục đích thì vở kịch cũng hạ màn, một mình tiêu sái rời đi, trở về với vị hôn thê chân chính xinh đẹp của mình. Chỉ có cậu là mãi làm một diễn viên ngốc nghếch chìm đắm trong vở kịch đó, tự mình đa tình tự mình chịu đựng.
Thắng Duẫn gục mặt xuống bàn, tay siết chặt thành quyền cố ngăn cảm giác chua xót dâng tràn trong lòng.
Quên đi, quên được rồi sẽ tốt thôi! Thắng Duẫn, mày sẽ làm được mà!
Giờ nghỉ trưa, Thắng Duẫn hoàn toàn không có chút khẩu vị nào, nên từ chối không đi cùng đồng nghiệp đến nhà ăn công ty dùng bữa trưa, mà ngồi tại bàn làm việc tiếp tục vùi đầu vào đống số liệu điên cuồng tính toán làm báo cáo. Hiện tại cậu đang cố ép buộc bản thân dồn hết tinh thần vào công việc, như vậy mới không còn thời gian rảnh mà nghĩ ngợi linh tinh nữa.
"Không đi ăn sao?" Đồng nghiệp A không biết từ lúc nào thì đứng trước bàn cậu, nhẹ giọng hỏi.
Thắng Duẫn ngẩng đầu lên, thấy anh liền hơi nhợt nhạt mỉm cười lắc đầu nói, "Không thấy đói."
Đồng nghiệp A kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh cậu, đặt túi xốp trong tay lên bàn, "Không đói cũng nên ăn một chút, đừng bỏ bữa. Tôi có mua ít xủi cảo, cậu ăn đi."
Thắng Duẫn hơi ngẩn ra nhìn túi xốp, trên túi in logo của một cửa hàng xủi cảo rất nổi tiếng ở khu này, tim đột nhiên thắt lại, xủi cảo tuyết nhĩ của cửa hàng này rất ngon, trước đây Đại ma vương đã từng mua đến cho cậu ăn.
Hốc mắt nhịn không được mà nóng lên, Thắng Duẫn hơi cúi đầu hít sâu mấy hơi, sau đó ngẩng lên cười nói, "Cám ơn anh."
Đồng nghiệp A nhìn nụ cười khó coi hơn cả khóc của cậu, khẽ thở dài nói, "Không muốn cười thì đừng cười, trước mặt tôi cậu không cần giả vờ mạnh mẽ"
Thắng Duẫn sững sờ, nụ cười đông lại rồi dần dần biến mất, có chút quẫn bách rũ mắt xuống không dám nhìn anh, "Đâu có..."
Đồng nghiệp A im lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Thắng Duẫn, tôi có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này. Nhưng tôi tin Tống tổng không phải là loại người đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa, cậu hãy tin tưởng Tống tổng một lần đi."
Thắng Duẫn mở to mắt nhìn anh, không thể tin được lắp bắp, "Anh, anh..."
Đồng nghiệp A gật đầu, chậm rãi nói, "Mọi người trong phòng đối với việc Tống tổng gọi cậu là bà xã gì đó có lẽ cũng chỉ xem là vui đùa, riêng tôi có thể khẳng định, Tống tổng là thật lòng. Việc Tống tổng có vị hôn thê...", nói đến đây anh hơi ngừng lại, nhìn đôi mắt hoe đỏ của cậu, lại thở dài một hơi nói tiếp, "Tôi nghĩ có chuyện hiểu lầm, cậu hãy đợi Tống tổng về rồi hỏi cho rõ ràng, đừng vội vàng tin lời những gì báo chí đăng bậy bạ rồi suy nghĩ linh tinh, cũng chỉ là tự làm khổ mình thôi."
Thắng Duẫn cắn môi, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, "Nhưng mà tôi..."
Đồng nghiệp A mỉm cười xoa đầu cậu, "Được rồi, tôi biết cậu khó chịu, nếu cảm thấy buồn bực thì tối nay tôi dẫn cậu đi uống rượu giải sầu, được chứ?"
Thắng Duẫn im lặng không đáp, đồng nghiệp A gõ gõ vào túi xốp nói, "Quyết định vậy đi. Giờ thì ăn đi, trễ lắm rồi, vả lại xủi cảo để lâu ăn không ngon. Tôi cũng trở về chỗ xử lý bữa trưa đây, đói lắm rồi."
