Chương 14: Đêm mê hoặc
Giọng nói xa lạ, xa lạ giống như nơi cấm địa này. Tay Takemichi dừng lại giữa không trung, toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngực cảm thấy khó thở, mặt cậu tái nhợt, tràn ngập khiếp sợ, qua một lúc lâu mới run run hỏi:
"Anh, anh là ai?"
Người đàn ông kia mặc áo tắm ngồi ở mép giường, mắt nhìn chằm chằm ly rượu trên tay, trong bóng tối, Takemichi không nhìn thấy ánh mắt lúc này của anh ta chứa đầy thù hận, lạnh lẽo bao phủ, anh ta nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, đôi mắt thâm thúy lộ rõ nét u ám:
"Cút!"
Run rẩy nhặt lấy hợp đồng, Takemichi đứng lên, hỏi lại một lần nữa:
"Anh, rốt cuộc anh là ai?"
Không khí lại rơi vào trầm mặc, loại cảm giác này, khiến Takemichi nhớ đến thời điểm một năm trước đây, lúc cậu lo lắng đứng ngoài cánh cửa quyết định sự sống chết của anh, hi vọng và sợ hãi, mắt cậu từ từ đỏ lên.
"Tôi?" Người đàn ông kia cười lạnh:
"Tôi chẳng qua là ông chủ bí ẩn của Cám Dỗ." Câu trả lời không lộ ra một chút manh mối.
"Không, anh sẽ không chỉ có như vậy."
Takemichi khẳng định, giọng nói vì kích động mà nâng cao.
"Lúc này, khách của cậu đang tìm cậu đấy."
Người đàn ông kia đặt ly rượu lên bàn, tiếng động lạnh như băng, sau đó anh ta đứng dậy: "Nếu cậu không đi, đừng trách tôi đổi ý."
Ngữ điệu người đàn ông, từ chối rõ ràng.
Mãi đến khi ra khỏi phòng, rời khỏi Cám Dỗ, bước trên đường cái, bị gió lạnh phả vào mặt, Takemichi tỉnh táo ra một chút.
Trong biển người qua lại, chỉ có mình cậu, lạnh lẽo, cô độc.
Lấy điện thoại di động ra định xem giờ lúc này mới phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, còn chưa kịp nhìn kỹ, di động lại rung lên, cậu liền nghe máy:
"A lô."
"Cậu bé, cậu đang thử thách tính kiên nhẫn của tôi sao?"
Ngữ khí Mikey không hài lòng: "Hay là muốn đổi ý?"
"Lúc nãy vào Cám Dỗ, tôi để điện thoại rung."
"Cậu đang ở đâu?"
Takemichi nhìn xung quanh, nói địa điểm, Mikey không nói thêm câu nào trực tiếp ngắt điện thoại.
Takemichi gọi về cho mẹ, nói đêm nay cậu ngủ nhà bạn, mẹ nghi ngờ hỏi, cậu chỉ trả lời qua loa mấy câu, cậu mệt mỏi, không đủ sức đi ứng phó.
Takemichi ngồi xuống chiếc ghế đá bên vệ đường, phía đối diện là một quán cà phê âm nhạc. Màn đêm, sâu thăm thẳm.
...
Bạn có thực sự quên được mối tình đầu của mình
Nếu có một ngày
Bạn gặp một người có khuôn mặt giống hệt người đó
Là người đó thật sao, còn có thể sao
Đây là vận mệnh khoan dung, hay chỉ là
Một trò đùa khác.....?
...
Ánh mắt lơ đãng của Takemichi khẽ động, lời bài hát trong quán, khiến lòng người cảm động, hiện nay lại trở thành hoàn cảnh của cậu.
...
Chẳng lẽ tình yêu có thể thay đổi?
Nhưng vận mệnh đã không giữ lại người tôi yêu....
...
Những người qua lại trước quán cà phê âm nhạc chỉ trỏ, hai tay Takemichi đặt lên cửa kính, trên tấm thủy tinh trong suốt, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn mờ ảo, bi thương tái nhợt của cậu.
Trên đường cái, một chiếc xe thể thao cao cấp xuất hiện ở khu phố bình dân, thu hút không ít sự chú ý. Mikey nghiêng người, nhìn cậu đứng đằng xa, chỉ thấy một thân ảnh ảm đạm.
"Xì xầm, xì xầm ——"
Takemichi vội vàng lau khô nước mắt, xoay người lại đã thấy Mikey, cậu vội đi đến.
Lúc lên xe, cảm xúc đã bình ổn lại, Mikey thấy cậu khóc đỏ mắt, tâm trạng trở nên khó chịu, đạp mạnh chân ga, rất nhanh, xe đã dừng trước một tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy.
Cửa chính tự động mở ra, xe chạy trên đường lát đá màu, đi qua bãi cỏ, vòng qua một bể bơi ngoài trời, gần năm phút sau mới vào đến gara.
"Xuống xe."
Mikey xuống xe trước, Takemichi cầm lấy túi xách theo sau. Ngôi biệt thự này, hào hoa xa xỉ đến mức cậu không thốt nên lời.
Anh đi qua phòng khách rộng gần trăm mét vuông, lên thẳng tầng hai, Takemichi phải bước nhanh mới theo kịp.
