Chương 134: Thân tâm hợp nhất
Hít sâu một cái, mới phát hiện bản thân lại hồi hộp như vậy.
Hai tay Takemichi lại lần nữa vỗ vỗ trên gương mặt nhỏ nhắn, cậu mang dép đi đến cửa phòng tắm, vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy trước mặt mình bị Mikey chắn ngang.
Takemichi giật bắn người, tầm mắt rơi xuống giữa xương quai xanh anh, cậu không tiếp tục ngẩng lên, mà là chậm rãi nhìn xuống dưới, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng, bụng dưới, còn có...
Mặt nóng rực lên tức thì, "Sao anh không mặc đồ."
"Em tắm rửa thích mặc quần áo sao?"
Sau lưng Mikey, quần áo quăng lung tung dưới sàn nhà, quần lót màu đen thì bị đá xuống bên chân, anh đứng chặn trước cửa, càng làm cho Takemichi khó dời đi nửa bước.
Người đàn ông chính là muốn cho cậu xem thử, dục vọng trong anh đã bị khơi dậy.
"Ừm, vào trong đi."
Mikey kéo cậu ra khỏi phòng tắm trước. Takemichi khom lưng nhặt hết quần áo của anh lên, cậu ngồi trên mép giường sấy khô đầu tóc, hơi gió ấm thổi bên tai phù phù, vừa nhột lại vừa khó chịu.
Lúc người đàn ông đi ra, so với lúc nãy đã đàng hoàng hơn nhiều, đang quấn khăn tắm, nhưng vẫn để lộ ra hình ảnh như ẩn như hiện. Thật ra Takemichi cũng nhìn quen rồi, chỉ là từ trong đáy lòng đã cho rằng, lần này và những lần trước kia đều không giống nhau. Mikey thì ngược lại sắc mặt tự nhiên, thân thể dựa lên giường, gối đầu lên trên đùi Takemichi.
Cậu đang sấy tóc cho anh, những ngón tay trắng nõn xuyên qua những sợi tóc đen nhánh của người đàn ông. Mikey nghiêng người, cánh tay giữa lúc bất tri bất giác liền vòng qua giữ lấy eo Takemichi.
Ngón tay vuốt xuôi theo mái tóc anh vài cái, "Xong rồi."
Đôi mắt Mikey trước đó nhắm nghiền liền mở ra, ham muốn bên trong đã rạo rực như thiêu như đốt, anh chế trụ eo Takemichi kéo cậu lên giường. Cậu không mặc đồ ngủ, mà mặc áo choàng tắm, chỉ cần cởi bỏ dây lưng là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong không sót cái gì.
"Tắt đèn đi."
Mikey ngẩng đầu đang vùi trong cổ cậu lên, bên miệng nâng lên đầy mê hoặc, "Mặt của anh có khó nhìn đến mức không thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy không?"
Takemichi nằm ngửa người trên chiếc giường lớn, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, "Không phải, em sẽ không được tự nhiên."
Bàn tay Mikey nắm lấy ngón tay của cậu, đem hai tay cậu áp lên đỉnh đầu, "Nhưng anh muốn yêu em như vậy, xem em đang nở rộ dưới thân anh, rốt cuộc là bộ dạng là như thế nào."
Hai mắt người đàn ông tản ra ánh sáng rực rỡ, trong tình cảnh cảm xúc phức tạp của chính mình, đầu ngón tay anh ở bên hông Takemichi xoa thành vòng tròn, khiến cả thân dưới cậu rùng mình run lên.
"Anh không đứng đắn." Cậu mắng anh, trong khi miệng lại cười mỉm. Cũng không biết là bị chọc cười, hay là gì khác..
