Chương 109: Chỉ là nguỵ tạo
Cái gì cũng có thể trì trệ không tiến, chỉ có thời gian là không thể. Lúc Takemichi ngẩng đầu, mặt trời đã xuống phía tây, cậu xem lại thời gian, hẳn là nên trở về nếu không Mikey sẽ phát hiện.
Rindou cho là cậu sẽ ở lại đây, lúc Takemichi nói muốn rời đi, đôi mắt màu tím của anh ảm đạm xuống. "Rin, ngày mai em sẽ trở lại thăm anh được không?"
Rindou biết mình không thể quá ích kỷ, Takemichi cũng mệt mỏi rồi "Ngày mai lúc nào em đến?"
"Anh mở mắt ra là có thể thấy em."
Rindou nhàn nhạt nở nụ cười, khóe miệng cong lên làm cho tâm tình của Takemichi cũng tốt lên.
"Thật, em đảm bảo." Cậu giống như một học sinh tiểu học đem tay phải giơ lên ở bên cạnh khuôn mặt tuyên thệ.
"Được rồi, anh không nhắm mắt lại, em có phải hay không sẽ không đi nữa?"
Takemichi ngồi ở bên giường Rindou, cậu cũng không nỡ đi, cảm giác quen thuộc hai năm rồi không có trở lại, chỉ có vào lúc này, Takemichi cảm thấy trái tim mình dường như vừa lại nhảy lên.
"Rin, anh vừa mới tỉnh cũng không nên nói nhiều lời quá, buổi tối nghỉ ngơi thật tốt, không được phát cáu."
"Được" Rindou rất cưng chiều cậu, từ trước đến giờ Takemichi nói cái gì cũng nghe, "Anh sẽ giữ sức khỏe, đợi ngày mai em đến rồi chúng ta cùng nói chuyện."
Takemichi vén tóc trên trán anh ra, khẽ hôn xuống.
———
Rem thu dọn đồ đạc xong rồi dồn tất cả vào một cái rương, cô muốn ở lại Ngự Cảnh Uyển không phải chỉ vì nơi này trả lương cao nhất thành phố, mà chủ yếu là Takemichi rất tốt, nên không cần phải lo lắng về quan hệ chủ tớ.
Lúc cô ra khỏi phòng, Mikey đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách hút thuốc. Anh đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy được thần sắc trên mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy màng sương trắng quanh quẩn trên đỉnh đầu Mikey, xung quang anh bao phủ là không khí u ám tối tăm.
Rem đi tới trước mặt anh, dừng lại ở bên cạnh bàn trà, "Thiếu gia, tôi đi đây."
Mikey không nói gì, khuỷu tay chống trên đầu gối, ngón giữa thon dài, nơi tàn thuốc còn lác đác ánh lửa lập lòe. Anh hướng mắt về phía điện thoại trên bàn trà, lúc này Takemichi hẳn là nên trở về rồi.
Rem kéo rương da chuẩn bị rời đi, mới vừa xoay người, dường như là nhớ tới cái gì đó muốn nói, bây giờ rời đi cô sau này sợ là rất khó có cơ hội nhìn thấy Mikey. Mà sự việc đó, đã đặt ở trong lòng cô lâu như vậy, cô cảm thấy anh nên biết, "Thiếu gia, tôi nghĩ nên nói cho anh biết một chuyện."
Mikey cũng không ngẩng đầu lên, "Nói."
"Khi cậu Take mang thai, tôi nhìn ra được cậu ấy là thật tâm vui mừng. Ngày đó, cậu ấy biết rõ là thiếu gia cùng Ryo tiểu thư ở chung một chỗ, mà còn để cho tôi nói là Ryo tiểu thư đẩy cậu ấy, cậu ấy biết anh sẽ không tin tưởng. Mặc dù, tôi cũng không biết tại sao cậu Take lại làm như vậy, cậu ấy nói với tôi là bởi vì cậu ấy yêu anh. Sau lại cùng với tôi nói chuyện, cậu ấy đem việc làm mất đứa nhỏ đều do chính mình, nhưng tôi biết là cậu ấy không có sai. Lúc trước nếu không phải do người khác đẩy cậu ấy... đứa bé cũng sẽ không mất đi..."
