Chương 120: Hít thở không thông
Cho đến buổi trưa Takemichi mới về đến nhà, lúc cậu kéo rương hành lý đi tới cửa, thấy bên trong phòng khách nhỏ hẹp nhà mình tụ tập rất nhiều người, mẹ Take đang ngồi ở trên ghế salon không ngừng lau nước mắt.
"Tôi nói bà Take, bà cũng đừng khóc như vậy, con cháu đều là có phúc của mình..." Bác gái Lưu ở bên cạnh khuyên không được, còn có mấy người hàng xóm cũng rối rít gật đầu nói theo.
"Mẹ——" Takemichi không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào.
"Ai nha Michi, cháu cuối cùng trở lại..." bác gái Lưu nhanh tiến lên cầm tay cậu, "Mẹ cháu nghe thấy tin tức, liền ngay lập tức cơm cũng không ăn được mà lo lắng cho cháu."
Trong phòng khách TV đang báo cáo tin tức về Phạm Thiên, mẹ Take sau khi biết cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an, muốn gọi điện thoại cho Takemichi, lúc này mới nhớ tới đều là con trai gọi về, điều này hoàn toàn làm cho bà càng trở nên gấp gáp.
"Michi, con thật là muốn hù chết mẹ."
Mẹ Take từ trên ghế salon đứng lên, "Chuyện gì xảy ra a, Mikey thật đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trên tivi nói nó là người xã hội đen, lại còn giết người nữa...?"
"Mẹ, TV cái gì cũng nói được", Takemichi nhìn mặt mẹ tiều tụy mà hiền lành, "Lời nói đó mẹ có thể tin tưởng được sao?"
"Thật đúng vậy a, ta thấy Mikey đứa bé kia thật rất tốt..."
"Đúng vậy, đúng vậy..." hàng xóm rối rít khuyên nhủ, Takemichi mũi bắt đầu chua xót, may là các bà cũng không có bỏ đá xuống giếng.
"Vậy, Mikey nó thật..." mẹ Take thống khổ lên tiếng, kéo tay Takemichi qua, ở trên mu bàn tay cậu vỗ mấy cái, "Con nói xem đứa nhỏ này làm sao lại đoản mệnh như vậy, thật vất vả mới xuất hiện một người khác, cuộc sống mới chưa được bao lâu a..."
"Mẹ, người đừng như vậy..." Takemichi hết sức nuốt nước mắt trở về cứ như vậy bừng lên, bác gái Lưu cùng đám người khuyên mấy câu, cũng không ở lâu, chỉ đành phải rối rít cáo từ.
Mẹ Take lau nước mắt, đem Takemichi dựa sát trên bả vai của mình, "Điều này cũng coi như là số mệnh đi, mẹ vốn đang tính năm nay đã có thể có cháu bế."
"Mẹ" Takemichi chảy nước mắt, "Có con cùng mẹ còn không tốt sao?"
"Là mẹ không muốn để con một mình đơn độc cả đời như vậy...."
"Mẹ, đừng suy nghĩ, người cũng bảo là phải dựa vào duyên phận mà."
Takemichi tiếng nói mềm nhẹ khàn khàn, hai tay cậu nắm cánh tay mẹ, "Con chỉ muốn cuộc sống sau này của mẹ vui vẻ là được."
------
Kế hoạch thâu tóm Thiên Trúc của Phạm Thiên vẫn chưa thành công, nhưng sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc, tập đoàn Thiên Trúc vẫn dễ dàng đổi chủ, do Chifuyu tiếp nhận, về phần nguyên nhân, trong nội bộ đều rất nhất trí giữ bí mật. Song rất nhiều người vẫn đoán được ngọn nguồn trong đó, khả năng lớn nhất, chính là lúc trước Haitani Ran hút thuốc phiện đã cùng với tình nghi liên quan đến chợ đen.
Cứ như vậy, địa vị Haitani gia càng ngày càng đi xuống, mới vừa trải qua nỗi đau mất con, Raiden sau một đêm tóc gần như bạc trắng, do Ran liên tục yêu cầu mang theo Haitani phu nhân ra nước ngoài cho khuây khỏa đi.
