Chương 17: Lướt qua
Takemichi cụp mắt xuống, cậu đã nói sự thật, Mikey tin hay không là chuyện của anh, cậu không quan tâm, mặc dù là trao đổi, nhưng, bắt đầu từ khoảnh khắc cậu nằm lên giường của anh, thân phận của hai người đã không thể tồn tại sự ngang hàng được nữa.
Ở trong mắt Mikey, cậu chỉ là một chàng trai anh dùng tiền để chơi đùa, một người chỉ xứng đặt ở dưới thân.
"Tôi đã từng hi vọng, tự mình có thể quyết định được lần đầu tiên của bản thân."
Giọng Takemichi đầy châm biếm, cậu không biết đó là đối với chính cậu, hay là đối với Mikey.
Châm một điếu thuốc, khói trắng lượn lờ, quanh quẩn bên đầu ngón tay, Mikey nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, đôi mắt từ từ híp lại.
Trong người Takemichi khó chịu, không muốn tốn thời gian với anh, cậu đi trước, nhưng mới đi được hai bước, eo đã bị ôm mạnh lấy, bước chân lảo đảo, rồi bị Mikey nhét vào trong xe.
"Anh làm gì vậy?"
Xe đã khởi động, sắc mặt Mikey lạnh lùng, làm ra vẻ xấu xa nhìn Takemichi:
"Trước đây, cậu không nên để cho tôi biết địa chỉ nhà mình."
Cậu né tránh ánh mắt anh, tựa mặt vào cửa kính lạnh như băng, chuyện Mikey muốn biết, cho dù cậu không nói, anh cũng có biện pháp để tìm được.
"Tại sao không phản kháng?"
"Phản kháng không có tác dụng thì chỉ phí sức."
Mikey nghe cậu nói, tâm trạng tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên mềm mại hơn: "Bé ngoan, nên như vậy."
Xuyên qua cửa sổ xe, Takemichi nhìn ra bên ngoài, không hề để ý đến lời nói của Mikey, nếu anh muốn cậu ngoan ngoãn, cậu sẽ giả vờ nghe lời, chỉ mong người đàn ông này, nhanh cút khỏi cuộc sống của cậu.
Ở cửa Cám Dỗ, ánh đèn rực rỡ, Takemichi theo sát phía sau Mikey, lúc vào đến bên trong, toàn bộ không khí nơi đây đã bắt đầu đến cao trào, trên sàn nhảy, các cô gái đã sớm phô bày các tư thế khiêu gợi, không hề kiêng kị.
Phòng bar hạng nhất, anh sớm đã đặt chỗ, vừa mở cửa bước vào, đã có mấy người đàn ông cao lớn nhiệt tình chào đón: "Sano thiếu, anh đến muộn."
Mikey tự nhiên khoác tay lên vai Takemichi: "Đi đón một cậu trai."
Theo lời nói của anh, tất cả ánh mắt cùng lúc dồn về phía Takemichi, trong đó một người ngồi trên sô pha ở bên phải lên tiếng đầu tiên: "Sano thiếu, anh lại đổi tình nhân? Nhưng tại sao khuôn mặt này tôi nhìn có chút quen mắt?"
Takemichi đi theo Mikey ngồi vào ghế sô pha ở giữa, nhân cơ hội đó, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa nói chuyện, dường như không có một chút ấn tượng.
"Trước đây cậu ấy làm việc ở nơi này, tất nhiên là quen mặt." Mikey trả lời thẳng thắn.
Người đàn ông kia nghe anh nói xong, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, dù sao hiện nay cậu cũng là người của Mikey, đối với kiểu nói chuyện như vậy, Takemichi đã sớm quen thuộc, đang định không để ý, một khuôn mặt đẹp trai đã sáp lại, ánh mắt xấu xa nhìn cậu hỏi: "Trước đây anh ta từng chọn cậu sao?"
Người đàn ông ngồi ở sô pha bên phải mặt đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu, Takemichi thấy Mikey biết rõ còn cố hỏi, trong lời nói không câu nào là không khiến cậu nhục nhã, cậu nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện kia, dường như đang nhớ lại gì đó, có lẽ anh ta đã từng đến đây với Mikey một lần: "A, tôi nhớ ra rồi, anh ta đã từng chọn tôi."
Sắc mặt người đàn ông kia đen xì, chỉ hận trên mặt không thể viết "oan uổng quá". Mikey ngừng cười, anh biết Takemichi cố ý nói như vậy, vẻ mặt dửng dưng, giống như mọi chuyện đều không liên quan đến anh.
"Nếu vậy, hôm nay chọn cậu ấy nữa đi." Mikey túm tay Takemichi, đẩy cậu về phía người đàn ông đối diện:
"Thân thể đã rời khỏi Cám Dỗ, trong lòng cậu phải rất nhớ đến trước đây hay không?"
Takemichi giữ thăng bằng rồi cố ý ngồi cách xa người đàn ông kia một khoảng. Đối phương cũng là tránh không kịp, ở trong lòng thầm mắng chính mình, tự dưng lại lắm lời để chuốc họa vào thân, để thùng thuốc súng bây giờ đổ lên đầu.
Mấy người bạn ngồi bên cạnh rất thức thời, lên tiếng giải vây: "Này, lại đây rót rượu."