Rem tự mình nói xong, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt Mikey đã tối sầm, khuôn mặt anh hung ác ngẩng đầu, mang theo thanh âm lạnh lẽo khiến người khác phải run rẩy, "Người kia là ai?"
Rem thật cũng không hề nhận ra, cô lắc đầu, "Lúc đầu tôi cùng với cậu Take đi đến một trang viên biệt thự, bên trong rất lớn, nhưng mà tôi nhìn thấy trước cửa có hai chữ Haitani Gia."
Mikey kìm nén nhắm mắt lại, một lần nữa trong lòng cảm giác như bị đâm một nhát dao, "Chuyện là thế nào mà phát sinh."
"Cụ thể tôi cũng không nói được, lúc ấy chúng tôi chuẩn bị qua đường đi ăn cái gì đó, sau đó cậu Take lại chạy đuổi theo chiếc xe kia, mãi cho đến căn biệt thự đó, người nhà này rất hung hăng, người đẩy cậu Take chính là một người đàn ông. Tôi nghe Má Ly gọi ông ta là lão gia, lúc đó còn dùng chén đĩa nện chúng tôi, cậu Take van xin ông ta, nói là cho cậu ấy gặp một người..."
Rem đến nay không biết Takemichi muốn gặp người kia là người nào, "Sau đó ông ta thấy chúng tôi không đi, liền một lực đẩy cậu Take ra. Lúc đó phía sau cậu ấy là bậc thang, té xuống cũng không lâu lắm, cậu ấy đã chảy máu không ngừng, lúc đưa vào bệnh viện thì đứa nhỏ đã không giữ được."
Mikey cầm lấy ly nước mà ném đi, thủy tinh bắn tung tóe, vỡ ra "Cô tại sao không nói sớm?"
"Thật xin lỗi thiếu gia, tôi hôm nay nói ra là không muốn bí mật này sẽ im lặng đi xuống, càng không muốn anh hiểu lầm cậu Take. Tôi nhìn ra được cậu ấy là rất quan tâm đến đứa bé."
Thật sự là quan tâm sao? Mikey cười lạnh, nếu là có, cậu có thể nào cam lòng để con của mình chết đi một cách không rõ ràng như vậy. Rem nói xong những lời này, cũng cảm thấy an lòng không ít, kéo rương da chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã," Mikey đốt lên một điếu thuốc, Takemichi vốn đã quen với Rem, anh vốn là muốn cho cậu một bài học, nhưng sau này cũng cần chăm sóc, sợ là không thể thiếu Rem.
"Cô trở về phòng đi, khuya hôm nay bất kể là phát sinh chuyện gì, cô cũng không được bước ra khỏi phòng một bước."
"Thiếu gia?" Rem có chút ngạc nhiên, vừa hết sức lo lắng, cho là lời của cô khiến cho anh trút giận lên người Takemichi.
"Cậu Take không phải là cố ý muốn giấu diếm anh mà bởi vì cậu ấy quá yêu anh..."
Nói dối như vậy, cũng chỉ có Rem mới tin được.
"Đi vào" Mikey hung hăng hít một hơi, cô thấy tàn thuốc lửa vẫn lóe lên, ở người đàn ông hô mưa gọi gió, nửa đoạn trên điếu thuốc nhanh chóng trở thành tro bụi.
———
Takemichi ở trong phòng bệnh lau tay cho Rindou, nhìn xuống đồng hồ, lúc này ra đón xe là vừa đúng, không thể chậm trễ hơn.
