Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Adrienette/Ladynoir] - Je t'aime


-----7:35 tối tại tháp Effiel----- 

"Tạm biệt, Chaton."

 Ladybug chào Chat Noir rồi quăng yoyo của mình như mọi khi phóng mình trở về. 

 Bỗng có gì đó rơi ra...

 "Ladybug!" - Chat Noir nhanh chóng hét lên khi thấy có vật gì đó vừa rơi xuống giữa đường phố bây giờ đã ít người qua lại.Nhưng Ladybug vẫn không quan tâm, cứ lờ đi như không có gì và tiếp tục hành trình của mình. Cô cho rằng tên mèo đó chỉ muốn cô ở lại với hắn một chút nữa thôi.

-

 Đáp xuống nơi vật vừa rơi ra, Chat Noir sững người khi thấy chiếc vòng tay hình con mèo đen mà anh tặng cho Marinette vào ngày hôm qua, trong đầu hiện ra nghìn câu hỏi.'Tại sao Ladybug có nó? Hay là do lúc nãy có akuma nên Mari lỡ làm rớt? Ladybug chắc đã nhặt được và đang đem trả Marinette đúng không?' Trong đầu anh bây giờ rối ren hơn bao giờ hết. Càng suy nghĩ anh lại càng lo lắng cho Marinette có làm sao hay không. Thấy vậy anh cầm cây gậy vắt sau lưng mình, chạy thật nhanh theo Ladybug. 

 "Chắc cô ấy sẽ rất lo khi không thấy nó đây."Chat lẩm bẩm trong miệng, hình dung ra việc Ladybug phải lúng túng khi trả lại chiếc vòng. 

-

 Một lúc sau, Ladybug đáp xuống một con hẻm nhỏ đối diện nhà mình mà biến hình trở lại.Chat khi thấy cô, cũng đáp xuống mái hiên nhà kế bên con hẻm, tìm kiếm Ladybug.

Chợt một ánh sáng màu hồng nhạt loé lên, thu hút sự chú ý của tên mèo.Ngay lập tức, theo bản năng, Chat tò mò vô tình nhìn qua.Vào thời điểm nhìn vào hướng của thứ ánh sáng kì lạ đó. Chat Noir lập tức đóng băng, chôn chân tại chỗ như trời trồng, mắt mở to, miệng vô thức ngạc nhiên mà mở ra như muốn rơi xuống cái mái hiên đó. Sau khi tỉnh lại anh mới nhận ra mình đang đứng yên như người chết.Anh nhìn theo bóng dáng của người bạn cùng lớp tên Marinette đang bước vào tiệm bánh Dupain-Cheng hay nói cách khác là nhà của cô.Chat quay lưng đi, anh quyết định không trả lại món đồ bị Ladybug làm rơi. 

-----8:40 tối, tại dinh thự Agreste-----

 Chat Noir phóng vào chiếc cửa sổ đang mở, biến trở lại thành Adrien.Adrien quăng mình lên chiếc giường ấm áp, mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng mọi loại mệt mỏi đều nhanh chóng tan biến ngay sau khi anh nghĩ tới Marinette.'Marinette là Ladybug, Marinette là Ladybug...'Trong đầu Adrien chỉ duy nhất có một suy nghĩ đó mà thôi. Lo suy nghĩ mà anh không để ý mặt mình như một cái xác không hồn đang nhìn vào cửa sổ.Bỗng nhiên một tiếng thét cực to làm Adrien giật mình nhìn đến. 

"Adrien, nhóc, Camembert của ta đâu!?"

 Adrien chán nản nhìn kwami của mình, nếu không vì biết nói chuyện hay cử động thì chắc anh sẽ tưởng tượng kwami của mình là một cục bông màu đen mất.