Cánh tay khác của Mikey đi vào giữa chân của cậu, ngón tay theo đó thâm nhập vào. Takemichi chỉ nghe thấy hơi thở vùi trên cần cổ càng thở ra nặng nề, thở gấp gáp, hình như là vật gì đó được buộc quá chặt, sắp nổ tung. Người đàn ông chậm rãi động đậy vài cái, rút ngón tay ra, nụ cười nơi khóe mắt cố ý kéo ra, cánh môi cong lên nghiêng một bên. Takemichi giống như là dự liệu trước được miệng anh sẽ nói ra những lời không đàng hoàng, vội vàng bịt miệng anh, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.
Mikey cắn nhẹ lòng bàn tay cậu, Takemichi thấy nhột, buông ra.
"Micchi, nhìn nè... Em động tình rồi."
Anh đưa tay sờ vào nơi đang cương lên của Takemichi, anh vẫn còn nể mặt cậu, đã đổi lấy một từ nho nhã như vậy để hình dung.
Takemichi dứt khoát đưa tầm mắt ra nơi khác, Mikey liền quay mặt cậu lại. Lúc anh hôn môi cậu, luôn không để cho cậu tránh né. Bàn tay người đàn ông xuyên qua eo đặt tại mông khiến cậu càng dính sát lại gần mình hơn.
"Micchi, ôm chặt anh..."
Hai tay Takemichi ôm cổ anh, lúc anh đi vào, bởi vì phấn khích nên lấp đầy vô cùng, mỗi một nơi, mỗi một điểm ma sát đều là sự giao hợp vào nơi tận sâu trong tâm hồn. Cậu thử tiếp nhận anh, Takemichi có thể cảm giác được sự run rẩy của người đàn ông, sự run rẩy đó vùi thật sâu vào trong cơ thể cậu, khiến cậu dường như kêu lên thành tiếng.
Khi người đàn ông luật động, lồng ngực áp xuống, Takemichi chỉ cần mở mắt ra có thể trông thấy vết sẹo lớn bằng ngón tay cái đó. Nó đã được khắc trên người Mikey, cậu chỉ cần đối diện với anh, thì không thể không cùng đối diện với nó.
Hai tay cậu vòng qua sau lưng anh, mười ngón tay đan chặt, lúc ưỡn người lên, những sợi tóc cũng theo đó mà nhẹ tung lên. Takemichi vùi mặt vào trước ngực Mikey, môi trái tim khẽ mở, đầu lưỡi hôn lấy miệng vết thương dữ tợn kia.
Một cơn nóng nóng hổi xé da thịt, đi thẳng vào tim, hai tay người đàn ông chống bên hông Takemichi, động tác anh dừng lại, da thịt trước ngực căng lên.
Cái đầu nho nhỏ đang căng lên trước ngực anh, cũng không biết là một động tác vô ý của cậu, đều là đang châm ngòi thổi lửa. Nơi cổ họng Mikey thoát ra tiếng gầm nhẹ, ôm Takemichi trực tiếp đè lên giường, ga giường dưới thân bị vặn ra từng nếp gấp vặn vẹo bất quy tắc. Anh phát giác ra ngực có chút đau, hàm răng bén nhọn của Takemichi cắn nhẹ một cái vào trước ngực anh, lúc ngẩng đầu lên, bóng đen trên đỉnh đầu áp xuống, bị anh đè xuống đoạt lấy hơi thở.
"Nhẹ chút, được không?"
"Không được..."
Hai tay Mikey bóp chặt bên đùi Takemichi, ép mở ra hai bên, anh dường như không vào hoàn toàn, cho đến khi qua một lúc lâu sau, cậu thấy anh trước sau cũng không nhúc nhích, lúc này mới đẩy nhẹ một chút.
Mikey lùi ra, xoay người nằm vật xuống bên cạnh Takemichi, đôi mắt nhắm chặt, mà ngay cả toàn bộ gương mặt tuấn tú đều cảm giác như đang căng ra.
Cậu cũng thấy toàn thân dường như rã rời, nằm đó không thể nhúc nhích, ga giường dưới thân đã thành một mảnh bừa bãi, ai cũng không còn sức đâu mà để ý đến nó. Sau khi Mikey lấy lại hơi thở, mới đưa một cánh tay khoác lên ngang eo Takemichi, anh kéo cậu lại hướng của mình, đôi mắt như quyến rũ lúc này mới mở ra, "Thoải mái không?"