***
Gần thành phố Tokyo, trên đảo tư nhân bốn bề là biển.
Một đoàn phi cơ tư nhân hạ cánh, dẫn đầu đi xuống là người phụ nữ hai tay đặt bên trong áo khoác lông chồn đắt đỏ, từ khí chất thể hiện trên mặt căn bản nhìn không ra tuổi của bà, đôi giày cao 10cm dẫm trên nền đất cứng rắn phát ra tiếng động, bà đi tới cửa lớn, hộ vệ hai bên khom lưng chào, "Phu nhân."
Người phụ nữ đi rất nhanh, mắt nhìn thẳng, gió lạnh kịch liệt thổi bên sợi tóc sau ót bà, một đôi bông tai ngọc bích chiếu sáng rạng rỡ, càng làm nổi bật hơn ánh mắt kiêu ngạo.
Đi tới lầu hai, mấy tên hộ vệ đều đứng ở cửa, "Người đâu?"
"Shin thiếu gia đã gọi bác sĩ tới rồi."
Hộ vệ mở cửa ra, lúc bà đi vào liền thấy bên trong bác sĩ cùng y tá đang thực hiện các biện pháp cứu chữa. Trên chiếc giường lớn giữa phòng, Mikey cởi trần, bả vai bị hai y tá mỗi người một bên đè lại, chất lỏng lạnh như băng đang theo mu bàn tay anh truyền qua dịch quản đi vào trong cơ thể.
Mí mắt bà trực nhảy, cũng không giống như những người bình thường la khóc, bà chẳng qua là dùng tay phải bụm miệng, đang cực lực ẩn nhẫn hạ xuống ánh mắt, lướt qua mép giường đi tới trên ban công.
Thông qua cửa sổ sát đất, liền thấy một người con trai đang mặc quần dài màu đen, nửa người trên áo sơ mi trắng chất liệu rất đẹp, vừa nhìn liền biết của một nhãn hàng nổi tiếng làm thủ công. Anh một tay đặt trên lan can, đầu ngón tay trái đang kẹp điếu thuốc, bà đứng ở phía sau anh, "Shinichiro."
Người đàn ông xoay người, anh có ngũ quan thâm thúy khiến người ta cam nguyện mê muội, lỗ mũi rất cao, môi mỏng đang lúc nhả ra vòng khói, tóc ngắn màu đen như mực, ánh mắt lộ ra khí phách có thể kéo người rơi xuống đáy vực, "Bá mẫu."
Người phụ nữ tháo bao tay xuống, tiếng giày cao lanh lảnh đi tới bên người Shinichiro, đôi môi run rẩy, thật ra nội tâm bà tràn đầy khủng hoảng, nhưng bà chịu đựng không cho phép chính mình đem loại này tâm tình này thể hiện ra bên ngoài trước mặt người khác, "Chuyện gì xảy ra?"
Người đàn ông rít điếu thuốc, "Con cũng không biết, lúc đầu con nhận được điện thoại của Mikey, cho là nó đã sắp xếp xong xuôi đường lui, không nghĩ tới thời điểm hai bên sống mái với nhau, Mikey đã trúng đạn."
Sakurako hai tay nắm thật chặt lan can, "Con của ta từ nhỏ tới lớn chính là từ trong đống người chết luyện ra được, làm sao sẽ bị đối phương chặn đánh như vậy được?" Bà ảo não dùng sức đập xuống, mặt có vẻ giận dữ.
"Bá mẫu, người cũng đừng quá lo lắng."
Bên trong qua thật lâu sau mới yên tĩnh lại, lúc Sakurako cùng Shin đi tới, bác sĩ đã cấp cứu xong, băng gạc đầy máu chất đống ở trên chăn, người phụ nữ sắc mặt lạnh vài phần, "Đem đống băng gạc này lấy ra, Mikey thích sạch sẽ."