Sau khi mở cửa một phòng trên tầng hai, Mikey đi vào, bắt đầu cởi quần áo.
Takemichi nhìn xung quanh một lượt, phòng ngủ trang trí vô cùng xa hoa cao quý, gam màu lạnh tuy mang đến cảm giác lạnh lẽo, nhưng kết hợp rất hài hòa giữa hai màu đen trắng.
"Cậu muốn tắm không?"
Mikey bỗng nhiên quay đầu lại, nửa người trên đã để trần. Dáng người đẹp đẽ hoàn hảo lộ ra. Takemichi gật đầu, đặt túi xách xuống.
Mikey xoa tay lên tường, bức tường kín mít đột nhiên tách ra, bên trong là một phòng tắm rộng lớn.
"Vào đi."
"Được."
Takemichi bước vào phòng tắm, cánh cửa sau lưng không tiếng động đóng lại, đập vào mắt là một bồn tắm mát xa cao cấp rộng lớn. Cậu cởi quần áo, gấp gọn để một bên.
Không dùng nước nóng, Takemichi đứng trong bồn tắm lớn, để nước lạnh xối thẳng vào người, đến mức không mở mắt ra được. Hai tay ôm lấy thân thể, cậu ngẩng đầu, để nước lạnh hòa tan những giọt nước mắt nóng bỏng.
Sau lưng, đột nhiên áp vào một vòm ngực ấm áp, Takemichi mở to mắt, xoay người.
Ngay tức khắc, nụ hôn nóng bỏng ập xuống, ngang ngược tách môi cậu, lưỡi anh bá đạo luồn vào trong.
Thân thể bất ngờ bị đè ép, Takemichi không kịp phòng bị, trượt chân ngã về phía sau, lưng dựa lên vách tường.
Còn chưa kịp hoàn hồn, Mikey đã áp người đến, một tay ôm lấy eo cậu, làm hai thân thể dính chặt vào nhau, tay kia, di chuyển trên người Takemichi, mang theo tràn ngập dục vọng.
Hai tay khép lại đặt trước ngực anh, Takemichi không thể đáp lại, quá nặng nề.
Ánh mắt Mikey say mê nhìn Takemichi trong lòng chằm chằm, đột nhiên anh dừng lại, Takemichi nhân cơ hội đó hít thở, thân thể lập tức lại bị ôm ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường.
Ga giường lạnh lẽo khiến toàn thân cậu run rẩy, Mikey không nằm đè lên ngay, mà lấy hai viên thuốc ở đầu giường đưa cho Takemichi:
"Uống đi, tôi không thích mặc áo mưa"
Cũng tốt lấy cho cậu một cốc nước. Takemichi ngồi dậy, nuốt hai viên thuốc kia xuống bụng.
Mikey đầy hứng thú nhìn cậu từ đầu tới chân, không bỏ sót một chỗ nào. Hai tay Takemichi nắm chặt ga giường, cũng không che lại.
Mikey vươn tay liền đặt cậu ở dưới thân, nụ hôn nóng bỏng lại tấn công một lần nữa, môi lưỡi giao nhau triền miên không dứt. Dứt ra khỏi nụ hôn nóng bỏng , chiếc lưỡi dần dà liếm từ cánh môi xuống cằm rồi chiếc cổ trắng ngần đó mà cắn ,nút tạo ra những dấu hôn ngân đỏ chót. Một tay từ từ vuốt ve đầu nhũ thỉnh thoảng ngắt nhéo làm Takemichi phát ra những âm thanh gợi tình. Tay anh lần mò xuống dưới rồi ra lệnh cho cậu:
"Dạng chân ra."
Takemichi nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghe theo, Mikey gạt hai chân cậu ra, khóe miệng mỉm cười tao nhã, nhưng lời nói lại rất bỉ ổi:
"Takemichi, cậu thật không thú vị, chẳng nhẽ cậu không biết phản kháng sao? Trò chơi này, quá tẻ nhạt."
Takemichi nghe xong, mắt vẫn nhắm nhưng môi khẽ nâng lên, nói:
"Tại sao phải phản kháng? mỗi người đều đạt được cái mình muốn, rất bình thường."
Động tác của Mikey dừng lại, anh chống người lên, mặt lộ ra vẻ chán ghét, dần dần chuyển sang khinh thường.
"Anh không cần làm ra vẻ thế này, một lần, đổi lấy một cơ hội, không công bằng sao?"
Hai tay cậu ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh, nói thẳng ra, đây không phải là mua bán, mà là trao đổi, Mikey anh có thể kiên trì được bao lâu?
May mắn, ông chủ lớn này, không chỉ có khuôn mặt đẹp, dáng người cũng rất hoàn hảo.
Mikey nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, khinh bạc nhất. Cậu đúng là không giống với những người khác, cậu hiểu được, bản thân mình muốn gì, không hề làm bộ, hơn nữa, còn rất thực tế...
Người như vậy, mới là thông minh nhất.
Mikey cầm một chân cậu, vắt lên hông mình. Dục vọng nóng bỏng đặt ở nơi hậu huyệt, không chút do dự, mạnh mẽ tiến vào không có một sự chuẩn bị, không có bôi trơn...
Đau đớn làm cậu như muốn xé toạc làm đôi.
___End chương 14___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com