Takemichi quay mặt đi, nhặt chiếc chăn bị đạp văng xuống đất lên, vừa muốn đắp đã bị Mikey vén lên.
"Anh làm gì thế?"
"Làm em đó....."
"Bụp....." Takemichi đem cả chiếc chăn che mặt người đàn ông, "Trong miệng không có một câu tốt đẹp nào cả."
Khóe miệng Mikey cong nhẹ, trên mặt có nét thư giãn sau khi lười biếng, anh thong thả ung dung đem chăn kéo ra, một gương mặt điên đảo chúng sanh gối lên trước ngực Takemichi, "Trong miệng anh toàn là những lời tốt đẹp, em còn muốn nghe không?"
Không chút nghĩ ngợi cậu liền bịt lấy miệng anh.
Mikey đưa tay kéo lòng bàn tay của cậu ra, ngón tay mảnh khảnh của Takemichi rút lại. Mikey cắn nhẹ vài cái lên mu bàn tay cậu, "Micchi, em thoải mái thật không?"
Người đàn ông ngẩng đầu lên, cánh môi cong lên, ánh mắt cậu đối diện với cặp mắt đen láy kia, tự nhiên không chịu trả lời. Mikey nhìn ra cậu đang xấu hổ, vùi đầu ở trước ngực Takemichi khẽ hôn, "Chuyện này có gì mà mắc cỡ, ân ái, đương nhiên là muốn anh sảng khoái, em cũng thoải mái mà."
"Manjiro" Qua một hồi lâu sau, mới nghe được giọng nói của Takemichi như truyền tới từ trong hư vô.
Takemichi đã từng nói, những người khác đều gọi anh là Mikey, cậu không thèm.
Takemichi đã không kêu biệt danh của anh, cái cảm giác có thể kéo dài khoảng cách đó cũng đã biến mất, Mikey ngồi dậy, kéo cậu về hướng mình, "Sao vậy?"
"Rời khỏi một năm, anh đã sống như thế nào vậy?" Takemichi trước giờ chưa từng hỏi qua, cậu chính là cố ý không hỏi, cậu biết trong khoảng thời gian một năm đó, Mikey khẳng định là sống không được tốt, rất không tốt.
Người đàn ông cũng trở nên trầm mặc, thật lâu sau, mới đưa cánh tay của mình đưa ra trước mặt Takemichi, chỗ cổ tay có một vết sẹo là một đường chéo, "Lúc trước, chính là lúc anh để điện thoại xuống đỡ lại, đường đạn đi trật, nếu không anh đoán là mình đã thật sự mãi mãi nằm ở dưới đáy biển lạnh lẽo kia."
Takemichi nhìn vết sẹo trước mặt, ngoại trừ thấy chướng mắt, thì nhiều hơn chính là sợ hãi, một cảm xúc lan tỏa khó có thể nói rõ thành lời. Hai tay cậu dùng sức vòng qua ôm lấy eo Mikey.
Người đàn ông cầm tay phải của cậu, đem tay cậu đến cạnh tai trái của mình, để cho cậu sờ lên chiếc bông tai đó, "Lúc đó, tay súng bắn tỉa ngắm thẳng vào anh đã bị phát hiện ra, nhưng anh vẫn không né tránh..."
Năm ngón tay Takemichi thu lại muốn rụt về, lại bị Mikey cầm lấy, "Micchi, chuyện này không thể trách em, những người đó đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi, cái chết của Rindou anh đã tự ôm hết lên người mình, thì nên nghĩ đến là sẽ có ngày này. Anh tuy là trước đó đã có chuẩn bị, nhưng cuối cùng là do chính mình chậm mất một bước..."
"Không, nếu không phải là cuộc điện thoại đó của em, Manjiro, em lúc đó giống như điên rồi vậy chỉ muốn anh đền mạng."