Tiếng nói kia không giận mà uy, hai y tá bị làm cho sợ vội vàng dọn dẹp, bác sĩ tháo xuống khẩu trang, ý bảo một gã y tá khác ghim lại vết thương cho Mikey, "Thưa phu nhân, Sano thiếu gia căn bản thoát khỏi nguy hiểm, một phát súng này vốn là nhắm trúng ngực, bởi vì sượt ngang cổ tay, mới không có trực tiếp trúng mục tiêu... Nhưng, bởi vì ngâm ở trong nước sông lâu như vậy, cho nên tôi còn phải quan sát mấy ngày, xem có chuyện gì nữa không."
Tâm Sakurako treo lên lúc này mới hạ xuống, Mikey còn đang ngủ mê man, bà đi tới trước giường, bàn tay mơn trớn mái tóc bạch kim của anh, rồi theo gương mặt của anh, cổ, xương quai xanh, mãi cho đến bộ ngực anh.
"Ở đây, có thể lưu lại vết sẹo lớn không?"
Bác sĩ sợ hãi, "Vết sẹo không có gì đáng ngại, sau này có thể phẫu thuật thẩm mỹ."
Sakurako thu hồi lại thương tiếc trong mắt, thanh âm cũng lạnh rất nhiều, "Không cần làm, để cho nó nhớ lần giáo huấn này, đem tính mạng treo trên họng súng người khác như vậy, nó mất nửa cái mạng đã là nhẹ."
Shinichiro không khỏi ngẩng đầu, người phụ nữ này, tâm địa từ trước đến giờ là vừa lạnh vừa ngoan cố, cho dù đối với con ruột của mình cũng không ngoại lệ.
"Bá mẫu, người đi về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có con rồi."
"Shin, lần này làm phiền con rồi" Sakurako phất tay để cho người ở trong nhà lui xuống.
"Ta là thấy nó cánh cũng đủ cứng rắn mới cho ra ngoài bay nhảy một mình, không nghĩ tới lần này ngã thảm như vậy, ta muốn biết vấn đề nằm ở đâu."
------
Mikey ngủ mê thật lâu, cảm giác mình giống như là lơ lửng ở trên mặt biển, một phát, lại bị sóng đánh vào ngã nhào, thân thể như bị tảng đá áp đến đáy biển, anh liều mạng giãy dụa, cố gắng muốn đem đầu lộ ra khỏi mặt nước.
Anh thấy một đứa bé đứng ở trước mặt mình, bộ dạng nhiều lắm là sáu bảy tuổi.
Tóc ngắn màu đen, đôi mắt lộ ra thâm trầm không giống như những đứa bạn cùng lứa. Bên cạnh còn có đứa nhỏ khác, bất quá cũng chỉ là bộ dạng mười mấy tuổi, người đàn ông đi ủng bộ dạng hung hăng, dùng đầu roi gõ mặt bàn, "Bắt đầu."
Mikey biết, đây là huấn luyện tháo lắp súng, đứa nhỏ kia vài động tác nho nhỏ đã thuần thục nhanh nhẹn, bất quá thời điểm vừa định cài đặt một khối linh kiện, trong tay buông lỏng xuống, linh kiện lớn nhỏ rơi xuống mặt đất, chờ anh khom lưng nhặt lên, tốc độ đã chậm lại trở thành người cuối cùng.
Anh mím môi, đem súng thả vào trên mặt bàn. Cặp tay kia không có rụt về lại.
Người đàn ông không một chút lưu tình, trong tay nắm giữ roi, hắn vụt roi vào tay đứa bé hiện hai lằn rướm máu, mu bàn tay lập tức liền sưng, "Sano thiếu gia, người phải hiểu được hiện tại động tác sai sót, tương lai có thể có sẽ là vết thương trí mạng của người."
Sau đó ông đưa tay rút về để sau lưng, tay của anh bây giờ rất đau, nhưng ở trước mặt lão sư là không thể rơi lệ, "Vâng."
Nơi này là trụ sở huấn luyện bí mật, bình thường người ngoài không vào được.
Lúc ăn cơm trưa, bé trai cùng người khác cũng cách khá xa, anh một câu không nói, chẳng qua là nhai lấy thức ăn nhạt nhẽo trong miệng. Trên đỉnh đầu, đèn phát sáng vĩnh viễn làm cho người ta phân không rõ bây giờ là ban ngày hay là ban tối, anh muốn đi ra ngoài, không muốn lưu lại ở nơi giống như địa ngục này nữa.
