Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Chạy

Ngay sau khi Mikey rời đi, Takemichi bắt đầu kế hoạch bỏ trốn của mình. Không phải cậu muốn bỏ mặc anh, nhưng với tình hình hiện tại cậu không thể đơn thương độc mã mà ở lại đây mãi.

Để tránh Takemichi bỏ trốn, Mikey đã khóa chặt cửa chính, thậm chí là hệ thống cửa sổ cũng bị "niêm phong". Đi đi lại lại trong phòng khách, cậu lần lượt nghĩ tới các phương án khác nhau nhưng cũng đều gạt bỏ.

"Phá cửa? Không được, loại cửa này làm bằng kim loại cứng chết. Cửa sổ phòng tắm thì quá nhỏ, không có khả năng chui quá." Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bỗng sực nhớ tới ngăn kéo bên trong phòng mình.

Chạy nhanh lên tầng, Takemichi mở tung cánh cửa bước vô. Sau khi lấy được chùm chìa khóa, cậu lại chạy xuống nhà, lần lượt thử mở từng chiếc, "Mikey à Mikey, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Cảm ơn mày vì chiếc chìa khóa."

...

Rời khỏi nơi mà cậu cùng Mikey sinh hoạt mấy tuần qua, Takemichi bỗng cảm thấy lạ lẫm. Từ cảnh vật đến con người xung quanh đều vô cùng khác lạ. Là cậu đã bị nhốt lại quá lâu? Takemichi không biết. Cậu cảm thấy thoải mái một cách kì lạ, tận hưởng từng làn gió mát thổi nhanh qua người, Takemichi một lần nữa cảm nhận được sức sống sau chuỗi ngày dài bị tước mất tự do.

Nhưng chẳng tận hưởng được bao lâu, nỗi lo lắng cũng bắt đầu tìm đến. Như cậu đã thấy, cảnh vật cùng con người nơi đây quá đỗi xa lạ. Cậu đang ở đâu? Lang thang trên từng con phố vắng, Takemichi hỏi người qua đường mới biết cậu hiện đang ở Shibuya.

Dưới ánh đèn đường hiu hắt, Takemichi bỗng cảm thấy lạc lõng, "Không mang theo tiền, giờ làm sao để quay về tìm mọi người?" Cứ vậy, cậu vô phương vô hướng mà lang thang trên con phố lạ. Bỗng một bóng dáng quen thuộc như ẩn như hiện trước cửa một quầy bar. Takemichi sực tỉnh, "Kazutora-kun!!!" Vừa gọi cậu vừa nhanh chóng chạy lại.

"T-Takemichi!?"

Kazutora sau khi nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại. Nhận ra thân ảnh quen thuộc, anh vui sướng mà ôm chầm lấy. Siết chặt vòng tay, Kazutora như mở cờ trong lòng:

"Takemichi, mày đã đi đâu trong thời gian qua? Mọi người đều cố gắng tìm mày mà không được."

Nghe tới đây cậu thấy lòng mình nặng trĩu, đôi mắt khẽ cụp xuống, cậu lên tiếng: "Nói ra thì dài lắm, tao sẽ kể lại cho mọi người sau. Mà mày sao lại ở đây, Kazutora-kun?"

"Tao đến đây thám thính thêm thông tin về Phạm Thiên và mày. Đúng rồi, lâu lắm không gặp..." Ngắt lời, anh một đường kéo cậu vào trong quầy bar, "Đi vào uống với tao vài ly. Không cho từ chối đâu đấy."

Đúng là quán bar của thành phố lớn, nơi đây tạp nham đủ mọi hình thức, đủ mọi loại người. Từ những cô em với thân hình nóng bỏng đến những chàng trai mới lớn muốn trải nghiệm thú vui. Từ múa cột đến quẩy bar, từ những ly rượu cocktail đậm tình sắc tới những gói thuốc lắc được nhẹ nhàng truyền từ người này qua người kia.

"Có gì đó không đúng." Kazutora khẽ cau mày.

"Sao vậy Kazutora-kun? Cái gì không đúng."

Khẽ lắc đầu, anh nói nhỏ: "Cảm giác quán bar này không được bình thường cho lắm." Anh im lặng suy nghĩ một hồi thì bị Takemichi kéo về.

"Thả lỏng đi Kazutora-kun, không phải mày muốn uống với tao mấy ly sao?" Nâng ly rượu trên tay, cậu cụng nhẹ vào miệng ly của đối phương, ngay sau đấy Takemichi ngẩng đầu một hơi uống cạn.

"Mọi người hiện tại sao rồi? Mày có thám thính thêm được gì chưa?" Takemichi thắc mắc.