Má Ly đi vào, trên mặt cười đầy hiền lành "Được rồi, chứng kiến niềm vui này ta cùng mọi người cũng trẻ thêm vài tuổi. Michi đi về trước đi, mẹ con thân thể không tốt cũng cần người chăm sóc, thiếu gia buổi tối có ta, sáng mai con lại đến đây."
Takemichi biết Má Ly có dụng ý, cậu liền cảm kích gật đầu "Rin, anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em đi trước."
Lúc đi ra cậu không mang theo gì cả, đi tới cửa vẫn còn lưu luyến không muốn rời đi. Cậu có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Rindou, cậu muốn nói cho anh biết, sau khi anh ngủ, cậu nhớ anh biết bao... Nhưng hiện tại cậu phải trở về rồi, ngộ nhỡ bị Mikey phát hiện... cậu về sau cũng đừng nghĩ sẽ ra đi ra ngoài nữa.
Sau khi Má Ly cùng Rindou nói vài câu mới cùng Takemichi đi ra phòng bệnh, "Michi, con hiện tại ở đâu?"
Takemichi đem địa chỉ cho bà biết, "Má Ly, nhờ người chăm sóc cho Rindou."
Ra khỏi bệnh viện, vội vàng đón xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Takemichi không dám đi cửa chính, cậu vòng qua vườn hoa dưới ban công.
Takemichi ở trên cây leo xuống, Mikey không biết là khi nào đã đến phía sau cậu, "Michi."
Takemichi phía sau lưng cứng ngắc, xoay người đã thấy người đàn ông đã bước đến gót chân của cậu, cậu không khỏi lui về phía sau, lưng chống đỡ lên cây "Anh, anh trở về khi nào."
Mikey liếc nhìn đôi mắt cậu cũng không nói gì, dắt tay cậu hướng phía cửa đi tới, "Hôm nay Rem có việc phải ra ngoài, rất trễ mới quay lại, tôi cũng vừa về tới nhà."
Takemichi cảm thấy rất kỳ quái, anh sao lại không hỏi cậu tại sao ra ngoài. Ngẩng đầu nghiêng mặt nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt anh hẹp dài, đang đi ra ngoài sau vườn hoa, một cánh tay đột nhiên khoác lên bả vai cậu. Takemichi ở rất gần anh, lần này không có đẩy anh ra, phối hợp nhịp nhàng với anh đi vào bên trong nhà. Cậu chỉ không có phát hiện, đáy mắt giận dữ của người đàn ông đã khéo léo giấu đi.
"Không muốn đi ra ngoài ăn, tùy tiện chuẩn bị một chút đi."
Takemichi ban ngày chăm sóc Rindou cũng mệt mỏi rồi, Nghe Mikey nói như vậy tự nhiên thấy rất vui mừng, "Vậy anh ngồi chờ, tôi đi xem có cái gì ăn không."
Cậu đi vào nhà bếp, mang tạp dề mở tủ lạnh ra, may mà Rem cái gì cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ đều đủ.
Mikey tiện tay bật TV, anh một tay đặt trên ghế salon, có thể nhìn ra được tâm tình Takemichi hôm nay rất tốt. Cậu từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, thân thể bận rộn xuyên qua phòng bếp, nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng cậu thủy chung nhàn nhạt khép lại, nhớ tới cái gì đó, khóe miệng tuyệt đẹp kéo ra.
Mikey biết cậu là nhớ tới ai đó, nhưng chắc chắn sẽ không là anh.
Khoảng nửa giờ sau, Takemichi đã làm xong vài món ăn, có cả hải sản trong nồi đang hầm xương. Takemichi rửa sạch hai tay, chỉ cần đợi hầm xong là có thể ăn cơm tối.
Khi cậu trở lại bên cạnh Mikey, thấy anh đang xem một chương trình, bên trong người dẫn chương trình đang dạy cách thay tã lót cho em bé, cùng với pha sữa bột, nước ấm phải được điều chỉnh vừa đủ.