Nói xong, anh vừa đứng lên định rời đi, thì Thắng Duẫn chợt lên tiếng, "Anh... tại sao lại biết?" Chuyện của cậu và Đại ma vương, chẳng phải mọi người vẫn luôn cho là vui đùa thôi hay sao.
Như đọc được ý nghĩ của cậu, đồng nghiệp A mỉm cười, trong mắt lại thoáng hiện lên chút chua xót, "Bởi vì, tôi cũng giống cậu."
Giống?! Thắng Duẫn kinh ngạc nhìn anh.
"Thắng Duẫn, cậu may mắn hơn tôi rất nhiều, đối phương ngay cả tôi yêu đơn phương gần mười năm, người ta cũng không biết. Còn cậu, Tống tổng và cậu đều có tình cảm dành cho đối phương, hai người ít ra còn có cơ hội ở cùng một chỗ. Thế giới này rộng lớn lắm, giữa hàng triệu người tìm được một người thuộc về mình là một chuyện cực kỳ may mắn, cậu phải biết nắm chắc cơ hội, nếu để vuột mất nhất định sẽ hối hận." Đồng nghiệp A nói xong trầm mặc một lúc, ánh mắt cô đơn nhìn về phía cửa phòng, mọi người ăn trưa xong đang lần lượt trở về, sau đó quay sang Thắng Duẫn cười nói, "Vậy nhé, tối nay chúng ta không say không về."
Chưa đợi Thắng Duẫn trả lời, đồng nghiệp A đã dứt khoác xoay người rời đi. Thắng Duẫn nhìn theo bóng lưng ủa anh, trong lòng cảm xúc ngũ vị tạp trần.
Thật vất vả mới đến giờ tan ca, Thắng Duẫn vừa thu dọn xong đồ đạc thì đồng nghiệp A đã đi đến trước mặt cậu, mỉm cười nói, "Đã xong rồi, bây giờ đi luôn chứ?"
Thắng Duẫn gật đầu, hai người còn chưa kịp đi ra khỏi cửa, đồng nghiệp B đã từ phía sau đuổi theo hỏi, "Này, hai người đi đâu vậy?"
Đồng nghiệp A quay sang nhìn đồng nghiệp B, khóe miệng hơi nhếch lên nói, "Hôm nay anh chịu khó tự bắt taxi về đi, tôi với Tiểu Duẫn có chút việc riêng."
"Chuyện gì vậy, cũng không thể cho tôi đi cùng sao?" Đồng nghiệp B ánh mắt tò mò quét qua quét lại giữa hai người, sau đó dừng lại trên người đồng nghiệp A, hơi trừng mắt lên, ý nói 'Cậu thử nói không xem'!
Đồng nghiệp A tựa như không nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của đồng nghiệp B, thản nhiên gật đầu nói, "Đúng vậy, hôm nay không cho cậu đi cùng được, cậu về trước đi." Nói xong cũng không đợi đồng nghiệp B phản ứng, kéo tay Thắng Duẫn bước đi, nhưng được vài bước thì ngừng lại, quay đầu nhìn đồng nghiệp B trong chốc lát, ánh mắt có chút phức tạp nói, "Anh... trên đường về cẩn thận."
Đồng nghiệp B ngẩn người nhìn đồng nghiệp A kéo tay Thắng Duẫn đi thẳng về phía thang máy, mím mím môi giậm chân tức giận, "Gì chứ, bộ giỏi lắm sao, làm như anh hai người ta không bằng. Hứ!"
Giận dỗi xong lại rũ đầu xuống, vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm, "Huân ngốc, Huân thối, dám bỏ tôi lại, tôi tuyệt giao với cậu, đồ Huân chết bầm..."
Phía trong thang máy bỗng có một tiếng hắt xì của ai đó.
...
Hai người đến một quán lẩu cay Tứ Xuyên, chọn một bàn ở một góc thuận tiện rồi gọi thức ăn và rất nhiều bia.
Đồng nghiệp A rót bia vào ly cho Thắng Duẫn, cười nói, "Hôm nay chúng ta không say không về."
