Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

08.

"Ơ, là cậu idol trên Pann kìa?"

"Nói bé thôi, cậu ta dính phốt nhiều vãi. Giờ này còn lang thang ngoài đường, đi hẹn hò chắc!"

Seunghan cúi thấp đầu, kéo vành mũ che đi hai mắt đã rơm rớm nước. Cậu giả vờ đeo tai nghe, nhưng chẳng có bài hát nào được bật lên. Vốn dĩ muốn đánh lừa bản thân một chút, không ngờ lại khiến chính mình nghe phải những điều không hay.

Cậu gặng thở, cảm giác bao nhiêu không khí đều rời bỏ cơ thể mà đi. Mọi ký ức từ lúc cậu đi học, gặp gỡ bạn gái cũ, đến khi kết thúc lại tiếp tục nhớ đến những âu yếm vụng về mà Eunseok trao cho, cả những tiếng nguyền rủa trên mạng xã hội. Tất cả gói gọn như một cú đấm, tàn nhẫn giáng xuống một phần linh hồn vẫn còn lành lặn của Seunghan.

Bác sĩ đã dặn dò cậu rất nhiều về cơn hoảng loạn. Seunghan cũng tìm hiểu về nó, cố gắng phòng bị hết sức để không phải đối mặt với một trong những thứ đáng sợ nhất của tâm lý con người. Nhưng rồi, cậu thất bại.

"Đừng mà, đừng nói nữa..."

Seunghan ôm bụng yếu ớt dựa lưng vào tường, nước mắt cứ thế tuôn rơi, khoang phổi đau rát như đánh vào đại não từng hồi chuông nhắc nhở. Người qua đường cứ thế vơi dần, không một ai dừng lại hỏi han.

Khi Eunseok đến, Seunghan đã khóc đến mệt nhoài. Lúc tầm nhìn thu trọn bóng hình quen thuộc, những ký ức đẹp đẽ của cả hai như tua chậm trong tâm trí, khiến Seunghan vô thức gượng dậy nhào vào lòng anh. Seunghan lại khóc, cậu mạnh dạn khóc to hơn, dù thâm tâm vẫn không ngừng xin lỗi cho sự phiền toái của chính mình. Đến khi lồng ngực cạn kiệt không khí, hai chân run rẩy không thể trụ vững, Seunghan mới để Eunseok xoay sở cõng mình về nhà.

"Em bị ngã, đau quá nên mới khóc."

"Anh không tin."

Không sao, dù gì em cũng không đáng tin.

[+85][-0] Bày đặt bạn bè lên thanh minh giúp. Chả có bạn nào đâu, công ty dàn xếp thôi.

[+54][-25] Bữa vừa khóc mà, nay lại nổ phốt nữa hả?

Đêm hôm đó, Eunseok ngủ cùng Seunghan. Hai thân hình cao lớn chen chúc trên chiếc giường tầng, Eunseok theo thói quen đem chăn dém lại thật kĩ. Seunghan rúc vào lòng anh yên ổn ngủ, vì cậu đã ngủ từ lúc Eunseok cõng cậu về ký túc xá nên Seunghan chẳng kịp thay đồ hay tắm rửa gì. Mà Eunseok cũng không nỡ gọi cậu dậy, vì anh biết Seunghan rất khó đi vào giấc ngủ.

Eunseok xoa đôi tay lạnh buốt của cậu, nhìn lên một chút lại không kiềm lòng được trước môi đôi mà anh từng hôn lên. Môi Seunghan rất mềm, thi thoảng còn có mùi ngọt nhẹ của sữa dâu, luôn khiến Eunseok đê mê trong những lần cả hai lén lút âu yếm.

Nhưng cuối cùng Eunseok vẫn tôn trọng quyết định của đối phương. Anh để Seunghan nằm lên tay mình, yên tâm nhìn cậu ngủ say.

Mong em sẽ có những giấc mơ đẹp.

Hôm nay là ngày Seunghan kết thúc liệu trình điều trị bằng thuốc.

Seunghan nhìn bản thân trong gương, đập vào mắt là hai gò má hốc hác. Cậu chán nản nuốt vào liều thuốc trị liệu cuối cùng, khó khăn ho khan vài cái.

"Seunghanie, đi thôi!"

"Tớ ra ngay!"

Sự kiện ký tặng cuối cùng trước khi chính thức comeback vẫn theo kế hoạch diễn ra, dù trước đó đã đứng trước nguy cơ bị hủy vì sức khoẻ của Seunghan chưa ổn định. Người hâm mộ vẫn đến rất đông, có nhiều người còn gọi lớn tên Seunghan. Màng nhĩ tiếp nhận sự cổ vũ nhiệt tình, trong lòng Seunghan cũng nhẹ nhõm đi đôi chút. Cậu bắt đầu ký tên lên từng trang ảnh, vui vẻ trò chuyện cùng người hâm mộ.

Tiếc là, thế giới này vẫn tàn độc như thế.