"Michi" Takemichi cho là Mikey tùy ý chỉnh đến, lại không phát hiện ra anh nhìn rất chân thành, "Con của chúng ta nếu như sinh đến bây giờ, hẳn là đã biết đi đúng không?"
Nụ cười trên mặt Takemichi dần thu lại, tia sáng bên trong con ngươi cũng như vậy mà biến mất sạch sẽ. Mikey vươn tay, làm cho cậu kề sát bên mình, "Michi, chúng ta sinh một đứa bé đi."
Hai vai cậu không khỏi co rút "Anh không phải nói là không thích em bé sao? Tại sao đột nhiên lại muốn như vậy?"
"Anh hiện tại suy nghĩ, con của chúng ta, anh sẽ cho nó thứ tốt nhất, đem nó nâng ở trong lòng bàn tay."
Đầu Mikey hướng về phía Takemichi, dựa vào trán của cậu suy nghĩ "Michi, đứa nhỏ lúc trước, thật là do em không cẩn thận để mất con sao?"
Takemichi buông thõng mi mắt, "Đúng."
Mikey hiện lên ánh mắt lạnh thấu xương, khóe miệng có chút tự giễu mà cong lên, cậu không phải bảo vệ Raiden, mà là Rindou.
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông rõ trên mặt của cậu, hôm nay tâm tình của Takemichi không tệ liền tiện thể nói "Mikey, anh đừng nhốt tôi, tôi sẽ không làm loạn nữa. Tôi cũng sẽ không quên lời đã hứa với anh, anh cho tôi một chút tự do được không?"
Người đàn ông khóe miệng kéo càng rộng, mang theo tràn đầy giễu cợt. Cậu sở dĩ lấy lòng bao gồm bữa cơm tối, cũng là vì muốn anh cho cậu được tự do ra ngoài, nói cho cùng vẫn là vì Rindou.
Người đàn ông hai tay ôm chặt cậu, ánh mắt nhìn về phía thức ăn thịnh soạn trên bàn, nếu đổi lại lúc trước, cậu nhiều lắm cũng chỉ làm chút mì sợi, không cần biết có ăn hay không, nhưng hôm nay cậu tình nguyện tốn thời gian để lấy lòng anh.
Chính Takemichi cũng không phủ nhận, cậu làm những việc này đều là không muốn chọc giận Mikey. So với ai khác cậu cũng rất rõ tính tình của người này, chỉ cần nghe theo anh, anh bao giờ cũng sẽ đem cậu cưng chiều tới trời cao. Cậu hiện tại theo đuổi chính là tự do, có thể một lần nữa rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.
Mikey thu lại cánh tay, hai tay giữ lấy mặt Takemichi, đem cậu gần lại mình "Michi, em hẳn là rất rõ, không phải tôi không để cho em được tự do, mà là em thật không nghe lời, tôi chỉ có thể nhốt em lại."
"Tôi từ nay về sau sẽ nghe lời, được không?"
"Có thật không?" Đáy mắt Mikey cũng không có bốn bề dậy sóng, bởi vì anh đã nhìn thấu Takemichi trên mặt là ngụy trang, ngay cả cậu nghĩ cái gì anh điều biết, tự nhiên cậu lại nói như thế là có ý gì.
"Thật" quả đúng như dự đoán, cậu trả lời vô cùng dứt khoát.
Takemichi tầm mắt không dấu được mong đợi, Mikey vẫn không hề nhúc nhích, tâm bình khí hòa như vậy, cậu nghĩ đại khái là anh sẽ đồng ý.
Hai tay người đàn ông đang nâng mặt cậu cũng không có buông ra, đôi mắt đen thâm sâu của anh đang ngó chừng cậu. Takemichi nhìn vào mắt anh mấy lần, về sau không còn chống đỡ nổi, nhìn sang hướng khác.