Takemichi đưa cả mặt vùi trước ngực anh, vuốt ve vết sẹo đã kết vảy, "Cho đến sau khi nghe được tiếng súng, cả người em như chết lặng đi, thời gian rất lâu sau đó cũng không thể phản ứng lại được. Em tự hỏi mình, anh thật sự đã chết rồi sao? Nếu đã chết rồi, tại sao em lại phải khóc, tại sao không cảm thấy được chút gì gọi là vui vẻ, ngược lại, cả trái tim trống rỗng, như là đã đánh mất một thứ gì đó, mãi mãi cũng không tìm lại được nữa..."
Takemichi từ trước đến giờ không để mình nhớ lại chuyện lúc đó, tận sâu trong cậu đã cảm nhận được nỗi đau, nhưng lần lượt đều gượng ép chính mình, cậu không làm sai, anh ta chết rồi, cậu mới được giải thoát.
"Một năm qua, anh thực sự sống rất khổ sở."
Mikey khẽ thở dài, đem cằm tựa lên đỉnh đầu Takemichi, "Anh tự hỏi mình, có phải anh yêu em còn chưa đủ hay không, bằng không, em tại sao lại có thể nhẫn tâm như vậy. Khi em nói cho anh biết, em đã mang thai con của anh, anh lúc ấy thật sự rất hạnh phúc. Anh thậm chí thuyết phục chính mình, có thể mặc kệ sự phản bội của em, anh có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần chúng ta tiếp tục sống thật tốt, nhưng mà em lại nói, bỏ đứa con rồi... Lúc anh tỉnh lại, cảm thấy cả cơ thể này không còn là của mình nữa, trong lòng anh thầm nghĩ, chờ sau khi trở về, anh nhất định phải một lần nữa tìm được em. Lần này, cho dù là anh có xuống địa ngục nữa thì cũng phải kéo em xuống theo làm đệm lưng. Nhưng mà.."
Người đàn ông lắc đầu, giọng có chút tự giễu, "Anh đã quên mất, anh tuy là nói muốn em sống không bằng chết, nhưng lại quên mất, tình yêu sâu đậm trong tim anh vẫn còn, anh không xuống tay được, kỳ thật, mỗi lần đến cuối cùng thì người bị giày vò lại là bản thân anh..."
Takemichi qua thật lâu cũng không nói gì, Mikey đẩy đẩy đầu cậu, cậu lại bất động trước ngực anh không nhúc nhích, anh dùng sức kéo cậu ra, lúc này mới phát hiện nước mắt cậu đã rơi đầy mặt.
Khóe miệng người đàn ông kéo ra, đắp chăn lên vai cậu, "Không phải là đều đã qua rồi sao? Nếu mà muốn khóc, chi bằng giữ lại chút sức lực, bù đắp lại cho anh đi."
Cậu nức nở vài cái, lúc ngẩng đầu lên, mắt mũi đều hồng hồng, "Người nhà của anh... cũng hận em chết được phải không?"
Mikey giơ bàn tay lên lau nước mắt của cậu đi, "Họ sẽ không biết chuyện này, hơn nữa, cho dù là biết rồi, cũng chỉ cho là anh tự chuốc lấy xui xẻo."
Takemichi không ngờ tới anh sẽ trả lời như vậy, "Anh nói em nghe chút, người nhà của anh tốt không?"
Mikey tựa vào trán Takemichi, "Không lâu nữa em sẽ được gặp." Anh hình như không muốn nói nhiều, lúc nhắc tới nhà, cũng không có cảm giác ấm áp như Takemichi vẫn nghĩ.
"Em thì sao, anh chỉ thấy mỗi bác gái, Micchi, trong nhà em không có ai khác nữa sao?"