Thắng Duẫn vốn không phải là người hay uống bia rượu, bình thường nếu có chuyện không vui cũng không bao giờ mượn rượu giải sầu, nhưng hôm nay thì khác, cậu thật sự rất muốn say một lần, để quên hết những phiền muộn đang đeo bám trong đầu.
Vốn muốn uống đến khi bản thân say thì tốt rồi, nhưng Thắng Duẫn không thể ngờ càng uống lại càng tỉnh, tinh thần rõ ràng hơn khi nào hết, cậu chỉ có thể cười khổ tiếp tục nốc bia như nước lã, mà đồng nghiệp A bên cạnh cũng đang liều mạng uống. Vì thế hai người chén tạc chén thù, chưa đầy một giờ đã xử lý xong gần một két bia.
Lúc này điện thoại của đồng nghiệp A đột nhiên vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì khẽ nhíu mày, chần chừ chốc lát mới ấn phím nghe. Còn Thắng Duẫn từ nãy đến giờ uống quá nhiều, cảm thấy có chút khó chịu nên cũng đứng lên, ra hiệu cậu muốn đi toilet một lúc.
Đồng nghiệp A gật đầu, sau đó thấp giọng nói chuyện điện thoại, Thắng Duẫn thì hơi loạng choạng đứng lên đi về phía toilet.
Đến cửa toilet, Thắng Duẫn cảm thấy có chút choáng váng, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cả người nghiêng ngã sắp té, trong lòng âm thầm kêu lên không ổn nhưng thật sự không thể làm gì được, lần này hẳn là sẽ thê thảm đo sàn nhà.
Thế nhưng cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà và đau đớn té ngã trong dự kiến không xảy ra, Thắng Duẫn cố gắng mở đôi mắt mờ mịt lên nhìn, hóa ra lúc cậu sắp ngã đã được một người đi sau nhanh tay đỡ lấy.
"Cậu không sao chứ?" Người kia hỏi.
Thắng Duẫn xoa xoa thái dương đang nhảy lên thình thịch từng nhip, ngẩng đầu lên nhìn anh ta khẽ lắc đầu nói, "Không, không sao. Cảm ơn anh."
Người kia im lặng không đáp, chỉ hơi nhíu mày nhìn cậu, ánh mắt sắc bén quét lên quét xuống khắp người cậu như đang đánh giá điều gì. Thắng Duẫn lúc này mới phát giác anh ta cứ chăm chăm nhìn mình thì có chút thiếu tự nhiên, "Còn, còn chuyện gì nữa sao?"
Trong mắt người kia đột nhiên lóe lên một tia sáng, rất nhanh liền biến mất, sau đó khẽ nhếch môi nói, "Không có gì. Cậu đi đi."
"Hả?" Thắng Duẫn ngẩn ra, "Đi đâu?"
Người đàn ông kia bật cười, "Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?"
"A?! Ờ, phải." Thắng Duẫn có chút xấu hổ nói, "Vậy, tôi đi trước. Cám ơn anh."
Người kia gật đầu rồi quay lưng bước đi, Thắng Duẫn thở phào một hơi rồi cũng đi vào toilet. Không hiểu sao, cậu cứ có cảm giác người đàn ông kia có một loại khí tức tương tự như Đại ma vương, cái loại khí tức cường thế áp bách khiến người ta không thể không khuất phục.
Thắng Duẫn nhếch môi cười tự giễu, giờ phút này còn nghĩ tới anh ta, mày đúng là thật sự không có chút tiền đồ!
Lúc cậu trở lại bàn, đồng nghiệp A đã cúp máy, vẻ mặt bồn chồn lẫn lo lắng nhìn điện thoại.
"Tiểu Duẫn..." Đồng nghiệp A nhìn Thắng Duẫn đang kéo ghế ngồi xuống, có chút áy náy nói, "Tôi... có chút việc đột xuất, hiện tại phải về gấp. Cậu..."
Thắng Duẫn thấy vẻ mặt khó xử của anh, mỉm cười khoát tay thoải mái nói, "Anh có việc cứ về trước, chốc nữa tôi tự đón xe về được mà."
"Thật xin lỗi, tôi thật sự có việc gấp..."