"Chào cậu!"

"Chào, cho cậu cái này. Cậu không cần ký vào album, chỉ cần đọc nó thôi."

Nói đoạn, cô gái đưa cho Seunghan một mẩu giấy. Dòng chữ được ghi rất rõ ràng, Seunghan âm thầm đọc từng chữ. Vài giây sau, mảnh giấy được cậu gấp gọn gàng nhét lại vào tay của cô gái, Seunghan còn nhắc nhở cô ấy: "Mình nhớ rồi, đến lượt ký của Sohee kìa, chúc cậu có một buổi fansign thật trọn vẹn."

Đáp lại Seunghan là gương mặt hoài nghi của cô gái, cùng với dáng vẻ có phần bực dọc.

Kết thúc buổi ký tặng, Seunghan vịn vào ghế muốn đứng lên. Khung cảnh náo nhiệt trước mắt bỗng dưng quay cuồng, móng tay vô thức găm vào da thịt khiến Seunghan nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Những con chữ ban nãy liên tục nhảy múa trong đầu, đan xen giữa tiếng nước chảy siết và cảm giác thoả mãn khi lưỡi dao cứa vào da thịt.

"Đồ mặt dày."

Sungchan vỗ nhẹ lên vai Seunghan, thành công đem tâm trí cậu thoát khỏi vòng luẩn quẩn. Lời chào tạm biệt đồng thanh vang lên, cũng là lúc Seunghan trông thấy ánh nhìn căm ghét của cô gái nọ một lần nữa.

"Đồ mặt dày."

Đồ mặt dày, mặt dày, mặt dày!

Hong Seunghan, đi chết đi!

Cảm giác nghẹn ứ tưởng chừng lại tấn công khoang phổi, nhưng sau cùng vẫn không có gì xảy ra. Seunghan đưa tay quệt đi mồ hôi chảy thành dòng bên thái dương, cố nặn ra một nụ cười mà cậu cho rằng là đẹp nhất.

"Mình nhớ rồi."

Hong Seunghan không hề nhận ra, rằng nụ cười của cậu ngày hôm ấy là nụ cười méo mó nhất mà Eunseok từng được thấy.

.
.
.

Hoàng hôn buông vội vã, Seunghan lặng lẽ giấu mặt vào làn nước. Cậu không thể nhìn thấy gì ngoài thứ màu trong veo như màu mắt của người mà cậu từng yêu, dòng nước dịu êm hệt như cái cách mà anh hát ru cậu ngủ. Seunghan nhớ tha thiết khi hai người âu yếm nhau qua những cái chạm của da thịt, Eunseok sẽ yên lặng lắng nghe tiếng nức nở khắc khoải của đối phương, và rồi trán anh khẽ áp lên trán cậu. Ngôn ngữ tình yêu của Eunseok là sự chữa lành, ngay cả khi xa cách hay gần gũi.

Em không cần những thống khoái phù du, em chỉ cần anh ngay lúc này.

Eunseok lần nữa xuất hiện kịp thời để kéo Seunghan ra khỏi mặt nước, liên tục vuốt lưng cậu để giúp Seunghan đối mặt với cơn ho sặc sụa dâng lên vòm họng và sống mũi. Anh luồn từng ngón tay vào những lọn tóc ướt nơi cậu, kéo con người nhỏ bé vào lòng với hi vọng cơ thể anh sẽ sưởi ấm tâm hồn đã cận kề với cái chết.

Song Eunseok biết nhất định đã có chuyện xảy ra với Seunghan ở buổi ký tặng đó, nhưng tra hỏi không phải là cách mà Eunseok sẽ dùng để đối xử với cậu. Eunseok luôn mong mỏi một ngày nào đó Seunghan sẽ ngồi xuống và kể cho anh nghe tất thảy những gì cậu đã chịu đựng, vì anh không muốn biến thành một kẻ đang cố phá vỡ khả năng tự vệ trong cậu. Seunghan phải cảm thấy an toàn khi ở bên anh, vì tình cảm giữa hai người chứ không phải là một bệnh nhân có nghĩa vụ phải trả lời mọi câu hỏi của người giám sát.

Giọng cậu khản đặc, khô khốc vang lên giữa bốn bức tường. Seunghan giương đôi mắt đỏ hoe về phía Eunseok, đốt tay nhăn nheo chạm vào giọt lệ ấm nóng bên khoé mắt anh.

"Anh có từng nghe về 'Toska' chưa?"

"Em vừa đọc về nó trong một cuốn sách. Và cơ thể lẫn tâm hồn em, đều đang đau âm ỉ."

"Nhưng anh biết không? Nó cũng dùng để miêu tả nỗi nhớ một người đến mê mải, không sao thoát khỏi nỗi tương tư vô tận."

"Eunseok, thật mừng vì em vẫn có thể gọi tên anh."

"Em yêu anh, từ trước đến giờ vẫn vậy."

Em luôn yêu anh, mãi về mai sau vẫn không hề thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com