Anh mệt mỏi bước xuống giường, khui hộp Camembert ra, quăng một cách hờ hững cho cục bông mini bên kia.Plagg thì thỏa mãn vuốt ve và cho ngay miếng phô mai vào bụng như đã muốn ăn tươi nuốt sống từ lâu. Nhưng có một điều mà Plagg không biết là cậu mới làm Adrien đau điếng cả người vì bị kéo từ tầng mây thứ chín rơi xuống một cách nhanh đến không kịp tả.Trong khi Plagg đang yên vị ngồi trong thùng rác nhấm nháp mồi ngon thì Adrien đã chìm vào giấc mộng.

 -----7:45 sáng tại trường Collège Françoise Dupont -----

 Adrien đang tìm Lady đời mình thì một lực nào đó phóng thẳng vào lưng anh. Anh không đau nhưng vẫn khó chịu quay qua nhìn xem ai lại bất cẩn như thế.Khi quay lưng qua thì trời ơi còn ai ngoài Lady hậu đậu của anh nữa chứ. Sự khó chịu lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười vui vẻ đang xuất hiện trước mặt anh.

 "Cậu có sao không?" - Adrien hỏi cô gái đối diện.Marinette như nhận ra giọng nói của ai, liền lập tức lắp bắp.

 "T-tớ kh-không-không sao. Cảm ơn cậu."

 Adrien không nhịn được mà cười lớn vì sự đáng yêu của Mari. Nhưng điều này lại khiến cho Mari đỏ mặt.Adrien đỡ cô dậy, cùng cô đan xen mười ngón tay, bước vào lớp học. 

-----Chủ nhật tuần đó----- 

 Sau một tuần quan sát cách ứng xử của Marinette, Adrien anh quyết định 'bật đèn xanh' cho Marinette biết anh là Chat Noir.

 Tối đó anh đi ngủ với cái 'kế hoạch khổng lồ' của mình, mong rằng có thể gặp cô ngay để bày kế hoạch này.

 -----Sáng thứ hai hôm sau-----

 Mặc dù đi ngủ cũng mang theo suy nghĩ về kế hoạch của mình. Nhưng lúc thức dậy Adrien vẫn không quên mà còn càng hưng phấn, nhanh tay nhanh chân chạy vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân.Vừa tới trường anh lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang nói chuyện. Hoá ra là Marinette, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học sớm trong tuần này.

 Rengg rengg

Tiếng chuông báo hiệu cho tất cả học sinh biết đã đến giờ học. Adrien và Marinette cũng không ngoại lệ bước vào lớp. 

 -----Giờ ra chơi-----

 Rengg rengg 

 Tiếng chuông lần nữa phát lên nhưng lần này là giờ ra chơi.Lila bước đến chỗ Adrien, yêu cầu rủ cậu đi chơi. 

 "Xin lỗi, Lila. Tớ có hẹn rồi." - Adrien đáp lại lời của Lila và nhanh tay lôi kéo Marinette đi khỏi lớp. 

 "Chúng ta đi chơi nào, Marinette."

 Nghe thế Marinette liền đỏ mặt bị lôi theo, không biết nói gì ngoài ơ-ơ.Adrien dắt cô vào một căn phòng kho nhỏ của trường, nơi này khá khuất ánh sáng. 

"S-sao lại-lại dẫn tớ vào đây?"

 Đáp lại cô là sự yên lặng đến trống vắng, cô nhìn người đối diện đang đưa tay ra tặng cô bó hoa.

"S-sao lại tặng tớ, h-hôm nay có phải ngày sinh của tớ à không sinh nhật của tớ đâu. "

'Chết tiệt' - cô thầm chửi cái tật lắp bắp của mình. Nó vẫn chưa buông tha cho cô. Ai đó đánh chết cô đi, cái tật đáng nguyền rủa này, thật là xấu hổ vì không có cái lỗ để chui vào a.Nhưng người kia chỉ trả lời lại một câu. 

"Bởi vì tôi thích em, Princess." - Adrien thì thầm vào tai cô làm cô rùng mình.Lo suy nghĩ về câu 'Tôi thích em' của Adrien mà không để ý đến cái biệt danh 'Princess' của anh. Khi cô kéo não mình về thì người kia đã cười tủm tỉm chạy mất rồi. 