"Phu nhân–" cách đó không xa, truyền đến thanh âm cung kính.
Hắn quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy một người phụ nữ đang đứng ở ngoài song sắt, vệ sĩ mở cửa cho bà, lúc bà tiến vào, mọi người đều ngừng lại động tác trong tay cùng bà chào hỏi.
Bên trong đôi mắt hắn lóng lánh, bỏ lại bát đũa chạy thật nhanh tới, "Mẹ, mẹ——"
Anh bổ nhào về trước nhưng người phụ nữ cũng không nhiệt tình khom lưng ôm anh, hắn ôm lấy eo bà, "Mẹ, con muốn trở về, con không muốn ở chỗ này, nơi này tối quá..."
"Cái loại không có tiền đồ!"
Trên mặt người phụ nữ nhớ nhung ban đầu trong nháy mắt tiêu tán, bà dùng sức kéo hai tay hắn ra, "Tương lai ngươi là người thừa kế gia nghiệp, tại sao có thể nói những lời như thế này?"
Hắn biết mẹ tức giận nhưng anh thật không thích cái chỗ này, "Mẹ, con không muốn cái gì gia nghiệp, con chỉ muốn ở cùng ba mẹ..."
Lúc bà vung tay lên, hắn đứng không vững, lảo đảo mấy cái ngã xuống nước bùn trên mặt đất, ánh mắt của bà rơi vào trên mu bàn tay hắn, "Mikey, con đã làm ta thất vọng. Lần sau nếu tiếp tục làm không tốt, ta liền để cho lão sư phạt nặng con, cũng không phải là roi đơn giản như vậy nữa."
Bà đứng dậy muốn đi nhưng hắn nhanh chóng bò dậy, lần này không có cầu khẩn, cũng là tay nhỏ bé níu lấy góc áo của bà, anh giương lên sắc mặt yếu ớt, ánh mắt quật cường mà nhìn về trước bà. Trong mắt của bà, không phải là không có thương yêu, nhưng bà biết rõ mình không thể mềm lòng, dùng sức đẩy hai tay hắn, sau đó cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi trại.
Hắn liền kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt đen trong có nước mắt trực trào, nhưng anh không khóc, đôi môi mím lại, hàm răng cắn chặt, thật sự không nhịn được, cũng không để cho nước mắt kia rơi, giơ cánh tay lên dùng sức lau.
Mikey cảm giác mình đã chìm vào đáy biển, anh bị ngạt quá lâu, cảm giác được thiếu dưỡng khí, trong nháy mắt dùng sức hô hấp, mở hai mắt ra.
"A, đã tỉnh——"
"Khụ khụ——" Mikey khó khăn nheo lại con ngươi, đồng thời kịch liệt ho khan, nơi trái tim như bị xé nứt, cả khuôn mặt anh cũng đau đớn nhăn lại.
Mấy người chia ra vây tới đây, Sakurako phía trên có lo lắng, trong miệng cũng không tha cho hắn, "Giờ mới biết đau sao? Không để cho ta bớt lo."
"Mẹ" Mikey chân mày chau lên, vừa mới tỉnh lại, khó chịu muốn chết.
"Con nói xem, ngang nhiên bị người khác nhắm ngay tim, con lúc ấy đang làm cái gì vậy? Làm sao ngay cả thời gian phản ứng cũng không có..."
"Ai u" Mikey ngại bà làm phiền, nghiêng gương mặt tinh xảo qua, "Mẹ đừng nói ầm ĩ được không, con muốn cho tai thanh tĩnh chút."