Mikey khóe miệng cực nóng hôn nhẹ lên mặt của cậu, đầu lưỡi theo cánh môi cậu mơn trớn, tiếp theo liền tiến vào giữa răng, tùy ý đoạt lấy. Anh thỉnh thoảng kéo cánh môi Takemichi ra, thỉnh thoảng mút lấy đầu lưỡi cậu, như lời mời cùng tham gia, hai tay rơi về phía sau, chiếm lấy trước hai điểm mẫn cảm của Takemichi.
Cậu kinh ngạc, tròn mắt trừng lên, thân thể bị anh đẩy ngã trên ghế salon, Mikey đè lên trên, đặt cậu thật sâu trong lồng ngực, cậu bắt đầu từ chối đẩy ra, cảm xúc bài xích vẫn như cũ tồn tại.
Mikey cầm đôi tay nhỏ bé của cậu, bàn tay đem áo của cậu đẩy lên, một phát xé toang. Anh biết là cậu có phản kháng, ở giữa ghế salon bị lõm xuống, Mikey môi bạc dán vào tai của cậu nói, "Anh không nhốt em, nghe lời cho anh..."
Cậu thần sắc buông lỏng xuống, nhưng trên tay động tác vẫn còn kiên trì, Mikey cũng không có dùng bao nhiêu lực đã giật quần cùng với quần lót của Takemichi xuống. Lúc anh tiến vào rất gấp, trong miệng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hai tay ôm lấy bả vai Takemichi, dùng sức mà cấu xuống.
Thân thể này, Mikey so với chính Takemichi còn quen thuộc hơn, lâu ngày vẫn siết chặt không thông làm trán của anh hiện đầy mồ hôi, ít nhất cậu cũng không có bị người khác đụng qua.
Takemichi hai tay đặt ở trước ngực anh, phản kháng đã bớt đi, Mikey theo mi tâm của cậu mà hôn, hàm răng cắn môi cậu, thỉnh thoảng dùng sức, cậu đau đớn nhăn mày lại.
Dục vọng giống như là dã thú bị nhốt nay lại bỗng nhiên thả ra, cư nhiên mãnh liệt mà nhiệt tình. Takemichi cắn môi, hơi thở gấp gáp, cậu không kịp phản ứng nhưng Mikey đã thấy rõ. Chướng ngại trong lòng cậu đã sớm loại bỏ, cậu biết nhưng đối với lần lượt đòi hỏi của anh, cậu lại từ chối.
Mikey dùng sức di chuyển, có thể nghe được thân thể dưới ghế salon truyền ra âm thanh mập mờ. Takemichi cần cổ đầy mồ hôi, người đàn ông bàn tay nâng đầu cậu lên đem cậu kéo hướng chính mình, một tay khác nâng mông cậu, để cho hai người siết chặt lấy nhau "Kêu lên, Michi, kêu lên..."
Ánh mắt cậu phức tạp, không biết là ngượng ngùng hay là suy nghĩ gì đó, hay là vì Rindou mà khuất nhục. Cậu cắn môi, người đàn ông hôn lên khiến miệng cậu mở ra. Gần như hung hăng dùng sức, Takemichi tiếng nói giống như bị va chạm phá thành mảnh nhỏ, theo như mong muốn của Mikey, kêu lên.
Người đàn ông hơi thở dồn dập, anh mỗi cái đều dùng sức, mặc kệ là cậu có thể chịu đựng được hay không, cũng là hung hăng mà đi vào thật sâu, mái tóc cậu rối bù. Tấm lưng trơn bóng ma sát đỏ lên, đến cuối cùng, tiếng rên rỉ phối hợp cùng sự di chuyển của anh, đi đến mỗi góc khuất trong phòng khách.
———
Takemichi không biết bọn họ ở bên trên làm bao lâu, thân thể trần truồng tiếp xúc ga giường lạnh như băng. Cậu bỗng dưng thức tỉnh, Mikey cũng không cho cậu có thời gian phản ứng, thuận theo mà đè lên.
Takemichi nhớ ngủ được cũng rất lâu, nhưng khi tỉnh lại ngày cũng như cũ là màu đen. Bên cạnh cậu đúng là lạnh, Takemichi nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng làm sao cũng ngủ không được.