Đồng nghiệp A còn chưa nói hết câu, Thắng Duẫn đã cắt ngang, "Yên tâm, tôi hiểu mà. Anh cứ về trước đi, không sao đâu."
Đồng nghiệp A im lặng nhìn cậu chốc lát, Thắng Duẫn khẽ gật đầu ý bảo anh đừng lo, còn lên tiếng giục anh nhanh đi giải quyết công việc, cậu cũng không phải trẻ con, ít nhiều gì cũng phải biết tự lo cho bản thân.
"Vậy cậu nhớ cẩn thận, về sớm một chút." Đồng nghiệp A trước khi đi còn cẩn thận dặn dò lại.
"Biết rồi, đi mau đi. Từ khi nào anh lại trở thành bà cô hay lải nhải như vậy chứ." Thắng Duẫn bật cười, phẩy phẩy tay đuổi người đi. Nhìn theo bóng dáng đồng nghiệp A vội vã bước ra ngoài, Thắng Duẫn khẽ lắc đầu, sau đó một mình nâng ly một hơi uống cạn.
Ngồi uống hết số bia còn lại, gọi phục vụ tính tiền, nhưng không ngờ đồng nghiệp A đã thanh toán xong cả rồi. Nhìn nhìn thời gian, cũng đã hơn mười giờ.
Thắng Duẫn chân như đạp trên đống bông đi ra khỏi quán, gió lạnh thổi qua khiến đầu óc đang có xu hướng quay cuồng của cậu thanh tỉnh lại đôi chút.
Hít sâu một hơi, trong lòng nhịn không được lại nghĩ đến Đại ma vương, nếu theo lịch trình hẳn bây giờ anh ta đã trở lại H thị. Nghĩ xong lại không khỏi tự cười nhạo mình ― Anh ta có về hay chưa cũng có liên quan gì đến mày? Bây giờ bên cạnh anh ta đã có vị hôn thê xinh đẹp môn đăng hộ đối kia rồi, mày thì có là cái gì chứ?
Thắng Duẫn xoa xoa cái mũi lên men, bảo muốn quên mà trong lòng lại cứ nghĩ mãi đến người ta, thật sự là tự làm bậy không thể sống.
Trời đã về khuya, giờ này xe buýt công cộng cũng không còn hoạt động nữa, chỉ có thể đón taxi về nhà. Đến bây giờ chất cồn mới bắt đầu phát huy tác dụng, Thắng Duẫn càng lúc càng cảm thấy có chút váng vất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng đợi xe.
"Thắng Duẫn."
Thắng Duẫn đang khó chịu nghĩ sao taxi mãi mà không thấy đâu thì phía sau vang lên tiếng gọi tên cậu, hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy người kia hóa ra là người đàn ông đã giúp cậu khỏi ngã trước cửa toilet khi nãy.
"Là anh?" Thắng Duẫn sau khi nhìn rõ người thì không giấu được có chút kinh ngạc, nhướng đôi mắt mờ mịt nhìn anh, "Sao anh biết tên tôi?"
Người đàn ông bật cười nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, hơi nghiêng đầu nói, "Thật sự không nhớ tôi sao?"
Thắng Duẫn nhìn chăm chăm người trước mặt, cố gắng lục lọi trong trí nhớ xem mình đã từng gặp người này ở đâu chưa, nhưng cố tình chất cồn khiến đầu óc cậu loạn thành một mảng mơ hồ, trong đầu thoáng hiện lên một bóng dáng khá quen thuộc nhưng rất nhanh liền biến mất.
Người đàn ông kia thấy mãi mà cậu vẫn chưa nghĩ ra thì làm ra vẻ thương tâm, thở dài nói, "Thật sự không nhận ra tôi sao? Aizzzz, Tiểu Duẫn cậu làm Trịnh đại ca tôi đây cảm thấy thật thất bại mà."
Đại ca?! Trịnh đại ca?! Trịnh Đạc!
"Anh, anh là Trịnh, Trịnh Đạc?!" Thắng Duẫn không thể tin nhìn Trịnh Đạc, há hốc mồm lắp bắp hỏi.
Trịnh Đạc hơi nhướng mày, bày ra bộ dạng 'Cậu nói xem còn ai vào đây nữa' nhìn cậu.