Nhân cơ hội đó, Takemichi trốn vào một góc trên sô pha, không quan tâm đến lời nói của Mikey, cô gái phục vụ đang quỳ tiến lên rót rượu, tiếng những viên đá va vào nhau lạnh lẽo, cổ tay thuần thục lắc, trên thực tế phải giữ chặt cái cốc, lại vì một chút không cẩn thận, khiến hỗn hợp rượu và nước trà, đổ hết lên quần Mikey.
"Á ——" Nữ phục vụ vội vàng lấy khăn giấy, lau lung tung một lượt trên quần anh.
Vừa ngẩng đầu, Takemichi đã cảm thấy cô gái có chút quen quen, Yuko tay chân luống cuống, lúc nãy cô ta chỉ mải nhìn chằm chằm Mikey, không ngờ lại bị sẩy tay.
"Tôi xin lỗi Sano thiếu, tôi xin lỗi..."
Giọng nói ngọt tới phát ngấy, lúc Yuko nhớ lại đêm hôm đó của bọn họ, mặt hơi đỏ, thậm chí còn có chút chờ mong.
Mikey hơi cúi người, phủi nhẹ ống quần, vẻ mặt không hài lòng: "Nhân viên phục vụ ở Cám Dỗ, ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không được huấn luyện sao?"
"Sano thiếu." Khuôn mặt Yuko dưới ánh đèn nhìn có vẻ hèn mọn: "Anh không nhớ tôi sao?"
Người từng có vô số phụ nữ như Sano thiếu gia, làm sao có thể nhớ nổi cô ta. Takemichi vòng tay ôm lấy cơ thể, nhiệt độ trong phòng bar lúc nào cũng để ở mức rất thấp, khiến người ta luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Tư thế quỳ vốn đã thể hiện sự không ngang hàng.
Mikey cầm ly rượu lên, động tác tao nhã nhấp một ngụm, nheo đôi mắt hẹp dài, mặc dù từng có rất nhiều phụ nữ, nhưng đối với những người đã từng lên giường với mình, anh không thể không nhớ.
Quan trọng là, anh không muốn nhìn thấy sự lưu luyến trong mắt Yuko, một lần trao đổi đã xong, tiền cũng nhận từ lâu, cô ta nên biết không thể tiếp tục quấy rầy anh.
"Nếu không muốn phục vụ tiếp thì đổi người khác ngay." Mikey buông ly rượu, dựa người vào sô pha.
Quản lý luôn xuất hiện rất đúng lúc, dẫn theo mấy cô phục vụ xinh đẹp có dáng người vô cùng quyến rũ.
Yuko cảm thấy tủi nhục, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục rót rượu, Takemichi trốn ở một góc, cậu hoàn toàn tách biệt với không khí nơi đây.
"Sano thiếu gia, chúng ta hát đi." Bàn tay cô gái khéo léo trườn lên cổ Mikey, dùng bộ ngực ma sát vào cánh tay anh khiêu khích.
Mấy người đàn ông ngồi bên cạnh, đã sớm không thể kiềm chế, hôn hít rồi sờ soạng một cách dâm loạn. Âm thanh khêu gợi của dục vọng, từng chút từng chút đập vào tai Takemichi, khiến cậu không thể ngồi yên.
"Michi?"
Một tiếng gọi thân mật quen thuộc đột ngột vang lên, khiến Takemichi giật mình quay đầu lại, ánh mắt mơ màng nhìn qua làn khói đang lượn lờ trong phòng bar, cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt của Mikey đang nhìn mình. Chẳng lẽ, là cậu nghe nhầm ư?
"Michi." Anh lại lên tiếng, Takemichi mới nhận ra, người gọi mình đúng là Mikey.
"Có chuyện gì?"
Mikey lại không tiếp tục nói với cậu, mà quay sang ôm lấy mỹ nữ ở bên cạnh, hướng đến người đang cúi đầu Yuko nói: "Mở nhạc lên, Michi, em hát đi."
Ngữ điệu vô cùng thân thiết, nhưng hàm ý ra lệnh trong đó rất rõ ràng.
Takemichi cũng muốn cách thật xa Mikey, nên không phản đối đi theo Yuko, khi cậu cầm được micro, khúc nhạc dạo đã vang lên, là bài hát mà cậu quen thuộc "Từ lúc bắt đầu đến nay".
Tay bất giác nắm chặt, Takemichi đứng trước mặt mọi người, nhưng trong mắt không nhìn thấy cái gì.
Thanh âm bi thương khiến người khác phải đau lòng, động tác uống rượu của Mikey chậm lại, hai mắt chăm chú ngắm nghía khuôn mặt nhìn nghiêng của Takemichi, lúc này cậu đang hoàn toàn chìm đắm trong bài hát, mang theo một loại tình cảm không nói nên lời, giọng hát chậm rãi, không khí ồn ào náo nhiệt trong phòng bar dần im ắng, ánh mắt Takemichi tĩnh lặng, nhưng khi lướt qua hướng cửa, cậu đột ngột há miệng ngừng hát, khiến khoảnh khắc tốt đẹp này bị phá vỡ.
Tại khe hở của cánh cửa khép hờ, một người đàn ông cao lớn vừa thoáng qua, đi sau là hai người vệ sĩ mặc trang phục màu đen, lúc đi qua phòng bar hạng nhất, anh ta dường như hơi ngoái đầu, chỉ cần một giây phút như vậy, cũng đủ khiến Takemichi hoảng loạn! Micro trong tay rơi xuống...
Ầm ——
Thanh âm chói tai vang lên, cộng với hiệu quả phóng đại của nó, tiếng động trở nên đinh tai nhức óc.
___End chương 17___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com