Cậu cầm lấy đồng hồ thủy tinh ở trên tủ giường, cũng là điểm 8h sáng rồi. Takemichi nhảy dựng lên, vậy vì cái gì trong phòng lại tối như vậy?
Lúc cậu xuống giường, cảm giác bên hông dường như có cảm giác lành lạnh, Takemichi lúc ấy cũng không có để ý, cậu sờ soạng xuống giường, ban công bên kia vẫn có ánh đèn, xuyên qua tấm rèm cửa sổ kín đáo đang chiếu vào, có ánh sáng nhàn nhạt.
Phía sau có âm thanh gì đó rất nhỏ, nơi này yên tĩnh mà tối tăm, không gian bên trong lộ ra vẻ dị thường quỷ dị.
Mò tới cửa sổ sát đất, soàn soạt mà kéo màn cửa sổ ra, phía ngoài ánh sau từ phía sau chui vào, Takemichi vội giơ tay lên che ở trên trán, thật chói mắt.
Cậu một lần nữa nhìn kỹ, cũng phát hiện tất cả màn cửa sổ cũng đổi thành một màu đen nặng nề, hơn nữa chất liệu này ánh sáng cũng không thể xuyên qua. Takemichi mở cửa sổ sát đất ra, vừa muốn đi ra ngoài mới phát hiện chính mình không có mặc quần áo. Cậu lại quay trở lại, nhìn thấy trên mặt đất một sợi dây xích lớn bằng ngón cái, kéo dài từ đầu giường uốn lượn đến........
Phần eo của cậu!
Takemichi bình tĩnh nhìn hồi lâu, lúc này mới xác định chính mình không hoa mắt, dây xích kia tạo hình kỳ mỹ, vây quanh ở ngang hông mảnh khảnh của cậu, giống như là đai lưng, nhưng mặc dù vậy nó vẫn là dây xích, Mikey lại lấy phương thức này trói buộc tự do của cậu.
Takemichi khó có thể tin, bi phẫn cùng khuất nhục đều hiện lên ở trên khuôn mặt xinh đẹp.
Mikey ngồi ở trước bàn ăn, món ăn cũng đã nguội từ lâu, cơm cũng khô, súp chưng lúc ấy không có nóng, nhất định là Rem về sau xử lý.
Trên lầu truyền đến âm thanh đập đồ, anh biết Takemichi nhất định sẽ tức giận, tâm thần mà náo loạn, nhưng anh cũng không có cách nào, chỉ còn cách nhốt cậu lại.
Món ăn lạnh cùng cơm, nhai ở trong miệng phải rất lâu mới có thể nuốt xuống, anh nghĩ tới muốn hâm nóng lòng của cậu cũng như vậy.
Rem đứng ở bên cạnh, "Thiếu gia, tôi đi hâm nóng lại cho anh."
Mikey lắc đầu, lúc anh ăn cơm, động tác trước sau như một rất ưu nhã, thức ăn rất nhiều, anh rất thích ăn đồ ăn do Takemichi làm.
Ầm—
Rem bất an nhìn trên lầu.
Mikey ăn hết một chén cơm, cũng không lâu lắm, đủ lắp dạ dày anh, trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Món ăn đẹp mắt, mùi vị ngon miệng, nhưng dù sao cũng là nguội lạnh. Anh ăn đồ ăn cũ, dạ dày cư nhiên sẽ chịu tội, hai tay anh đan vào nhau, chống trên trán của mình.
Rem đứng ở cách đó không xa có thể nhìn thấy người đàn ông môi mỏng mân lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn mà sững sờ, không biết là suy nghĩ cái gì.
Cho dù là kẻ ngu cũng biết chuyện, Mikey cũng sẽ không thể không rõ ràng, chẳng qua là Takemichi tự mình nấu ăn, hơn nữa lại là vì anh mà chuẩn bị.
___End chương 109___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com