Thắng Duẫn mở to mắt trừng trừng nhìn anh, đây thật sự là cái tên thích xưng danh đại ca cả ngày đánh nhau với Đại ma vương sao? Là cái tên trẻ con lậm phim xã hội đen Hồng Kông thích bày ra bộ dạng anh hùng ấu trĩ kia sao?
Nhìn người đàn ông cao ngất, khí chất bức nhân trước mặt, gương mặt góc cạnh nam tính cùng với đôi mắt sắc bén, diện mạo anh tuấn... Ách, mặc dù không bằng Đại ma vương nhưng cũng thuộc hàng soái ca, Thắng Duẫn không khỏi ở trong lòng thở dài ảo não.
Thế giới này thật bất công a!
"Hơn mười năm rồi, không ngờ có dịp gặp lại cậu." Trịnh Đạc nhìn sắc mặt đỏ bừng bừng vì bia của cậu, ánh mắt lóe lên, khóe miệng cũng cong thành một nụ cười giảo hoạt, "Không bằng chúng ta vào trong uống thêm chút nữa, xem như mừng ngày hội ngộ."
Chất cồn càng lúc càng xông thẳng lên đầu, Thắng Duẫn cố gắng giữ cho bản thân thanh tỉnh, cười cười áy náy hướng Trịnh Đạc nói, "Hôm nay tôi hơi mệt, có lẽ đành hẹn anh dịp khác..."
"Vậy sao, đành vậy." Trịnh Đạc thoải mái nhún vai tỏ vẻ không sao, lại nhìn Thắng Duẫn bộ dạng đứng muốn không vững, khóe môi càng cong lên nhiều hơn, "Cậu định về nhà? Đang chờ taxi sao?"
"Ừm..." Thắng Duẫn day day trán, liều mạng nhịn xuống cảm giác muốn nôn đang trào lên trong dạ dày.
"Để tôi đưa cậu về." Trịnh Đạc nói xong liền lưu loát dứt khoát quay người đi lấy xe, Thắng Duẫn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể hai tay ôm đầu ngồi thụp xuống bên đường.
Không đầy hai phút sau, Trịnh Đạc đã cho xe ngừng ngay trước mặt Thắng Duẫn, bước xuống cúi người chống hai tay lên gối, giọng nói mang theo ý cười nhìn cậu hỏi, "Này, có đứng lên được không, hay để tôi dìu cậu?"
Thắng Duẫn khó chịu xua tay, "Không, không sao..." Sau đó loạng choạng đứng lên, nghiêng ngã lảo đảo thiếu chút nữa lại ngã lăn ra, may mắn Trịnh Đạc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, sau đó một tay giữ lấy eo cậu, một tay mở cửa ghế phó lái đặt cái kẻ say đến hồ đồ kia ngồi vào.
Đến khi Trịnh Đạc ngồi vào ghế điều khiển thì Thắng Duẫn đã tựa người vào lưng ghế, đầu nghiêng về phía cửa nặng nề nhắm hai mắt, chân mày gắt gao nhíu chặt.
Trịnh Đạc hơi hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nghiêng người tới muốn cài dây an toàn cho Thắng Duẫn, nhưng tay còn chưa chạm tới dây đeo, người nào đó đang say không biết trời đất đột nhiên ôm lấy cổ anh, tựa như con mèo nhỏ mà hết dụi lại cọ.
"Đại ma vương, cuối cùng anh đã về rồi, em rất nhớ, rất nhớ anh, hức..." Ai đó vừa dụi đầu vào cổ anh vừa dùng giọng mũi nghèn nghẹn nói, sau đó lại đột nhiên đẩy anh ra, ánh mắt mờ mịt đã hơi ẩm ướt, "Anh là đồ xấu xa, hức, đồ xấu xa..."
Nói xong, lại nghiêng đầu sang một bên, tiếp tục... ngủ, nhưng miệng vẫn lầm bầm, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chữ 'Đại ma vương' và 'Đồ xấu xa'!
Trịnh Đạc thật sự có xung động muốn đỡ trán, tên nhóc này khi say hóa ra lại phiền phức như vậy, diện mạo thoạt nhìn cũng bình thường, không phải dạng đẹp trai tinh anh gì, chẳng hiểu sao tên kia lại có thể yêu thích hơn mười năm, thật sự là không hiểu nổi!
