Chương 2
Sau khi VSCN xong thì Manjirou bước xuống dưới nhà bếp, nơi Takemichi đang hì hục dọn các món ăn ra bàn. Gã đi tới ôm chầm lấy em, hai tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn ấy. Manjirou dựa đầu vào hõm cổ Takemichi hít lấy hít để hương thơm nhè nhẹ nơi đầu mũi, không kiềm được mà đưa lưỡi liếm nhẹ cái cổ trắng nõn nà của em.
"Ah~~D-dừng lại..."
Đột ngột bị liếm ở chỗ nhạy cảm làm Takemichi giật mình vô tình rên lên một tiếng ah~. Điều đó càng kích thích gã làm tới hơn, điên cuồng liếm láp mặc cho em cầu xin gã dừng lại. Mặt Takemichi nóng như lửa đốt, cả người nóng bừng bừng. Em cố gắng dùng tay đẩy gã ra nhưng với chút sức lực đó của em không là gì đối với gã.
Manjirou luồn tay vào trong áo cảm nhận làn da mềm mại như da em bé. Gã đưa tay lên trên lần mò nhũ hoa xin xắn đang cương cứng vì bị kích thích. Gã không ngừng bóp rồi xoa nắn nó làm em rên lên không ngừng.
"Ah~ M-Manjirou...mau dừng lại~"
Bỏ ngoài tai lời van xin của em, gã cứ chăm chú vào công việc của bản thân. Lưỡi thì liếm khắp cổ em, một tay chơi đùa với nụ hồng nhỏ nhắn, tay còn lại thì nhào nặn bờ mông căng tròn. Dự tính đưa tay vào trong quần em để cảm nhận cho rõ thì ánh mặt của gã đụng trúng dĩa cơm trên bàn ăn. Gã lập tức dừng mọi hành động lại khiến em đang trong cơn khoái cảm cũng ngừng. Hai đầu mày Manjirou cau lại, gã vẫn giữ nguyên tư thế đó với em mà trầm giọng hỏi
"Nè Takemichi, tại sao lại không có cái đó?"
Takemichi vẫn chưa hiểu chuyện gì, vùng ra khỏi người Manjirou. Em nghiêng đầu, khuôn mặt ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì. Em dùng chất giọng ngây thơ trong trẻo của mình hỏi ngược lại gã
"Cái gì cơ?"
Manjirou chỉ tay tới phía dĩa cơm, gương mặt vẫn không biến sắc. Gã gằn giọng
"Thì cái đó đó"
"Là cái gì cơ???"
Takemichi cũng hỏi lại. Rốt cuộc cái đó là cái gì, không nói rõ thì sao em biết được. Em nhìn theo hướng tay của Manjirou nhưng vẫn chả hiểu ý anh là gì, bộ dĩa cơm đó có vấn đề gì hả?
Manjirou thở hắt một cái rồi hùng hổ đi tới phía dĩa cơm, hai tay nâng dĩa cơm lên ngang mặt. Gã phồng má tỏ vẻ không vừa ý, dùng giọng điệu hờn dỗi nói với em
"Nè em nhìn đi, rõ ràng dĩa cơm này không hề có cờ!!! LÀ CỜ ĐÓ!!!"
"..."
Takemichi thật sự không biết nên nói gì nữa. Sáng nay nhà hết cờ rồi nên em không dùng tới. Trong đầu nghĩ gã cũng hơn 30 tuổi rồi, ăn cơm cần gì cờ. Vậy mà ai ngờ cái tướng trông vậy nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ con như thế cơ chứ.
"E-em...nhà mình hết cờ rồi"
Takemichi ấp úng nói, đưa tay ra sau gãi gãi.
"Anh không cần biết, phải có cờ anh mới ăn cơm!!!"
Manjirou nằm lăn ra sàn la hét ăn vạ không ngừng. Cái nết này của gã cũng là do em mà ra, ai kêu em chiều gã quá làm gì. Ngày nào em cũng chăm sóc kĩ lưỡng cho gã, coi gã như con trai (?) của bản thân mà yêu chiều không ngừng. Thấy vậy Manjirou càng được nước lấn tới, ngày ngày nhõng nhẽo em liên tục
Không được! Em không thể dễ dãi như thế, sẽ dạy hư gã mất. Lần này Takemichi kiên quyết cự tuyệt sự nhõng nhẽo vô lý đến từ Manjirou
"Kệ anh! Không ăn thì đói chết ráng chịu"
Nói rồi em quay mặt đi chỗ khác tránh bản thân nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của gã lại mềm lòng
"Không chịu khô- ơ..."