 -----Ngày hôm sau - Thứ ba----- 

Adrien vẫn gọi Marinette bằng biệt danh mới của cô và Marinette vẫn không biết mèo con của cô đang ở ngay bên cạnh. 

 Thứ tư

 "Princess~..." 

 Thứ năm 

"Purrincess"

 -----Thứ sáu----- 

Adrien đã chán nản vì cô vẫn không biết anh là ai. Hôm nay anh quyết định gọi cô là M'lady. 

Một chàng trai tóc vàng bước vào trường, bỗng thấy một cô gái tóc hai bím đang chuẩn bị vào lớp. 

"Purrincess~..."

 Marinette nhận ra giọng nói của tên mèo đen quen thuộc hay đến ban công nhà cô chơi.

 "C-Chat-Chat Noir!?" 

"Ừ tôi đây."

 Ngay khi Mari vừa nghe câu trả lời của người sau lưng mình, quay lại. Và gần như là lập tức, cô nhảy cẩng lên, nhìn người trước mặt. 

"A-A-Adrien? Chat Noir đâu rồi?"

"Tìm tôi có chi không, M'lady?" 

Adrien thản nhiên trả lời lại làm Marinette nhà ta một phen hú hồn vì đó là biệt danh mà chỉ có Chat Noir gọi Ladybug, giờ đây Adrien lại gọi cô bằng cái biệt danh này.

 "C-Chat?"

 "Hửm? Em nghĩ chúng ta có cần nói chuyện không, My Lady."

 "Haizz...Đương nhiên là cần rồi, Kitty!"

 Anh và cô bước đến căn phòng kho lúc trước.

 "Tại sao cậu lại biết tớ là Ladybug?"

 Sau khi nghe được câu hỏi, Adrien đã kể lại toàn bộ sự việc cho Marinette nghe. Biểu hiện trên khuôn mặt của cô ban đầu là bất ngờ rồi sau đó sợ hãi và cuối cùng là thở dài. Cô cũng không biết tại sao lại bị tên mèo này thấy nữa. Nhưng cô mặc kệ vì tên mèo ấy chính là Adrien - bạn trai bí mật của cô. Adrien đã nhanh chóng trả lại cho cô chiếc vòng tay mình đã tặng. Marinette vui vẻ nhận lấy. 

 Rồi từ đâu, một bông hồng đỏ như màu áo Ladybug của cô xuất hiện trước mắt. Người con trai quỳ một chân xuống, tay phải đưa cô một đoá hồng. Tư thế của người đó như đang cầu hôn trước mặt cô. 

"M'lady, em làm bạn gái tôi nhá!" 

"Em...đồng ý!"Cô như sung sướng nhận ngay đoá hoa đó, chàng trai đứng lên, ôm cô vào lòng như thể chỉ có người đó mới có thể ôm cô, chàng trai siết chặt cô trong lồng ngực, không muốn buông. Người đó thì thầm với cô. 

"Je t'aime, M'lady." 

"Je t'aime, Kitty."

 Câu nói nhẹ nhàng đến êm tai...

Chiều hôm đó, sau khi xong tiết học, hai người lại cùng nhau đến tiệm bánh Dupain-Cheng. Cả hai trò chuyện cho đến mệt, rồi cùng nhau ngắm trăng trên bầu trời đầy sao sáng, và cùng nhau đi ngủ dưới ánh đèn mờ của mặt trăng.

 ---------- 

Đêm đó, một nam một nữ ngủ cùng một chiếc giường quen thuộc, không khí lãng mạn trải khắp căn phòng nhỏ. Và một lần nữa họ lại thì thầm với nhau...

 "Je t'aime, M'lady." 

"Je t'aime, Kitty." 

                  "Good night..."

 Hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...








-----------------Nhớ vote nhe. Cảm ơn đã xem truyện--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com