Thở dài một hơi, móc điện thoại ra, gọi đến số của người đang bị Thắng Duẫn dù say khướt vẫn còn lải nhải, điện thoại reo thật lâu mới có người bắt máy, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Tống Mẫn Hạo vang lên, "Có việc gì?"
"Không có việc không thể gọi cho cậu à?" Trịnh Đạc nhìn Thắng Duẫn đang ngủ bên cạnh, nhếch miệng xấu xa cười.
"Có việc nhanh nói, không có tôi cúp máy." Mẫn hạo lạnh lùng nói, cũng chẳng thèm để tâm đến giọng điệu cợt nhả của Trịnh Đạc.
"Ồ, cậu đang bận sao?" Trịnh Đạc vẫn đùa dai hỏi, vẻ mặt thật sự rất thiếu đánh.
"..."
"Haizzz, thôi được rồi." Trịnh Đạc thở dài vẻ thất vọng nói, "Tưởng cậu rảnh rỗi gọi điện bảo cậu đến đón tiểu tình nhân nhà cậu, nếu đã bận rồi thì thôi vậy. Tôi cúp máy đây."
Nói xong, Trịnh Đạc nhếch môi cười gian trá cúp điện thoại. Chưa đầy năm giây sau, điện thoại liền hiển thị có cuộc gọi đến, người gọi dĩ nhiên là Tống Mẫn Hạo.
Trịnh Đạc nhìn màn hình liên tục nhấp nháy, tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên giai điệu quen thuộc, bài hát 'All Of Me' của John Legend, còn hứng thú gõ gõ ngón tay lên vô-lăng, biểu tình cực độ nhàn nhã.
Anh dường như có thể thấy được vẻ mặt sốt ruột đến điên lên của Mẫn Hạo đầu bên kia điện thoại, cái tên bá đạo kia rất ít khi lộ ra biểu tình không khống chế được, trừ những chuyện có liên quan đến tên nhóc hiện đang ngủ ngon lành trong xe anh.
Chờ đến lúc điện thoại reo rồi tắt, tắt rồi reo đến lần thứ ba, Trịnh Đạc mới từ tốn, tao nhã ấn phím nhận cuộc gọi, gì chứ trêu đùa tên Đại ma vương kia cũng phải có giới hạn, làm quá không khéo lại hỏng bét!
"Cậu nói Tiểu Duẫn đang ở cùng với cậu? Hai người đang ở đâu?" Vừa nhận cuộc gọi, giọng nói gấp gáp của Tống Mẫn Hạo đã truyền đến, to đến mức Trịnh Đạc phải nhíu mày đưa điện thoại ra xa tai một chút.
"Ơ, không phải cậu đang bận sao? Hỏi làm gì?" Trịnh Đạc trong lòng nghĩ không muốn đùa Mẫn Hạo nữa, nhưng mở miệng ra lại cố tình khiến ai kia càng sốt ruột hơn.
"Trịnh Đạc!!!" Lần này không còn là gấp gáp nữa, mà chính xác là gầm lên!
Ây da, con gấu này phát huy rồi.
Trịnh Đạc không nhịn được cười, "Được rồi, đừng nóng. Tôi cũng rất muốn nói cho cậu biết tôi và tiểu tình nhân của cậu đang ở đâu. Nhưng mà đột nhiên tôi nghĩ đến hợp đồng giữa công ty của chúng ta, có mấy điều khoản làm tôi rất là đau đầu, vì vậy mà cũng đột nhiên quên mất mình đang ở đâu rồi."
Chậc chậc, chỉ có kẻ ngốc mới không biết tận dụng khi có cơ hội!
"..."
"Ây da, sao sóng lại yếu thế này, không nghe thấy gì hết á." Trịnh Đạc đưa điện thoại ra xa kêu lên, mặt cười như hồ ly.
"Được rồi, cậu giỏi lắm, mọi thứ đều theo ý cậu." Tống Mẫn Hạo cuối cùng thỏa hiệp, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ, "Mau cho tôi biết, hai người đang ở đâu?"
Trịnh Đạc mỉm cười đắc thắng, cảm giác nắm được điểm yếu của người khác thế này thật sự là... quá đã!
Hết – Chương 20.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com