Bà liền ngồi xuống ghế bên cạnh, đây chính là mẹ hắn, con gái một của gia đình xã hội đen, trong bóng tối, bọn họ có một vương quốc thuộc về mình, bà biết, muốn tồn tại được trong thế giới này cái chính là giữ được mạng của mình. Cho nên thời điểm những đứa trẻ cùng lứa đang chơi đùa, Mikey đã phải học làm sao từ trong đống người chết mà trèo lên. Lúc anh sáu tuổi liền biết tháo lắp súng, những thứ giao dịch trong thế giới ngầm, bao gồm buôn lậu, thuốc phiện, anh lại càng mưa dầm thấm đất. Trong nhà có nhiều mối làm ăn bên ngoài, thì cũng là cha của anh xử lý, bao gồm cùng thương giới chính giới giao tiếp, đều rất thành thạo.
Cho nên, dường như không ai có thể đoán được Sano gia rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.
"Ta nghe nói, con lâu nay tại Ngự Cảnh Uyển nuôi một người con trai phải không? Cậu ta bây giờ đang ở đâu?"
Mikey khuôn mặt tuấn tú quay sang hướng khác, sắc mặt tái nhợt bắt đầu phát ra xanh mét, "Mẹ phái người theo dõi con?"
"Mẹ chỉ là muốn xem người con nuôi bộ dạng như thế nào, cậu ta không xứng với con, nếu chỉ là vui đùa một chút..., ta nửa câu sẽ không nhiều lời."
Mikey nằm ở trên giường khó có thể nhúc nhích, nếu là đổi lại lúc trước, anh đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi, "Chuyện của con mẹ đừng quản."
"Cứng đầu!" Sakurako đập mạnh góc giường, đứng dậy rời đi cũng không quay đầu lại.
Mikey sớm quen với cái bộ dáng này của bà, anh lười phản ứng, hai đầu lông mày vẫn có thất vọng đang chảy tràn ra tới. Đây chính là mẹ anh, cho dù anh gặp nguy hiểm đi nữa, dù ở thời khắc sinh tử thế nào đi nữa, bà đều là không nói ra một câu quan tâm.
"Thật ra thì bá mẫu nói cũng đúng, chuyện lần này, thật có liên quan đến người con trai đó?"
Shinichirou hai tay khoanh trước ngực đứng ở đầu giường anh, "Bằng không bằng thủ đoạn của cậu, như thế nào lúc bị bắn trúng, ngay cả thời gian tránh né cũng không có?"
Mikey muốn xê dịch nửa người dưới, nhưng vết thương đã làm anh đau đến thấu tim, "Shin, lần này tôi nợ anh một ân tình."
Lúc biết mình trúng đạn, Mikey liền biết mình dữ nhiều lành ít, anh thậm chí không nghĩ còn có thể sống, nhưng khi anh lần nữa mở mắt, lúc thấy cả phòng đầy người là anh biết ông trời không thu lại anh, đưa anh trở lại.
"Này, đây là từ trong quần áo cậu lấy ra." Shinichiro đem cái bao da kia vứt xuống trước người Mikey, anh giơ tay phải lên, khó khăn đem nó mở ra sau nhìn, tấm hình kia ngâm nước, nhưng như cũ có thể thấy rõ ràng nét mặt nghiêng điềm tĩnh của Takemichi.
Mikey cho là anh hiện tại có thể vung tay đem nó bỏ đi, lúc muốn động thủ, ngón tay cũng đã trước một bước bóp chặt ví da. Đem nó dùng sức nắm trong lòng bàn tay.
"Qua một thời gian anh sẽ đi tới Tokyo tiếp nhận chuyện làm ăn bên kia, anh sẽ thay cậu tra rõ ràng chuyện này."
"Tôi và anh cùng nhau trở về."
"Cậu điên rồi phải không? Hang ổ đều bị cảnh sát dò xét còn trở lại sao?"
"Đường dây ở Tokyo không có mất." Mikey khẩu khí suy yếu, con ngươi màu đen liếc hướng tấm ảnh chụp kia.
"Đồ đạc của tôi chính tôi sẽ đích thân lấy về, chỉ có điều muốn tìm hiểu ngọn nguồn, cần chút thời gian."
"Cậu đi nói với bá mẫu đi, nghe khẩu khí của bà, bà hẳn là sẽ để cậu đi đến một nơi khác làm ăn."