"Hiện tại thì mọi người đều ổn, việc tìm hiểu về Phạm Thiên được bảo mật rất kĩ, ngay cả Chifuyu và Draken cũng không biết. Sau thời gian dài tìm hiểu, tao biết được Phạm Thiên có các căn cứ khác nhau trong từng thành phố. Hệ thống phân chia cấp bậc trong tổ chức cũng vô cùng rõ ràng. Hầu hết người đứng đầu ở mỗi căn cứ đều có thân phận rất lớn, tuy nhiên chúng phải chịu sự giám sát của thành viên cốt cán." Nói đến đây Kazutora khẽ ngừng, anh nhấp một ngụm rượu rồi quay qua nhìn cậu, "Muốn tìm ra đâu là căn cứ chính thức, không hề dễ. Hiện tại thì tao đã khoanh vùng được 3 nơi là căn cứ của Phạm Thiên, 1 nơi còn lại thì chưa giám chắc. Tao cảm thấy, nội bộ phía cảnh sát có "gián". Đợi quay về tao sẽ nói chi tiết hơn với mày, ở đây không tiện."

Hai người lại một lần nữa cụng ly, Takemichi tửu lượng không tốt đã bắt đầu có dấu hiệu say sỉn. Dưới ánh sáng mờ trong bar, gương mặt cậu hiện lên xinh đẹp đến lạ kì. Hai gò má ửng hồng vì men rượu, đôi mắt thì mơ màng nhìn anh, còn môi mỏng thì không ngừng nhấp lấy từng ngụm rượu đỏ. Bỗng một giọt rượu tràn ra khỏi bờ môi mà lăn dài xuống má, nó đi qua cằm rồi xuống cổ, lặng lẽ một đường lướt nhẹ xuống xương quai xanh.

Dưới ảnh hướng của men rượu, Kazutora như mất kiểm soát, anh chăm chú nhìn theo đường đi của giọt rượu nhỏ. Đoạn, anh đưa tay kéo cậu lại gần, cúi người rồi đặt xuống xương quai xanh của Takemichi một dấu hickey bắt mắt.

Có thể không một ai biết, Kazutora vẫn luôn cho rằng bản thân thích cậu. Sau cái ngày giao chiến định mệnh, nhìn dáng vẻ của Takemichi, anh đã đem một đoạn hình bóng khảm sâu vào trong tâm trí mình.

"Um..." Takemichi khẽ kêu, cậu đưa tay ôm lấy gương mặt Kazutora kéo lên, "Thật xinh đẹp."

'Hả? Mày nói gì cơ?" Kazutora không hiểu nhìn cậu.

"Không được đâu Kazutora-kun, dù mày thực sự rất xinh đẹp nhưng mà... Mày chỉ được làm vậy với người mày yêu thôi và tao cũng vậy."

"Nhưng mà Takemichi, tao y-"

"Suỵt!" Cậu đưa một ngón tay chắn trước đôi môi đỏ của anh, "Tao yêu Mikey. Từ mười hai năm trước, tao đã yêu cậu ấy." Trong cơn say, cậu nói ra hết lòng mình, cậu chẳng để ý mình đang nói với ai nói những gì vì tâm trí cậu hiện đang bị cơn say chiếm hữu, sự chân thật nhất đến từ trái tim đang được cậu bóc trần một cách vô thức.

Sững người, Kazutora không tin vào tai mình, người anh thương... người anh thương đã đem lòng đi yêu một người khác. Rời khỏi chỗ ngồi, Kazutora bước nhanh vào phòng vệ sinh, "Tao đi một chút sẽ quay lại ngay."

Vốc thật mạnh nước lên mặt, Kazutora bỗng cảm thấy mất mát. Thất vọng cùng buồn tủi, anh nhìn bản thân trong gương mà nắm chặt mảnh áo trước ngực, "Ở đây rất lạ, nó gần như bị mất đi thứ gì đó."

Một hồi chuông điện thoại vang lên, anh lưỡng lự không biết nên nghe máy hay không. Nhìn cái tên Chifuyu Matsuno trên màn hình, anh thở một hơi dài, trước giờ anh chẳng bao giờ từ chối cũng như ngó lơ cậu được.

"Có việc gì vậy Chifuyu!?"

"Anh đang đâu vậy? Hình như em nghe thấy tiếng nhạc, đừng nói anh lại đi bar đấy nhá?" Nhíu chặt mày, cậu với vội chiếc áo khoác trên ghế, "Em lập tức đến đón anh về."

Nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của cậu, Kazutora thấy tâm trạng mình hiện tại rất rối. Anh buồn vì Takemichi yêu một người khác nhưng lại vui vì được Chifuyu quan tâm. Trước giờ đều vậy, anh luôn hứng thú với việc làm cậu lo lắng:

"Anh hình như vừa thất tình..."

...

Cùng lúc đó, Takemichi bên ngoài đã vượt quá giới hạn mà bất tỉnh nhân sự lúc nào không hay. Từ xa đi lại, một dáng người vô cùng gầy đứng im nhìn cậu. Hai tròng mắt dần tối sầm đi, ngọn lửa tức giận cũng bắt đầu bùng lên từ tận sâu trong anh.

Bế cậu trên tay, Mikey mặt đằng đằng sát khí mà đưa Takemichi về nhà.

"Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Đừng bao giờ đi quá giới hạn, Takemicchi."

____________________________

Và đêm đó, anh đụ cậu ná thở. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com