"Mẹ chưa từng nói với em, nhưng em biết, bọn em không phải là người Tokyo. Em từ nhỏ chưa từng gặp ba, nhưng mà có hình chụp lại, bà nói, tên ông ấy là Hanagaki Tokuda, còn cho em xem qua giấy kết hôn của họ. Mẹ em nói, nhà Hanagaki là một gia tộc lớn, cho nên từ nhỏ bà đã dùng rất nhiều quy tắc để dạy em. Bà lao động cực nhọc, điều gì cũng muốn lo cho em được tốt nhất. Hơn nữa, từ trước tới giờ mẹ không chịu dọn khỏi nhà, cho dù là lúc em theo Izana ra ngoài trốn anh, bà cũng còn nhờ mấy bác gái thân thiết thường xuyên trông chừng nhà, em biết, bà đang chờ người. Nhiều năm như vậy em vẫn không hiểu được, nếu Hanagaki gia thật sự được như lời mẹ nói, là gia tộc lớn, hơn nữa họ lại kết hôn rồi, vậy tại sao ba đi rồi, em cùng mẹ sao còn ở Tokyo. Hơn nữa đã hai mươi năm qua, cứ cho là lúc đó thất lạc đi, nếu như ông muốn tìm, dễ như trở bàn tay, bọn em vẫn luôn ở đó mà."
"Hanagaki Tokuda?" Miệng Mikey khẽ nhẩm lại, nhưng hình như cũng không quen.
"Ban đầu, hàng xóm trong khu đều không thể hiểu được, nói xấu sau lưng, em là con riêng, từ trước đến giờ mẹ chưa bao giờ để cho em chịu thiệt thòi. Bà cây ngay không sợ chết đứng đưa ra giấy kết hôn, từ đó về sau, những bác gái đó đều rất quan tâm bọn em, hơn hai mươi năm qua giống như người một nhà vậy. Ai cũng biết, mẹ em không dễ dàng nhất."
"Yên tâm đi, chỉ cần ông ấy còn sống, anh nhất định giúp em tìm được ông ấy."
Mikey vuốt tóc cậu, thích mặt đối diện sát mặt với cậu, Takemichi đưa tay ôm lấy cổ anh, nói rất nhiều rồi lại cảm thấy mệt, nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã ngủ mất.
———
Tản sáng lúc tỉnh dậy, ánh mặt trời rất ấm, đáp trên lông mi rậm rạp, có một tia vàng óng ánh rất nhỏ. Vị trí bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu, Takemichi mặc áo ngủ vào, sau khi tìm một vòng trong phòng, mới phát hiện Mikey đang ôm máy tính ngồi ở trên sân thượng.
Cậu rón ra rón rén đi tới, do đi chân không, cho nên mỗi một bước đi, đều hiện lên một dấu chân mờ mờ ở trên sàn nhà, không được bao lâu, chỉ vài phút là tan đi. Takemichi đi đến sau lưng Mikey, ánh mắt của anh chuyên chú, không phát hiện ra.
Cậu dang hai tay, giống như là duỗi người vậy từ phía sau lưng ôm chặt lấy cổ người đàn ông, "Sớm vậy?"
Tiếng nói trầm trầm, mang theo chút hơi ngủ, mặt cậu nhẹ nhàng cọ trên cổ anh.
"Đúng lúc có việc gấp phải xử lý chút."
"Ừm" Takemichi không hỏi gì cả, lười nhát ngáp một cái, "Em đi chuẩn bị bữa sáng."
Mikey gật đầu, Takemichi đứng dậy đi vào hướng phòng ngủ, người đàn ông chống cằm, ánh mắt lén nhìn bóng lưng cậu thoải mái tự do, khóe miệng của anh cũng bất giác cong lên, được cậu yêu, hẳn là một chuyện hạnh phúc nhất đời.
"Micchi."
"Hửm?"
Mikey gập máy tính lại, "Mẹ anh vừa rồi gọi điện thoại, nói đến Ngự Cảnh Uyển đón năm mới, đến lúc đó đón mẹ em tới cùng luôn nhé, vừa đúng lúc, anh muốn để mọi người gặp mặt."
___ End chương 134 ___
Soft ngang cái hỏng quen ))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com