"Em đã không phải là đứa bé sáu bảy tuổi như ban đầu rồi." Mikey sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, nói nhiều lời như thế đã tiêu hao quá nhiều thể lực của hắn, hắn lần nữa ngủ thật say.
Vốn dĩ, tất cả mọi người cho là sẽ không còn gì đáng ngại, ai ngờ đến Mikey nửa đêm liền sốt cao. Bác sĩ đã tiêm thuốc hạ sốt nhưng vô dụng, ông ta lật mí mắt anh lên, có thể kết luận anh bị nhiễm trùng.
Sau nửa đêm Mikey giãy dụa lợi hại, tấm vải màu trắng quấn quanh bộ ngực cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hai y tá chia ra ôm vai của anh, nhưng hắn khí lực rất lớn, các cô căn bản ép không được.
Shin xắn ống tay áo lên, hai tay ấn chặt xương quai xanh của anh, "Mẹ kiếp, cái này không giống nhiễm trùng, hắn đến tột cùng bị cái gì?"
Bác sĩ quan sát phản ứng của anh, xoa một chút mồ hôi lạnh, "Theo tôi thấy, Sano thiếu gia hình như là bởi vì nhiễm trùng khiến cho độc thuốc phiện phát tác."
"Cút!" con ngươi Shin bén nhọn quét về phía ông, con ngươi tối tăm không lường được, "Nó không thể nào hút thuốc phiện."
"Shin thiếu gia, bộ dáng này của Sano thiếu gia thật rất giống, nếu chỉ là nhiễm trùng bình thường không khó xử lý, hiện tại..."
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Shinichiro giọng nói tràn ngập cảnh cáo, "Chữa không được ta liền bắt ngươi mổ ra, còn nữa chuyện hắn hút thuốc phiện không được phép tiết lộ nửa chữ ra bên ngoài, ngay cả phu nhân cũng không thể nói, hiểu chưa?"
"Được... tôi hiểu rồi."
Mikey đã hôn mê, Shin đứng dậy, chuyện này nếu để Sakurako biết, nói không chừng có cãi nhau mà trở mặt cũng nên.
Anh tin tưởng Mikey, tính tình của nó, không thể nào đi đụng loại thuốc phiện này.
———
Cuộc sống trở về bình thường, Takemichi bắt đầu đi ra ngoài một lần nữa tìm việc làm.
Khi về nhà trải qua hành lang, vừa vặn gặp mấy bác gái đang ngồi cùng một chỗ dệt áo lông, "Michi về rồi à."
"Vâng, các bác đều đang ở đây cả sao."
Takemichi dừng chân lại, "Các bác có khỏe không ạ?"
"Khoẻ khoẻ, trời cũng tối rồi, mau trở về đi thôi, mẹ cháu vẫn chờ cháu còn chưa ăn cơm đâu."
"Dạ, cháu xin phép" Takemichi mỉm cười rồi bước đi.
Bác gái Lưu khẽ thở dài, "Haiz, đứa nhỏ này kể từ khi Mikey đi, nó cũng chưa từng cười, các bà xem một chút sắc mặt mới vừa rồi, bên trong đôi mắt cũng là trống rỗng."
"Cũng không phải vậy sao?" bên cạnh mấy người hưởng ứng nói, "Nhà Take thật đúng là... lắm tai nạn a."
Takemichi về đến nhà, sau khi ăn cơm xong ngồi ngốc ở bên trong phòng không có đi ra ngoài. Cậu tìm được chỗ làm cách nhà không xa, trong tiểu khu ở ngay dưới lầu nhà cậu có vệ sĩ theo dõi, cậu biết đó là Izana không yên lòng, an bài người bảo vệ bọn họ.
Tin tức về Mikey mặc dù đã cách mấy ngày, lại như cũ ùn ùn kéo đến, đưa tin không biết chán, tin tức đã nói đội cứu hộ đã chặn lại cửa sông, nhưng liên tục mấy ngày vớt vẫn không có nhìn thấy thi thể anh.
Takemichi tựa vào cửa sổ, cậu mơ hồ có loại ảo giác, thật giống loại cảm giác hít thở không thông trước đây, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời khỏi cậu.
___End chương 120___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com