Manjirou đang nằm giãy đành đạch như cá mắc cạn cũng phải ngừng lại trước câu nói phũ phàng từ em. Em hết yêu gã rồi...vậy mà có thể thốt ra câu nói bạc tình như vậy༼;´༎ຶ ༎ຶ༽
"Em em...cái đồ bạc tình...oa~~~"
Gã nhập vai diễn cảnh khóc lóc trước mặt em trông hết sức giả trân. Nhìn phát biết liền là gã giả đò ngay. Nhưng Takemichi lại tin sái cổ mới hay:))
Em luống cuống chạy đến ôm gã vào lòng, tay chân loạng choạng chả biết nên dỗ cái con người mít ướt này như thế nào. Đành vụng về vỗ vỗ cái lưng của gã.
"Anh nín đi, em xin lỗi. Vậy phải làm thế nào anh mới chịu ăn cơm?"
Biết bản thân đã đạt được mục đích, khóe môi gã không kiềm được mà nhếch lên. Nhưng đã nhập vai thì phải diễn cho tròn, gã vờ giận dỗi mà nói
"Nếu em chịu đút cơm cho anh thì anh sẽ xem xét lại đôi chút"
*...Tin được không? Thanh niên hơn 30 tuổi đòi mình đút cơm?! Rồi làm vậy coi sao được*
Gạt phăng suy nghĩ trong đầu, em cũng chỉ biết thở dài bất lực rồi đành nghe theo yêu cầu của gã. Biết sao giờ, em thương gã lắm, đâu thể để gã đói bụng đi quản việc bang được.
Manjirou thấy vậy cũng vui vẻ chạy tòn ten đến chỗ bàn ăn, ánh mắt mong chờ nhìn em. Hình như Takemichi còn thấy cái đuôi với hai cái tai cún ve vẩn nữa kìa.
Sau đó cả hai có một bữa sáng vui vẻ, hạnh phúc như bao cặp vợ chồng bình thường ngoài kia, chỉ thiếu giấy chứng nhận kết hôn thôi. Nếu bỏ qua việc Manjirou cứ lâu lâu lại sờ mó em thì bữa ăn rất bình thường
Ăn xong thì cũng đến giờ Manjirou phải đến căn cứ của Phạm Thiên, hôm nay gã có việc quan trọng cần giải quyết.
"Tạm biệt"
Takemichi đứng tiễn gã trước cửa. Manjirou không nói gì liền quay lại trao cho em một nụ hôn nồng nhiệt. Bị tấn công bất ngờ làm em không kịp phòng bị, nhân cơ hội em hoảng loạn gã đưa lưỡi vào trong khoan miệng nóng ẩm của em. Lưỡi cả hai quấn lấy nhau, tạo ra những âm thanh nhóp nhép không ngừng. Gã điên cuồng hút lấy mật ngọt của em không chừa chút gì.
"Ah~ ha..a...a"
Takemichi rên lên, giọng em ngọt như rót mật vào tai gã. Manjirou bóp chặt lấy cằm em hôn tới tấp. Cả hai đắm chìm trong nụ hôn của đối phương.
"Um...~"
Cuộc vui chỉ dừng lại khi Takemichi liên tục dùng tay đập lên ngực gã biểu thị bản thân đã hết dưỡng khí. Manjirou cũng luyến tiếc rời khỏi bờ môi căng mọng ấy, kéo theo đó là sợi chỉ bạc như gắn kết gã với em. Gã liếm môi mãn nguyện nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy gợi cảm của em. Nhìn mặt em lúc này chỉ khiến gã muốn đè em ra mà "làm" ngay lập tức, nhưng đáng tiếc hôm nay gã thật sự có việc quan trọng nên chỉ làm tới đây thôi. Manjirou hôn nhẹ lên trán em rồi nói
"Tạm biệt"
Bỏ lại Takemichi vẫn còn ngơ ngác trước nụ hôn vừa rồi. Miệng em thì thở hồng hộc để lấy dưỡng khí, đôi tay che đi gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn chẳng thể giấu nổi hai tai ửng đỏ của mình.
Sau một hồi Takemichi cũng lấy lại được bình tĩnh, em lúc này mới để ý đến cổ chân bên phải của mình. Nó vì ma xát với dây xích mà ứa máu, máu chảy xuống ướt cả một bàn chân của em.
"Nó bị như vậy từ khi nào nhỉ?"
Takemichi cũng không lạ lẫm gì với tình trạng này của bản thân, từ lúc bị xích tới giờ đây không phải là lần đầu tiên. Ngày trước khi mới bị xích em còn thấy nó rất nặng nữa cơ, cũng đúng thôi, cọng xích có độ dài đủ cho em đi lại trong nhà, cũng đủ dày để đảm bảo em không thể trốn thoát. Mới đầu chưa quen chứ sau này em coi nó chả khác gì bài tập gym, cứ đeo cái này rồi đi đi lại lại trong nhà là coi như em đang tập thể dục rồi
Đưa mắt lên nhìn đàn chim đang sải cánh bay trên bầu trời xanh thẳm, cao vút phía bên ngoài cửa sổ, em vô thức thốt ra một câu
"Ước gì được như bọn chúng nhỉ?"
Nói rồi em quay vào trong nhà tìm kiếm hộp y tế để xử lý vết thương cho bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com